Edit by Náppu
*
Kỳ thật nhiệm vụ lần này nguyên bản không phải là Hứa Uyên đi làm.
Thông thường loại chuyện này đều là Liên Hạc phụ trách, nhưng gia hỏa này giả bộ thâm tình không tiếp thu dẫn đường khác khai thông, dẫn tới vết thương của hắn chậm chạp chưa thể tốt lên, hiện tại vẫn đang nằm trên giường bệnh.
Mà Dịch Dữ Kiệt cũng chơi kịch bản giống Liên Hạc, không tiếp thu dẫn đường khác khai thông, cho nên xương đùi bị gãy cũng vẫn luôn không tốt lên.
Khụ, chẳng qua cái xương đùi kia của Dịch Dữ Kiệt là bởi vì hắn đánh lén mới gãy.
Sở Tri Nam cũng đừng đề cập tới, cư nhiên mặt không biểu tình giả bộ lạnh nhạt trốn việc.
Con mẹ nó, Hứa Uyên miễn bàn có bao nhiêu hối hận, nếu biết sẽ bởi vì nhiệm vụ mà phải rời khỏi nơi này, hắn sẽ không đá gãy cái chân kia của Dịch Dữ Kiệt, như vậy là có thể để cho Dịch Dữ Kiệt thay thế hắn cút.
Tuy rằng tình yêu với hắn mà nói rất quan trọng, nhưng hắn không phải người bình thường, cho nên trách nhiệm với hắn mà nói cũng đồng dạng quan trọng, huống chi lần này trở về phải báo lên chuyện tương đối nghiêm túc, cho nên hắn cho dù không tình nguyện thì vẫn phải đi.
Phi cơ được hắn điều khiển chậm rãi bay lên, hắn nhìn thành phố ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ, rưng rưng thu hồi tầm mắt, cắn răng điều khiển tay lái chạy như bay rời đi.
Nếu đổi lại là hai năm trước, Hứa Uyên tuyệt đối sẽ không có loại ý tưởng tình yêu cũng rất quan trọng này.
Bởi vì khi đó Cù Tầm Dương còn chưa có xuất hiện, mà hắn cũng không có đối với ai sinh ra cảm tình quá yêu thích.
Hứa Uyên nhớ rõ rất lâu trước kia có một lần, hắn một mình phụ trợ một đội lính gác cấp B làm nhiệm vụ, trong đó có một lính gác như đi vào cõi thần tiên thường xuyên phạm sai lầm, làm cho hắn không thể nhịn được nổi giận mắng: "Cậu mẹ nó muốn tìm chết sao?"
Không nghĩ tới giây tiếp theo lính gác kia liền bạo khóc thành tiếng, nói bản thân thất tình, hiện tại sống không bằng chết.
Sau đó hắn mới biết được bạn đời của lính gác này trước đó không lâu đã yêu người khác.
Lính gác kia khóc chảy nước mắt, nói bọn họ ở bên nhau ba năm, đã trải qua nhiều thời khắc sinh tử nguy hiểm như vậy, hắn không thể tiếp thu đối phương nói không yêu liền không yêu.
"Cho dù hắn không yêu tôi, nhưng tôi vẫn còn yêu hắn a."
Lúc lính gác kia nói tình ý rất chân thành, nhưng Hứa Uyên chỉ cảm thấy đau đầu, hơn nữa hắn không thể hiểu được, nếu đối phương đã thay lòng đổi dạ, còn có cái gì mà không bỏ xuống được.
Nhưng hắn vẫn an ủi lính gác kia vài câu, bởi vì trạng thái thái quá trước mắt của lính gác kia ảnh hưởng tới bọn họ hành động.
Khi đó Hứa Uyên đối với tình yêu phi thường không để ý, cho nên hắn nói với lính gác kia, nói còn nhiều dẫn đường như vậy, lại tìm một người khác là tốt rồi.
"Không cần phải vì bạn đời kia thay lòng đổi dạ mà khóc sướt mướt, nam nhân muốn thì phải tự thân chủ động mới được."
Khi đó hắn nơi nào có thể nghĩ đến, tương lai chính mình cũng sẽ bởi vì một dẫn đường mà khóc sướt mướt, lại còn mặt dày mày dạn dây dưa với người ta.
Dịch Dữ Kiệt là một tên nhan khống, tìm dẫn đường thường thích tìm người đẹp.
