Edit by Náppu
*
Lúc trở lại lều trại, Lý Lâm bị cậu đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi cậu đi nơi nào.
Cậu nói bản thân đi WC, Lý Lâm lại tiếp tục ngủ.
Cù Tầm Dương nằm trong túi ngủ, như cũ không có bất luận cảm giác buồn ngủ nào, trong đầu lặp đi lặp lại những lời Sở Tri Nam nói.
Nếu nói lúc trước ở trong hố đen, thật sự bởi vì cái não tinh kia có được năng lực mê hoặc mới khiến cho bọn họ cứu lầm người, vậy thật sự quá cẩu huyết.
Cho nên khi đó cậu cho rằng bọn họ dùng hết toàn lực đi cứu Thẩm Sơ Trạch, nhưng bốn người bọn họ lúc đó, kỳ thật đều nghĩ là đang cứu cậu sao?
Bốn người đều bị mê hoặc? Đều đem Thẩm Sơ Trạch nhận nhầm thành cậu?
Thật sự vừa khéo như vậy sao? Tuy nói là có khả năng sẽ phát sinh chuyện vừa khéo như vậy, nhưng Cù Tầm Dương vẫn không thể thuyết phục chính mình.
Khi đó cậu cùng Thẩm Sơ Trạch cách nhau không tính là quá xa, nếu bọn họ đem Thẩm Sơ Trạch nhận nhầm thành cậu, vậy cậu ở trong mắt bọn họ lại là ai chứ?
Nhưng lời Sở Tri Nam nói vẫn có ảnh hưởng đến cậu, tựa như Lý Lâm đã cùng cậu nói qua, nếu bọn họ muốn lừa gạt cậu, hẳn là nên nói cho cao minh một chút, không cần thiết dùng lời làm người vừa nghe đã biết là nói dối kia.
Nếu lời bọn họ nói chính là sự thật, nếu khi đó bọn họ thật sự là bị mê hoặc mới cứu lầm người...
Cù Tầm Dương càng nghĩ càng phiền, suy nghĩ cũng càng nghĩ càng rối loạn, cậu phiền vì chính mình vẫn luôn bị bọn họ tác động cảm xúc, cũng phiền vì chính mình dễ dàng bị bọn họ dao động.
Cuối cùng cậu vẫn một đêm không ngủ, ngày hôm sau mới tờ mờ sáng đã rời giường.
Không muốn quấy rầy đến Lý Lâm đang ngủ say, cậu liền đứng dậy rời khỏi lều trại, nguyên bản muốn đi rửa mặt, kết quả mới ra khỏi lều trại đã thấy Hứa Uyên ngồi xổm trước đống lửa bên ngoài.
Thấy cậu đi ra, Hứa Uyên đem đồ hộp đang hâm nóng trên giá sắt lấy xuống, cười tủm tỉm hướng cậu nói: "Cừu con, tới, cho em ăn."
Bước chân Cù Tầm Dương dừng một chút, ngập ngừng đáp lại một câu: "Tôi trước đi rửa mặt."
Bởi vì tối hôm qua cùng Sở Tri Nam nói những lời đó, dẫn tới tâm thái của cậu có chút thay đổi, cho nên thái độ với Hứa Uyên cũng có một chút thay đổi.
Hứa Uyên cười gật đầu, "Anh biết, anh đã giúp em chuẩn bị nước, đặt trên tảng đá bên kia."
Cù Tầm Dương có chút sửng sốt, sau đó nói một tiếng cảm ơn.
Hứa Uyên không nói gì nữa, chỉ cười cười.
Chờ Cù Tầm Dương ở bên cạnh rửa mặt xong, Hứa Uyên lập tức kêu cậu lại đây ngồi xuống, sau đó đem đồ hộp đưa cho cậu, "Hiện tại độ ấm vừa vặn tốt, em có thể trực tiếp ăn."
Cù Tầm Dương lại nói tiếng cảm ơn.
Hứa Uyên đột nhiên ủy khuất: "Cừu con, em không cần khách khí với anh như vậy."
Cù Tầm Dương yên lặng ăn đồ hộp.
