Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 98




Edit by Náppu
*
Ngày đó Cù Tầm Dương nói với hắn: Hiện tại trong bốn người bọn họ, người duy nhất cậu không thích chính là hắn, Liên Hạc không biết như thế nào lại nhớ tới thật lâu trước kia, có một lính gác từng nói với hắn.
Vốn tưởng rằng chính mình đã sớm đem nhân vật không quan trọng này quẳng ra sau đầu, đêm đó lại phi thường nhớ lại rõ ràng lời của lính gác tên Trình Vĩ kia, mặt mũi bầm dập kêu gào với hắn: Ta chờ xem một ngày ngươi cầu mà không được!
Khi đó hắn không để bụng, sao có thể nghĩ đến thật đúng là bị lời của gia hỏa này nói trúng.
Thời điểm Cù Tầm Dương nói không thích hắn, lần đầu tiên Liên Hạc nếm được tư vị đau lòng đến khó nhịn.
Cho dù hắn cũng đoán được Cù Tầm Dương nói những lời này có thể là do tức giận, nhưng cỗ cảm giác tâm lý khó chịu kia lại thật lâu không thể quên đi.
Nghĩ đến chính mình đã từng phun tào mấy người Địch Tư tự tìm chết, hiện tại ngẫm lại chính hắn, không phải cũng giống nhau sao?
Hắn nơi nào có thể nghĩ đến, chính mình thật sự sẽ có ngày phải đau thấu tâm can.
Kỳ thật không chỉ một người nói Liên Hạc quá mức cao ngạo.
Hắn cũng biết rõ, phần lớn tình huống bản thân đích xác có chút không coi ai ra gì.
Bởi vì đứng ở góc độ của hắn mà nói, vô luận là thân phận, địa vị hay là thực lực, hắn đều có tư cách cao ngạo.
Liên Hạc thừa nhận, tính cách chính mình có chút lạnh lùng, cũng có thể nói là vặn vẹo.
90% mọi chuyện với hắn đều không quan trọng, 90% người cũng đều hoàn toàn không đi vào trong mắt hắn, hắn chỉ duy độc đối với bạo lực cùng giết chóc yêu thích sâu sắc.
Đương nhiên, hắn cũng không phải trời sinh đã như vậy.
Phụ thân Liên Hạc bận việc công vụ, cơ bản đều là nhiều năm không về nhà, nhưng trước khi Liên Hạc bảy tuổi, thời thơ ấu của hắn vẫn hạnh phúc, mẫu thân hắn rất yêu hắn, hắn ở trong sự quan tâm yêu thương của mẫu thân mà lớn lên.
Nhưng mẫu thân hắn lúc hắn bảy tuổi bị ung thư, sinh nhật hắn chưa tới đã qua đời.
Trước khi mẫu thân hắn chết, phụ thân hắn không hề gấp gáp trở về để nhìn bà lần cuối, mẫu thân hắn là chảy nước mắt mà tắt thở.
Mà cùng ngày đó phụ thân hắn đã đem mẫu thân hắn hạ táng, đến lễ tang đơn giản cũng không vì mẫu thân mà chuẩn bị.
Bạc tình như thế, nhưng vẫn ở trong miệng nhiều người khác được gọi là một người chồng tốt.
Từ đó về sau, Liên Hạc đối với phụ thân hắn hoàn toàn thất vọng.
Bởi vì hắn không chịu quản giáo, phụ thân hắn đem hắn đưa đi trường học ký túc chuyên môn đào tạo lính gác, hơn nữa còn nói những huấn luyện viên trong đó nghiêm khắc giáo dục hắn.
Người vừa sinh ra đã thức tỉnh thành lính gác là ít trong số ít, cho nên trong trường học lính gác, đại bộ phận đều là lính gác lớn tuổi hơn so với hắn.
Tuy rằng khi đó hắn mới tám tuổi, nhưng thân là cấp S, hơn nữa phụ thân hắn riêng biệt dặn dò, cho nên ở trong trường học, Liên Hạc rất được nhóm giáo quan thâm niên coi trọng cùng chiếu cố.
Đương nhiên, chiếu cố hắn ở đât, cũng chính là đem các biện pháp tra tấn hắn xem thành một loại chiếu cố.
