Tận Thế Đàn Thú

Chương 124




Hoffman hừ lạnh một tiếng, chỉ vào chóp mũi của phó chủ nhiệm nói: "Ông cho rằng tôi không dám khiếu nại sao?! Bộ phận hành chính thế mà lại dám ra quyết định tiêu chuẩn hạ lưu như vậy, đây không phải là đang lựa chọn bạn đời ưu tú cho quý cô Lâm Gia, mà đây là đang vũ nhục cô ấy, cũng là vũ nhục những người đàn ông ưu tú được tuyển chọn này! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi nhất định đề giao tố cáo khiếu nại tất cả người của bộ chỉ huy tối cao đã tham dự quyết định tiêu chuẩn chọn lựa bạn đời!" Nói xong liền xoay người đi tới ngoài cửa, mấy nhân viên làm công việc hành chính rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.

Corey chạy vội tới, ngăn anh lại: "Bình tĩnh một chút! Chúng ta nên thương lượng cho kĩ rồi hãy lại quyết định."

Hoffman nói: "Không có gì để thương lượng nữa cả, loại điều kiện hạ lưu này nhất định phải huỷ bỏ!"

Mặt của Phó Chủ Nhiệm sở hành chính cũng không nén được tức giận: "Thật xin lỗi, điều kiện chọn lựa là do bộ hành chính của thủ đô quyết định, nếu ngài không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác."

Không khí đang giằng co thì một vệ binh đi vào truyền lời, nói là trung tướng Grenier muốn gặp hai người, Corey vội vàng kéo Hoffman rời đi.

Vừa thi hành xong nhiệm vụ tuần tra - Cain bị Corey gọi vào phòng làm việc, anh đẩy cửa đi vào, phát hiện Hoffman cũng ở đây, sắc mặt hai người đều rất khó coi.

Hoffman nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một cái, nhíu nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét.

Trước giờ Cain và Hoffman không mấy hợp nhau lắm, thấy Hoffman không hiểu sao lại nhăn mặt, anh không khỏi có chút tức giận. Nhưng quân hàm của đối phương lại cao hơn anh một cấp, Corey lại đang ở bên cạnh, cho nên không tiện phát tác, chỉ lấy một đôi mắt lam không chút yếu thế nhìn chằm chằm Hoffman.

Corey thấy thế, cũng biết Cain hiểu lầm Hoffman rồi, chỉ là cũng khó trách, theo cấp trên ra tiêu chuẩn chọn lựa thì Cain..... Như thế nào cũng phù hợp hơn Hoffman.

Mấy người đã trở thành bạn đời đều không hi vọng có quá nhiều đàn ông chia sẻ Lâm Gia với bọn họ, hơn nữa Lâm Gia cũng không muốn, nếu như Cain có thể giành được hạng nhất thì bọn họ liền cùng nhau nghĩ cách khiến bộ phận hành chính chỉ cho một mình Cain trúng tuyển là được.

Corey đưa tài liệu cho anh: "Cậu tự xem đi."

Cain khó hiểu, mở tài liệu ra nhìn kỹ, càng xem con ngươi trừng càng lớn. Sau khi xem xong, lần đầu tiên Cain côn đồ đỏ mặt.

Trên tài liệu là các loại chỉ tiêu tuyển chọn để có được tư cách xét tuyển (đây là dạng câu hỏi và người dự thi phải điền thông tin): chỉ số IQ, cấp bậc, thu nhập, thị lực, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn điểm thi viết khảo nghiệm kiến thức, vai rộng, cơ ngực, mắt to hay nhỏ, hàm răng, xương cốt, số đo ba vòng, tay dài, chân dài, ngũ quan tiêu chuẩn, lịch sử trong vòng ba đời huyết thống và gia tộc, mức độ khỏe mạnh, tuổi, kinh nghiệm X, kích thước jj, sức sống của jj và độ cứng kéo dài......

Cain theo bản năng cúi đầu nhìn qua đáy quần một cái, trong lòng tính toán jj của mình có thể đứng hàng thứ mấy trong bốn mươi người được tuyển chọn, sau đó ngẩng đầu lên cố gắng nhớ lại lần trước lúc vận dụng năm ngón tay giải quyết thì đã kéo dài được bao lâu.

Hình như là nửa giờ? Đúng không? 45 phút?

Anh có chút lo sợ lo lắng, chân mày cau lại.

Không được, dường như thời gian quá ngắn, rất nguy hiểm a rất nguy hiểm.

Chẳng qua đó là tự mình động thủ, chỉ mong hưởng thụ nhanh lên một chút, cho nên mới nhanh như vậy, không phải là tiêu chuẩn tầm thường. Nếu như là cùng Lâm Gia thì nhất định anh có thể kiên trì thật lâu......

Vừa nghĩ tới Lâm Gia không mảnh vải nằm dưới người anh, hai tai liền bắt đầu nóng lên, hô hấp trở nên dồn dập.

Chợt nghe một tiếng hừ lạnh, anh lấy lại tinh thần nhìn qua, chỉ thấy Hoffman cười lạnh nhìn anh, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng giống như nhìn thấu tâm tư của anh, tràn đầy khinh bỉ và căm hận.

Gương mặt Cain khẽ nóng lên, lúng túng ho khan một cái, trả tài liệu lại cho Corey: "Không ngờ lại quyết định ra điều kiện chọn lựa như vậy."

Corey híp mắt, bên môi loáng thoáng nâng lên độ cong hài hước: "Thế nào mình lại cảm giác cậu thật vui mừng?"

Cain nghiêm mặt nói: "Làm sao lại như vậy? Loại điều kiện chọn lựa này nếu để cho Tiểu Gia biết, cô ấy nhất định sẽ tức giận. Chuyện cô ấy ghét, mình cũng vậy không thích!"

"Trong ngoài không đồng nhất......" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hoffman cười nhạo một tiếng, rất tự nhiên nói ra thành ngữ cổ đại mà gần đây Lâm Gia dạy anh.

Cain đầu tiên là mờ mịt, sau đó mặt đỏ lên, tức giận trừng anh: "Cậu nói cái gì? Cái gì gọi là trong ngoài không đồng nhất? Ý cậu nói là trong lòng tôi thật vui mừng sao?"

Hoffman nhếch mày lên, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không đúng?"