Hứa Uyên đành phải đổi đề tài: "Cừu con, ngày hôm qua Sở Tri Nam cùng em nói cái gì thế?"
Cù Tầm Dương không lảng tránh, "Nói chuyện các anh nhận sai người."
Hành vi tối hôm qua của Sở Tri Nam, ba người khác khẳng định đều rất cảm kích, kỳ thật cậu cũng có nghĩ tới bọn họ có phải cố ý để Sở Tri Nam nói những lời đó hay không.
"Hắn nói như thế nào?"
Lúc Hứa Uyên hỏi những lời này, Cù Tầm Dương bắt được một tia cảnh giác chợt lóe qua trên mặt hắn, chuyện này làm cho cậu ẩn ẩn có chút cảm giác không thích hợp, cho nên cậu lựa chọn hỏi lại Hứa Uyên: "Anh không biết anh ta nói những gì sao?"
Hứa Uyên có chút sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Cừu con, anh như thế nào có thể biết hắn sẽ nói với em những gì a?"
Cù Tầm Dương hỏi lại: "Các anh vì sao lại cứu lầm người?"
Nguyên bản cậu cho rằng sẽ nghe thấy câu trả lời cùng Sở Tri Nam không sai biệt lắm, nhưng Hứa Uyên cư nhiên trầm mặc.
Hứa Uyên phản ứng như vậy làm cho Cù Tầm Dương bắt đầu hoảng hốt, chẳng lẽ tối hôm qua Sở Tri Nam lừa cậu?
"Hứa Uyên, khi đó ở trong hố đen anh tại sao lại ôm Thẩm Sơ Trạch?"
Hứa Uyên không trả lời vấn đề của cậu, mà hỏi lại: "Sở Tri Nam có nói cho em chuyện đó không?"
Cù Tầm Dương nhíu mày, "Liên quan gì tới anh ta?"
Hứa Uyên cười một tiếng: "Xem ra không có."
Tâm tình Cù Tầm Dương lập tức kém đi, "Anh vẫn luôn nói gần nói xa, là sợ lời chính mình cùng Sở Tri Nam nói không nhất trí, không lừa được tôi sao?"
Hứa Uyên sửng sốt: "Không phải."
Cù Tầm Dương đột nhiên cảm thấy tâm rất mệt, đem đồ hộp trong tay chưa ăn xong ném vào đống lửa, "Được rồi, tùy anh." Nói xong cậu liền chuẩn bị chạy lấy người.
Hứa Uyên duỗi tay kéo lại tay cậu, cậu ngẩng đầu thấy vẻ mặt của hắn phi thường nghiêm túc: "Tầm Dương, anh chỉ là không muốn em chịu thương tổn."
'Cừu con' là biệt hiệu lúc đầu Hứa Uyên lấy cho cậu, cậu chưa từng nghe qua Hứa Uyên kêu tên của mình.
"Gạt tôi chẳng lẽ không phải thương tổn tôi sao?"
"Anh thề, anh tuyệt đối không có lừa em."
"Vậy anh liền nói cho tôi, lúc trước ở trong hố đen các anh vì sao lại nhận sai người? Anh vì sao lại ôm Thẩm Sơ Trạch?"
"Là bởi vì..." Hứa Uyên vẫn là một bộ dáng rất do dự.
Cù Tầm Dương mất kiên nhẫn, hất ra tay Hứa Uyên, "Không muốn nói thì thôi."
Hứa Uyên lập tức một lần nữa cầm lấy tay Cù Tầm Dương, "Anh nói anh nói, tới đây, Cừu con em ngồi bên cạnh anh, anh từ từ nói cho em."
Cù Tầm Dương vẫn đứng tại chỗ, trời càng ngày càng sáng, chờ lát nữa những người khác đại khái cũng đều sẽ rời giường, bọn họ cũng không có thời gian chậm rãi nói.
"Anh chỉ cần đơn giản trả lời tôi hai vấn đề kia là tốt rồi." Cậu chỉ muốn biết Sở Tri Nam có phải lừa cậu hay không.