Cũng có không ít lính gác, cho rằng phụ thân hắn là quan lớn cho nên huấn luyện viên đối đãi với hắn đặc thù, bởi vậy sinh ra rất nhiều bất mãn với hắn, cho nên không ngừng ngầm tìm phiền toái cho hắn.
Trước khi Liên Hạc mười hai tuổi, trừ bỏ mỗi ngày tiếp nhận đặc huấn ma quỷ, ở giáo trường bị những lính gác nhìn hắn khó chịu ngáng chân, còn sẽ bị bọn họ ngầm chặn lại vây đánh, khiêu khích ẩu đả, phần lớn đều là dưới tình huống hắn bị quần ẩu.
Tuy rằng hắn là lính gác cấp S trời sinh, nhưng khi đó hắn tuổi còn nhỏ thực lực không đủ, cho nên mỗi ngày đều bị đánh thật sự thảm.
Nhưng sau khi Liên Hạc mười hai tuổi, thực lực của hắn dần dần bộc phát ra, dần dần người có thể đánh được hắn bắt đầu giảm đi, đến sau khi hắn mười bốn tuổi, cơ bản không có ai có thể đem hắn đánh ngã.
Dần dần, hắn phát giác chính mình trong quá trình đánh nhau, áp lực sẽ được phóng thích ra ngoài, đánh càng tàn nhẫn, hắn càng sung sướng.
Đại khái cũng nhờ những lính gác không lúc nào không khiêu khích ban tặng, mới làm nội tâm Liên Hạc gieo lên hạt giống bạo lực.
Sau khi Liên Hạc mười sáu tuổi một trận thành danh, lại dưới sự an bài của Viên Hoa Quốc trở thành đội trưởng của ‘Nộ Hải’.
Thân là đội trưởng của chiến đội mạnh nhất, hơn nữa dùng thực lực bản thân vượt qua thử thách, hắn đương nhiên cũng trở thành lính gác dẫn đầu.
Xuất phát từ các loại nguyên nhân, hắn thu liễm một mặt bạo lực của chính mình, triển lộ cho người khác là mặt cao cao tại thượng, thành thục ổn trọng kia của hắn.
Chỉ là ở trên chiến trường, ngẫu nhiên hắn vẫn sẽ trong lúc lơ đãng bại lộ ra bộ mặt thị huyết chân thật.
Bất quá không ảnh hưởng đến toàn cục, dù sao quái vật đều phải bị giết.
Toàn bộ giết chết, mới là chính xác.
Đại khái bởi vì cha mẹ hắn, Liên Hạc đối với cảm tình khịt mũi coi thường, có lẽ trong xương tủy hắn cũng lạnh lùng như phụ thân hắn, với hắn mà nói tình yêu chính là gánh nặng, thiết lập của hắn là người tốt, ý nghĩa tồn tại của hắn có khả năng chính là để đóng lại hố đen.
Tuy rằng bản thân hắn đối với tình yêu vô cảm, nhưng người thích hắn lại rất nhiều, nhiều đến trình độ sau đó làm hắn phiền chán.
Lúc Liên Hạc mười sáu tuổi đã cùng nữ dẫn đường so với hắn lớn hơn hai tuổi phát sinh quan hệ, đối phương chủ động câu dẫn, hắn cũng theo ý đối phương cùng làm tình.
Không phải khai thông, chính là làm tình.
Đối phương lớn lên rất xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp, phong tình vạn chủng, trên giường cũng rất phóng túng, hơn nữa còn tỏ vẻ chính mình đã thích hắn rất lâu.
Nhưng Liên Hạc đối với cô không hứng thú, sở dĩ cùng cô làm tình, không phải bởi vì thủ đoạn câu dẫn của đối phương có bao nhiêu cao minh, cũng không phải bởi vì đối phương có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ là bởi vì nữ dẫn đường này là nữ thần của một lính gác đã từng ẩu đả hắn tàn nhẫn nhất.
Tuy rằng hiện tại những người đó cũng đánh không lại hắn, nhưng chuyện đã từng bị bọn họ chà đạp dưới chân cười nhạo khuất nhục vẫn còn đó, cho nên làm cho nữ thần mà bọn họ chỉ biết quỳ liếm cũng không chiếm được kia chủ động bò lên trên giường hắn, đối với những người đó mà nói, nhất định so với bị hắn đánh còn muốn khó chịu hơn.