Nhưng Hứa Uyên đối với đẹp xấu không có khái niệm, với hắn mà nói, dẫn đường chỉ cần cùng hắn xác suất xứng đôi cao một chút, sau đó dùng tốt một chút là được.
Kỳ thật dẫn đường đối với Hứa Uyên mà nói, càng giống như là một công cụ.
Tuy rằng như vậy đối những người trở thành dẫn đường của bọn họ rất không lễ phép, nhưng nếu Hứa Uyên không giáo huấn cho chính mình tư tưởng như vậy, hắn sẽ không thể vứt bỏ đạo đức, cùng những người đó tùy ý phát sinh quan hệ tình dục.
Đơn giản vì làm tình là phương thức khai thông tốt nhất, mà bọn họ thân là lính gác cấp S, xác suất xứng đôi cùng dẫn đường lại có chút đặc thù, cho nên hắn không có lựa chọn nào khác.
Tuy rằng bọn họ đều giáo huấn hắn, lính gác cùng dẫn đường làm tình chỉ là một phần công tác khai thông, nhưng kỳ thật Hứa Uyên cũng không phải quá thích phương thức như vậy, bởi vì làm tình là hành vi hai người thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, thân thể thâm nhập giao lưu.
Nói thật, cùng người không có cảm giác gì làm tình, có đôi khi sẽ làm hắn cảm thấy rất dị ứng.
Trước khi gặp Thẩm Sơ Trạch, 'Nộ Hải' vẫn luôn không có dẫn đường cố định, bởi vì đại bộ phận dẫn đường có xác suất xứng đôi cùng bọn họ đều không quá cao, cho nên giúp bọn họ khai thông đối với những dẫn đường đó cũng là một chuyện rất vất vả.
Nhưng kỳ thật với Hứa Uyên, thường xuyên đổi mới dẫn đường cũng là một chuyện rất vất vả.
Hắn vẫn luôn không đạt được khai thông hoàn mỹ.
Sau đó Thẩm Sơ Trạch tới, tuy rằng xác suất xứng đôi cùng bọn họ chỉ đạt tới 40%, nhưng lại là dẫn đường có xác suất xứng đôi cao nhất với bọn họ từ trước tới nay, đáng tiếc cấp bậc là cấp C, cho nên vẫn không có cách nào giúp bọn họ khai thông hoàn mỹ.
Chỉ là về sau vẫn luôn không xuất hiện dẫn đường nào khác so với Thẩm Sơ Trạch có xác suất xứng đôi cao hơn, hơn nữa Hứa Uyên thật sự đối với việc thường xuyên đổi mới dẫn đường này cảm thấy mỏi mệt, cho nên Thẩm Sơ Trạch liền trở thành dẫn đường cố định đầu tiên của bọn họ.
Căn cứ vào tình huống đặc thù của 'Nộ Hải', bốn người bọn họ cũng thường thường cùng người khác uống rượu nói chuyện.
Mà trong bốn người của 'Nộ Hải', Hứa Uyên là am hiểu kết giao làm quen nhất.
Có lẽ hắn ngày thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lại tương đối mê chơi, thích nói giỡn, hơn nữa thích xã giao, cho nên không biết từ khi nào hắn đã bắt đầu bị tròng lên danh hiệu hoa hoa công tử.
Tuy nói hắn đã cùng rất nhiều dẫn đường làm tình, nhưng đều là vì khai thông, cho dù những dẫn đường đó có đối với hắn sinh ra tâm tư ái muội, nhưng tâm tư của hắn đối với bọn họ vẫn luôn đơn thuần.
Ban đầu hắn vẫn sẽ giải thích với bạn bè, hắn rõ ràng đến yêu đương cũng chưa từng nói qua, như thế nào lại là hoa hoa công tử, nhưng sau đó hắn phát hiện rất nhiều người khác vẫn luôn tin tưởng những tin vịt về hắn, hắn cũng dần dần lười giải thích.
Tùy tiện đi, dù sao đối với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Sau khi Thẩm Sơ Trạch trở thành dẫn đường cố định của bọn họ, Thẩm Sơ Trạch ở trong mắt người khác liền trở thành tồn tại đặc biệt, suy đoán đó càng ngày càng nhiều sau khi Thẩm Sơ Trạch làm dẫn đường của 'Nộ Hải' hơn một năm, những suy đoán ban đầu chưa được xác định phảng phất bởi vì thời gian trôi đi mà được khẳng định.