"Anh đem Thẩm Sơ Trạch nhận thành em." Hứa Uyên có chút ủ rũ cụp đuôi, "Khi đó nhìn thấy Viên Hoa Quốc ôm em, Liên Hạc ôm Thẩm Sơ Trạch, anh cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì anh cùng bọn em ban đầu đầu cách rất xa, cho nên cho rằng bọn em là giữa đường trao đổi vị trí, anh thấy Viên Hoa Quốc ôm em rất khó chịu, liền đem em ôm trở về... Anh mẹ nó không nghĩ tới sẽ nhận sai người."
Cù Tầm Dương sững sờ tại chỗ một hồi lâu cũng không thể hoàn hồn.
Cho nên cái não tinh kia thật sự có năng lực mê hoặc nhân tâm? Hơn nữa cư nhiên làm Thẩm Sơ Trạch biến thành cậu, làm cậu biến thành Thẩm Sơ Trạch?!
Thật sự xuất hiện chuyện cẩu huyết như vậy?
Nhưng vì sao cố tình lại là thân phận của hai người bọn họ ở trong mắt người khác biến hóa? Chẳng lẽ khi đó trong hố đen mọi người đều là thấy bọn họ trao đổi thân phận sao?
Cù Tầm Dương hỏi: "Cho nên cứu nhầm người cũng là vì đem Thẩm Sơ Trạch nhận thành tôi?"
Hứa Uyên nói: "Đúng vậy, anh sau khi bị xúc tua cuốn lấy mất đi ý thức, tỉnh lại liền thấy em "giả" bị cuốn đi..."
Cù Tầm Dương lại lần nữa lâm vào trầm tư.
Liên Hạc mất đi ý thức buông lỏng ra cậu, Hứa Uyên cũng vừa lúc mất đi ý thức buông lỏng ra Thẩm Sơ Trạch sao?
"Cái kia, Cừu con, Sở Tri Nam có phải cũng nói như vậy với em không?"
Cù Tầm Dương không phủ nhận.
"Vậy hắn, còn nói chuyện gì khác không?"
"Các anh còn có chuyện khác lén gạt tôi đúng không?"
Hứa Uyên lập tức lắc đầu: "Không có không có, chỉ cảm thấy bị mê hoặc thần trí rất mất mặt, cho nên vẫn luôn không biết nên mở miệng với em như thế nào, hơn nữa trước đó em cũng không muốn nghe chúng tôi giải thích."
Cù Tầm Dương không nói nữa, cậu cần thời gian tiêu hóa một chút tin tức này.
Lúc này những người khác cũng bắt đầu lục tục rời giường.
Lúc Kent từ lều trại đi ra thấy Cù Tầm Dương đứng bên cạnh Hứa Uyên, lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Bởi vì biết bọn họ nghe không hiểu nội dung nói chuyện của cậu cùng Hứa Uyên, cho nên Cù Tầm Dương mới có thể không cố kỵ hỏi Hứa Uyên những chuyện đó.
Nhưng mấy người Liên Hạc nghe hiểu được, hơn nữa Cù Tầm Dương biết nội dung cậu cùng Hứa Uyên nói chuyện, ba người trong lều trại kia đại khái một chữ cũng không bỏ sót.
Cho nên sau khi cậu cùng Hứa Uyên dừng nói chuyện, mấy người Liên Hạc cũng lục tục từ từ lều trại đi ra, tuy rằng bọn họ nhìn qua là muốn làm bộ dáng mới vừa rời giường, nhưng trên mặt bọn họ cũng không có cảm giác như mới vừa tỉnh ngủ.
Cù Tầm Dương nhìn chằm chằm Liên Hạc, Liên Hạc cũng rất thản nhiên nhìn lại cậu, sau đó hướng cậu lộ ra một nụ cười như tắm mình trong gió xuân.
Ban đầu cậu nghĩ bọn họ đã thông đồng nhất trí lý do thoái thác, nhưng từ phản ứng của Hứa Uyên lại không giống như vậy, tuy rằng làm cậu có chút không hiểu ra sao, nhưng chuyện cứu lầm người này, đại khái là sự thật.