Sau khi hắn cùng nữ dẫn đường kia quen nhau một tháng, chia tay là lúc bị đối phương bắt gặp hắn cùng dẫn đường khác lên giường.
Cảm xúc đối phương hỏng mất mắng hắn tra nam, còn không dừng đối hắn tay đấm chân đá.
Liên Hạc lại cảm thấy chính mình rất oan.
Lúc ấy nữ dẫn đường kia có xác suất xứng đôi với hắn quá thấp, đến tinh thần liên kết cũng khó có thể thành lập, khai thông cũng tương đương như không có.
Hắn cùng dẫn đường khác kia chỉ vì khai thông mới làm tình, giữa lính gác cùng dẫn đường làm tình khai thông là chuyện hết sức bình thường, hắn cảm thấy đồng dạng cùng là dẫn đường, đối phương hẳn là phải hiểu rõ loại hành vi này, tỷ như, hắn cũng sẽ tiếp thu đối phương giúp lính gác khác làm tình khai thông.
Về sau Liên Hạc cũng đứt quãng nói qua vài đoạn luyến ái, có nữ cũng có nam, chẳng qua toàn bộ đều rất nhanh đã chia tay.
Tuy rằng giới tính cùng người đều bất đồng, nhưng lý do bọn họ cùng Liên Hạc chia tay lại giống nhiều hơn khác, đều nói rằng không cảm thụ được tình yêu của Liên Hạc.
Kỳ thật cảm thụ của bọn họ cũng không sai, hắn đích xác chưa từng yêu bọn họ, nhiều nhất chỉ đến trình độ có hảo cảm.
Hắn còn nhớ rõ có một người trong đó, lúc cùng hắn chia tay đã nói: “Liên Hạc, ngươi kỳ thật căn bản không có loại cảm tình như tình yêu đi?”
Khi đó Liên Hạc còn rất tán đồng cách nói của hắn ta.
Thẳng đến khi hắn yêu Cù Tầm Dương, hắn liền nhận ra hắn không phải không có tình yêu, chỉ là không biết biểu đạt tình yêu.
Thái độ của Liên Hạc đối với cảm tình là tiêu cực, bất quá này không tỏ vẻ hắn không tin tình yêu.
Hắn gặp qua rất nhiều trai lẫn gái bằng mặt không bằng lòng, bạc tình quả nghĩa, cũng gặp qua rất nhiều người như Trương Hải Lương, Phàn Nhạc Nhạc đối với tình yêu trung trinh như một, vì yêu si tình mà chết.
Ngay cả nam nhân cường đại như Viên Hoa Quốc, cũng từng bởi vì người mình yêu chết đi mà thương tâm muốn chết, không gượng dậy nổi, cuối cùng lui về phía sau màn.
Trận chiến kia cũng có mặt Liên Hạc, hắn nhìn Viên Hoa Quốc bị trọng thương còn không tiếc hết thảy từ trong miệng quái vật đoạt lại nửa khối thân thể của người yêu, ôm nửa khối thân thể huyết nhục mơ hồ kia quỳ gối giữa đàn quái vật tuyệt vọng gào rống.
Trận chiến kia là Viên Hoa Quốc dẫn quân, nhưng bởi vì người yêu chết làm lý trí của ông mất khống chế, gần như điên cuồng, lung tung tiến công dẫn tới bọn họ liên tiếp bại lui, tử thương thảm trọng.
Sau đó Liên Hạc nhờ vào thực lực hơn người ngăn cơn sóng dữ, hắn cũng là ở trong trận chiến kia một trận thành danh.
Từ đó Liên Hạc đối với tình yêu từ không hiểu biến thành mâu thuẫn.
Có người yêu, chẳng khác nào có uy hiếp.
Đối với cường giả mà nói, đây là trí mạng.
Trước khi gặp Thẩm Sơ Trạch, ‘Nộ Hải’ vẫn luôn không có dẫn đường cố định.
Đối với lính gác mà nói, tinh thần lực bạo tẩu là một chuyện phi thường thống khổ.
Tinh thần lực bạo tẩu sẽ làm cho đầu Liên Hạc đau muốn nứt ra, không được khai thông khiến thân thể tựa như cá thiếu nước, máu phảng phất đều muốn khô cạn.