Nhiều người nghị luận, lời đồn cũng nhiều lên, lời đồn nhiều, người bị mê hoặc cũng nhiều hơn.
Từ đây, bọn họ liền cho rằng Thẩm Sơ Trạch đối với 'Nộ Hải' là đặc thù.
Thậm chí còn có người trực tiếp tới hỏi Hứa Uyên, bốn người 'Nộ Hải' có phải thật sự đều thích Thẩm Sơ Trạch không.
Hứa Uyên rất cạn lời, cũng rất bất đắc dĩ.
Bởi vì người ta chỉ tin tưởng điều chính mình muốn tin tưởng, cho nên hắn giải thích hay không cũng không có ý nghĩa.
Huống chi, trong bốn người bọn họ, cũng chỉ có hắn từng nói qua bản thân không thích Thẩm Sơ Trạch, nhưng người biết cái chân tướng này ít ỏi không có mấy ai, cho nên cuối cùng vẫn là lời đồn chiến thắng hết thảy.
Bởi vì Liên Hạc chưa bao giờ đi quản những chuyện không có ý nghĩa này, mặc kệ bên ngoài ba hoa chích choè như thế nào, hắn cũng không để bụng.
Mà Dịch Dữ Kiệt vẫn luôn cảm thấy tình cảm là vấn đề phiền toái nhất, cho nên chán ghét đi quan tâm cái đề tài này, huống chi tính tình hắn quá kém, người quen biết sẽ không chủ động chạm đến mấu chốt của hắn, người không quen biết cũng không dám hỏi hắn những bát quái này.
Đến Sở Tri Nam thì không cần phải nói, những người đó có thể làm cho hắn phản ứng lại thì bọn họ đều đã không tồi rồi.
Đương nhiên, Hứa Uyên cũng không rõ ràng lắm ba người bọn họ đối với Thẩm Sơ Trạch là cảm tình gì, hắn cũng không hiếu kỳ, cho nên cũng không hỏi.
Kỳ thật cho dù trong bọn họ có ai thật sự thích Thẩm Sơ Trạch, cùng hắn cũng không có quá nhiều quan hệ.
Dù sao hắn biết, hắn không có khả năng thích Thẩm Sơ Trạch, tuy rằng hắn hoặc nhiều hoặc ít đã nhận ra cảm tình của Thẩm Sơ Trạch với bọn họ có biến hóa, nhưng Thẩm Sơ Trạch với hắn mà nói chỉ có thể là bằng hữu.
Tuy rằng hắn cùng Thẩm Sơ Trạch đã làm không ít lần, nhưng mỗi một lần đều là do hắn tinh thần lực bạo tẩu đến trình độ cần phải khai thông, hắn mới có thể lựa chọn cùng Thẩm Sơ Trạch làm tình.
Mỗi lần cùng dẫn đường làm chuyện này, hắn đều nhất định phải tắt đèn, sau đó tất cả đều là theo bản năng, như vậy hắn có thể đem bọn họ trở thành búp bê bơm hơi mà đối đãi, nếu không hắn có khả năng đến cương cứng cũng khó khăn.
Bởi vì ai có thể bảo trì tâm thái bình thường đi thao bằng hữu của chính mình chứ? Dù sao hắn làm không được.
Tuy rằng ở trong bóng tối hắn như cũ vẫn có thể thấy rõ hết thảy, nhưng hắc ám có thể làm cảm giác tội lỗi của hắn với bọn họ giảm bớt một ít.
Mà Hứa Uyên đối với Cù Tầm Dương là nhất kiến chung tình.
Đương nhiên, khi đó hắn cũng không nhận thức được điểm này.
Lúc ấy tổng cục nói có một dẫn đường cấp A mới vừa thức tỉnh có xác suất xứng đôi cùng bọn họ đạt tới 75%, sau đó cưỡng chế yêu cầu bọn họ tiếp thu vị dẫn đường mới này.
Lúc chưa nhìn thấy Cù Tầm Dương, Hứa Uyên đối với chuyện lại phải đổi dẫn đường này cảm thấy tâm mệt.
