Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 76




Edit by Náppu
*
Cù Tầm Dương không biết sau khi cậu bị nuốt vào, hố đen liền tự mình đóng lại.
Mà bốn người Liên Hạc vừa nhìn thấy người ở trong lòng thì phi thường khiếp sợ.
Bốn người cơ hồ cùng ngẩng đầu nhìn nhau trong nháy mắt rồi lập tức phân tán ra đi tìm tung tích Cù Tầm Dương.
Lấy năng lực của bọn họ không cần dùng bao nhiêu thời gian là có thể thu thập hoàn chỉnh người trong khu an toàn, nhưng bọn họ đều không tìm thấy được Cù Tầm Dương.
Thẳng đến lúc này bọn họ mới hiểu được, lúc trước ở trong hố đen, người cuối cùng bị não tinh nuốt vào mà bọn họ thấy chính là Cù Tầm Dương.
Hố đen đã đóng lại, bọn họ ngay cả muốn trở lại cứu Cù Tầm Dương cũng không có khả năng.
Hứa Uyên là người đầu tiên hỏng mất, hô to ‘Cừu con’ sau đó chảy nước mắt.
Dịch Dữ Kiệt cả người đều rối loạn, phi thân khắp nơi tiếp tục tìm kiếm thân ảnh Cù Tầm Dương, hắn không muốn tin tưởng Cù Tầm Dương đã chết ở trong hố đen.
Sở Tri Nam mặt không biểu tình đứng tại chỗ, nhìn giống như không có phản ứng gì, nhưng hai tay hắn không ngừng run rẩy bán đứng nội tâm hiện tại của hắn.
Ngay cả Liên Hạc trước nay đối mặt với sinh tử đều trấn định thản nhiên, cũng lộ ra biểu tình hoảng hốt chưa bao giờ có...
......
Cù Tầm Dương cảm giác thân thể của mình vẫn luôn trong bóng đêm trôi nổi lơ lửng.
Cậu đã chết rồi sao?
Người đã chết nguyên lai còn có ý thức sao?
Cho nên người đã chết chính là vẫn luôn trong trạng thái phiêu phù ở trong bóng tối?
Nếu thật như vậy hình như cũng có chút đáng sợ.
Ngay lúc Cù Tầm Dương nhàm chán tịch mịch lại sợ hãi, cậu đột nhiên thấy nơi xa xuất hiện ánh sáng mỏng manh.
Thứ ánh sáng kia hấp dẫn cậu, cậu giật giật thân thể phát hiện bản thân giống như thật sự có thể trôi qua nơi đó.
Cho nên nơi đó là địa phương nào?
Thiên đường sao?
Đời này của cậu tuy rằng không có làm quá nhiều chuyện tốt, nhưng cũng không có làm chuyện xấu, sau khi chết lên thiên đường hẳn là cũng có khả năng đi.
Ánh sáng cách cậu càng ngày càng gần, phạm vi vòng sáng cũng càng lúc càng lớn, quang mang cũng càng ngày càng chói mắt.
Thời điểm Cù Tầm Dương hoàn toàn tiếp cận vòng sáng, quang mang lóa mắt chiếu vào làm cậu căn bản không mở ra được hai mắt, cậu chỉ có thể dùng tay che lại hai mắt, sau đó cảm giác thân thể của mình giống như xuyên qua địa phương nào đó.
Ánh sáng chậm rãi biến mất, cậu buông ra tay mở to mắt, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Cái quỷ gì đây?
Thiên đường không phải nên là địa phương tràn ngập mây trắng thánh quang cùng thiên sứ sao?
Nơi này... Như thế nào lại kỳ quái như vậy?
Trước mắt là thế giới kỳ quái Cù Tầm Dương chưa từng gặp qua, nhìn lên trên không trung hoàn toàn là hắc ám, như là bị một miếng vải đen đem nơi này toàn bộ bao lấy, nhưng không gian phía dưới nơi nơi đều là lưu quang màu xanh lục màu tím phiêu đãng, thực vật trên mặt đất hoặc cao ngất lên tận mây, hoặc thấp bé thành từng phiến, hoặc mở ra, hoặc đóng vào đủ loại kiểu dáng Cù Tầm Dương chưa từng thấy qua thực vật nào phát ra ánh huỳnh quang màu lam kỳ quái như thế.