Cho nên bọn họ cũng không phải bởi vì Thẩm Sơ Trạch mà không màng sống chết của cậu, khi đó ở trong mắt bọn họ, Thẩm Sơ Trạch chính là cậu, cho nên người bọn họ dùng hết toàn lực muốn cứu kia cũng là cậu.
Chuyện này làm cho tâm tình Cù Tầm Dương trở nên rất phức tạp, cậu có chút không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Lúc này Dịch Dữ Kiệt mang cái mặt như đầu heo đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó nhìn cậu thử hỏi: "Bảo bối, em xem anh đáng thương như vậy, có thể cho anh nắm tay khai thông được không a?"
Cù Tầm Dương còn chưa có nói cái gì, Hứa Uyên đã mắng ra miệng, "Bảo bối cái gì, cậu mẹ nó gọi ai là bảo bối?"
Dịch Dữ Kiệt hỏi: "Tôi gọi bảo bối thân ái của tôi, liên quan cái rắm gì tới cậu?"
Hứa Uyên nói: "Cậu mẹ nó chính là không thể gọi em ấy là bảo bối."
Dịch Dữ Kiệt lại hỏi: "Tôi cứ muốn gọi em ấy là bảo bối đấy, làm sao?"
Hứa Uyên nói: "Cậu mẹ nó chính là thiếu đánh."
Dịch Dữ Kiệt nói: "Hứa Uyên, lão tử cho dù hiện tại là dáng vẻ này, một mình cậu cũng đánh không lại tôi."
Hứa Uyên nói: "Dịch Dữ Kiệt, khẩu khí thật không nhỏ, tới đây, lão tử không đem cậu đánh ngã thì không phải họ Hứa."
Dịch Dữ Kiệt: "Tới, ai sợ ai a."
Cù Tầm Dương nói: "Hai người các anh đều câm miệng cho tôi!"
Hứa Uyên & Dịch Dữ Kiệt: "Nga."
Nguyên bản hai người đang khí thế kiêu ngạo trong nháy mắt hỏa khí tiêu biến.
Lý Lâm đang ở một bên đánh răng 'phụt' một cái cười thành tiếng.
Hách Bá tò mò hỏi hắn cười cái gì, lại chỉ nhận được ánh mắt xem thường của Lý Lâm.
Mà Sở Tri Nam cùng Liên Hạc ngồi đối diện Cù Tầm Dương toàn bộ quá trình đều an tĩnh ăn sáng, không có phản ứng cũng không can thiệp hai tên quỷ ấu trĩ kia cãi nhau.
Sau khi tất cả mọi người chỉnh đốn xong, nhóm dẫn đường ngốc một bên chờ Địch Tư phân phối nhiệm vụ cho nhóm lính gác.
Mấy người Liên Hạc cũng không cần nghe theo Địch Tư an bài, cho nên đều ở một chỗ cách Cù Tầm Dương không xa.
Lý Lâm lôi kéo Cù Tầm Dương, sau đó tới gần tai cậu lén lút nói: "Cậu xem bộ dáng điên cuồng biểu hiện của bọn họ, có giống như cún con ở trước mặt chủ nhân ra sức lấy lòng không?"
Cù Tầm Dương bất đắc dĩ: "Tôi chưa từng nuôi cún."
Lý Lâm cười nói: "Tôi cũng chỉ so sánh thôi, tôi dám cá, cho dù cậu hiện tại để cho bọn họ đi làm mấy thứ không thích hợp, bọn họ cũng sẽ làm."
Cù Tầm Dương hỏi: "Tỷ như?"
Lý Lâm xoay chuyển tròng mắt, "Để cho bọn họ lõa thể thế nào?"
Cù Tầm Dương nhịn không được cười nói: "Đây là thú vui ác ý của anh đi?"
Lý Lâm nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy cái ý tưởng này rất không tồi, tôi để cho ba người Địch Tư đi làm."
Cù Tầm Dương nói: "... Ngạch, anh thay đổi rồi."
Lý Lâm cười mà không nói.