Chỉ bởi vì xác suất xứng đôi là 75%, liền phải để cho một con cừu con mới vừa thức tỉnh cái gì cũng không hiểu, đi đến chiến đội luôn tiến hành những nhiệm vụ nguy hiểm nhất như bọn họ, còn có bởi vì cái xác suất xứng đôi siêu cao kia, khiến cho bọn họ phải vô tình thay đổi Thẩm Sơ Trạch đã đi theo bọn họ hai năm, vì bọn họ trả giá rất nhiều.
Đứng ở chủ nghĩa nhân đạo để nói, thật sự là hơi quá mức.
Có khả năng ba huynh đệ khác của hắn cũng là cái dạng suy nghĩ này, bởi vì mấy năm nay đều là Thẩm Sơ Trạch tận tâm tận lực giúp bọn họ khai thông, thậm chí về mặt sinh hoạt cũng chiếu cố bọn họ rất tốt, về tình về lý, bọn họ cũng không nên quá mức vô tình với hắn, cho nên lúc Thẩm Sơ Trạch nói cho dù dẫn đường mới tới hắn cũng không muốn rời khỏi toà nhà, bọn họ cũng đều cam chịu.
Ban đầu Hứa Uyên vẫn như cũ ôm suy nghĩ đem dẫn đường mới trở thành công cụ, nhưng ánh mắt đầu tiên lúc nhìn thấy Cù Tầm Dương, làm cho trái tim của hắn đại khái đã đi ngược lại lý trí.
Hứa Uyên cho đến nay vẫn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Cù Tầm Dương kia.
Thời điểm Cù Tầm Dương từ cửa tiến vào, đầy mặt thấp thỏm lo âu, thật sự tựa như cảm giác một con cừu tiến vào bầy sói.
Tóc đen mắt đen, ngũ quan không có gì đặc sắc, nhưng làn da rất trắng, chỉ là có khả năng vì trường kỳ dinh dưỡng không đủ, cho nên thoạt nhìn không có bao nhiêu huyết sắc.
Khi đó Cù Tầm Dương phi thường nhỏ gầy, Hứa Uyên cảm thấy chính mình chỉ cần một bàn tay dùng một chút lực, cũng có khả năng đem cậu bóp chết.
Trước kia hắn cảm thấy bản thân không thích nam nhân nhát gan nhu nhược, nhưng sau khi nhìn thấy Cù Tầm Dương, hắn chỉ còn lại hưng phấn.
Trong mắt hắn chỉ còn lại có Cù Tầm Dương, thậm chí gấp không chờ nổi muốn tới gần cậu.
Lúc hắn tới gần Cù Tầm Dương, hắn đã ngửi được một cỗ hương vị độc đáo, có thể trong nháy mắt làm cả người hắn máu huyết sôi trào, làm hắn muốn lập tức đem Cù Tầm Dương đè dưới thân, hung hăng chà đạp một phen.
Mà cái hương vị này là từ trên người Cù Tầm Dương phát ra.
Khi đó hắn nghĩ bởi vì xác suất xứng đôi cao, cho nên mới làm cho hắn sinh ra cảm giác hưng phấn như vậy, bởi vì chưa từng xuất hiện dẫn đường nào cùng bọn họ xác suất xứng đôi cao như vậy.
Nhưng khi đó hắn cũng không có tâm tư đi hỏi cảm thụ của ba người khác, hắn chỉ muốn lập tức tiến vào thân thể Cù Tầm Dương, đương nhiên hắn cũng thật sự làm như vậy.
Đó là một loại thỏa mãn xưa nay chưa từng có, làm hắn không cách nào khắc chế, nếu không phải Liên Hạc ngăn cản, hắn có khả năng đã dừng không được.
Chỉ tiếc hắn chưa từng thích qua ai, huống chi hiện tại dưới bối cảnh thời đại này, giáo dục tình cảm giữa lính gác cùng dẫn đường từ trước tới nay đều là dị dạng, mà hắn thân là lính gác cấp S, đã chịu quá nhiều sùng bái cùng truy phủng, dẫn tới hắn quá mức cao ngạo, cũng bởi vậy cho nên không nhận thức được bản thân đối với Cù Tầm Dương có ham muốn chinh phục cùng dục vọng chiếm hữu, là toàn bộ xuất phát từ cảm tình của chính hắn.
Đây cũng là chuyện hắn hiện tại mỗi khi nhớ tới đều hối hận vạn phần.
Con mẹ nó, nếu hắn lúc trước sớm một chút nhận thức được cảm tình của chính mình, Cừu con nói không chừng sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.
Thao!