Vì khai thông, hắn thường xuyên phải cùng dẫn đường khác nhau làm tình, nghiêm trọng hơn hắn thậm chí phải một lần cùng bốn năm dẫn đường đồng thời làm tình, mới có thể miễn cưỡng bình phục độ bạo tẩu của tinh thần lực.
Cố tình loại tình huống này, còn phát sinh phi thường thường xuyên.
Thời gian lâu dài, hắn đối với loại quan hệ này cảm thấy dị thường mỏi mệt, thậm chí có một đoạn thời gian nghĩ đến làm tình liền sẽ buồn nôn.
Cho nên Thẩm Sơ Trạch xuất hiện, đối với hắn cũng coi như là một loại giải thoát.
Mà Cù Tầm Dương đối với hắn, chính là cứu rỗi.
Lúc động tâm với Cù Tầm Dương, đại khái là trong lần đầu tiên tiến vào ảo giác.
Liên Hạc chán ghét kẻ yếu, đối với người kéo chân sau của hắn càng không có hảo cảm, cố tình Cù Tầm Dương hai thứ đều có, cho nên ban đầu hắn thật sự không thể nào thích Cù Tầm Dương.
Yếu đuối nhát gan, vừa tới đã làm ra hành vi lâm trận bỏ chạy.
Nói thật, nếu không phải bởi vì 75% xác suất xứng đôi kia, hắn có khả năng sẽ mặc kệ Cù Tầm Dương chết ở trong đàn quái vật cũng nói không chừng.
Nhưng chính là bởi vì một người như vậy, lúc chỉ có cậu có thể thanh tỉnh trong ảo giác, một lần lại một lần dùng hy vọng cực kỳ bé nhỏ kia, cho dù bị đâm cho vỡ đầu chảy máu, máu tươi đầm đìa cũng không hề từ bỏ.
Đặt ở bất luận hoàn cảnh nào, một người nhát gan sợ chết đều sẽ tuyệt vọng hỏng mất, nhưng Cù Tầm Dương lại có thể kiên trì.
Liên Hạc nhớ lại đã từng có người nói qua với hắn: Kẻ yếu lúc phóng thích quang mang sẽ càng thêm mãnh liệt.
Cho nên cho dù là người tâm lạnh như hắn, cũng rất khó không vì thế mà tâm động.
Mà lúc hoàn toàn luân hãm cùng Cù Tầm Dương, chính là ở lần đi chi viện gặp phải hố đen loại hai.
Rõ ràng người này ở trong lòng ngực hắn sợ tới mức không ngừng run rẩy, khóc lóc nói chính mình không muốn chết, lại sau khi bị hắn đưa ra ngoài, một mình chạy về hố đen.
Khi đó Liên Hạc cũng không thể nghĩ được sẽ có chi viện, lúc ấy bốn người bọn họ đều đã làm tốt tâm lý sẽ chết ở trong hố đen.
Cù Tầm Dương rất rõ ràng khi đó bọn họ đến bản thân cũng khó bảo toàn, càng miễn bàn bảo hộ cậu, nhưng cậu vẫn không do dự chạy trở về.
Liên Hạc sao lại không rõ, Cù Tầm Dương đã ôm quyết tâm như thế nào để quay đầu lại...
Cù Tầm Dương sẽ trở thành uy hiếp của hắn, tình yêu sẽ kéo chân sau của hắn, về sau ở trên chiến trường hắn không bao giờ có thể bảo trì bình tĩnh tuyệt đối, bởi vì hắn phải thời thời khắc khắc chú ý người hắn yêu có an toàn không có việc gì hay không.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn từng bởi vì mất đi Cù Tầm Dương mà thống khổ rất lâu, cũng bởi vì hiện tại Cù Tầm Dương không muốn tiếp thu hắn mà hối hận vạn phần.
Với hắn mà nói, hiện tại quan trọng nhất chính là Cù Tầm Dương, hết thảy những thứ khác đều không quan trọng.
Đêm nay bóng đêm rất đẹp, rất yên tĩnh, phảng phất trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhìn người mình yêu trước mắt do dự, Liên Hạc biết chính mình hẳn là phải thừa thắng xông lên:
“Tầm Dương, anh đã từng cho rằng điểm dừng chân của anh chính là chết trên chiến trường, loại cảm giác này phi thường mãnh liệt, anh cho rằng chính mình đến chết cũng sẽ không yêu người khác, nhưng...”
“Anh yêu em.”