Mà phía trước cậu, đang trôi nổi lơ lửng một con vật phi thường phi thường lớn trông rất giống sứa đang phát sáng.
Hiện tại Cù Tầm Dương chính là đang phiêu đãng ở một miệng lốc xoáy phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cái miệng lốc xoáy này trôi nổi giữa không trung, mà bốn phía từ trên xuống dưới nơi nơi trôi nổi lơ lửng rất nhiều lốc xoáy cùng miệng lốc xoáy hiện tại của cậu tương tự, chỉ là lốc xoáy có lớn có bé, đơn giản đếm qua đại khái có khả năng tới hơn trăm cái như vậy.
Có một ít lốc xoáy trong miệng cũng phiêu đãng một sinh vật hình thể kỳ quái, có một ít miệng lốc xoáy cái gì cũng không có, mà những sinh vật đó cùng với những quái vật Cù Tầm Dương từng gặp qua rất giống nhau, chỉ là giống như lại không quá giống, chúng nó lúc ở trong miệng lốc xoáy thoạt nhìn đều không có tính công kích.
Tất cả miệng lốc xoáy đều vây quanh một vật phát sáng chính giữa, xếp thành một hình trụ
Trên thân thể của ‘Sứa’ có rất nhiều ánh ánh lam lấm tấm cùng hoa văn, mặt ngoài quấn một vòng sợi mỏng giống như xúc tua nhỏ, mà trung gian lại là rất rất nhiều xúc tua rất dài rất dài nối với cơ thể, hơn nữa còn phát ra ánh sáng màu lam.
Những xúc tua này như là có sinh mệnh, một bộ phận nhỏ buông xuống phiêu đãng, phần lớn lại hướng tới bốn phương tám hướng kéo dài trôi nổi lơ lửng.
Cù Tầm Dương nhìn một xúc tua nho nhỏ đầu tròn thon dài duỗi tới chỗ cậu, vụn sáng màu lam quay chung quanh căn xúc tua kia bay lượn phiêu đãng, mà cậu giống như bị ánh sáng này mê hoặc, không thể nhúc nhích tùy ý căn xúc tua kia chậm rãi quấn quanh thân thể.
Nháy mắt lúc bị xúc tua cuốn lấy, cả người cậu giống như được một dòng nước ấm áp bao lấy, làm cậu cảm thấy phi thường thoải mái, thoải mái đến ý thức bắt đầu chậm rãi trở nên mơ hồ.
Cù Tầm Dương nhắm hai mắt lại, thân thể hoàn toàn thả lỏng.
Căn xúc tua kia dây dưa cũng rất ôn nhu, giống như là mẹ đang âu yếm.
Trong mơ mơ màng màng Cù Tầm Dương có thể cảm giác được căn xúc tua kia giống như muốn đem cậu lôi ra khỏi lốc xoáy.
Ngay lúc cậu sắp bị lôi ra, đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, đau đến làm cho cậu nháy mắt chảy một thân mồ hôi lạnh, cũng lập tức thanh tỉnh.
Cù Tầm Dương đột nhiên phản ứng lại, trước mắt hết thảy không phải rất không thích hợp sao?
Thứ này còn không phải là quái vật sao?
Hiện tại trước mắt cậu như là đang ở ngoài tinh cầu, chẳng lẽ chính là sào huyệt của quái vật?
Cho nên những miệng lốc xoáy đó, chính là hố đen?
Cho nên hố đen tương thông với nhau? Thông tới bên kia là sào huyệt của quái vật?
Nhân loại hình như chưa từng thuận lợi thông qua hướng bên kia của hố đen, có khả năng là chưa từng thử làm như vậy, bởi vì trong hố đen có não tinh, mà mỗi lần giết chết não tinh hố đen lại lập tức đóng lại.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ não tinh trong hố đen chế tạo quái vật, nhưng hiện tại xem ra có thể là ‘Sứa’ trước mắt này chế tạo tất cả quái vật?
Có lẽ đến não tinh thể đều là nó chế tạo ra, những sinh vật trong miệng lốc xoáy lơ lửng kia, có thể hay không chính là não tinh khống chế hố đen?
Như vậy thứ to lớn phát sáng này có thể chính là cơ thể mẹ?
Cù Tầm Dương thấy rất nhiều sinh vật trong miệng lốc xoáy đều bị xúc tua cuốn lấy kéo đến trung gian, sau đó trực tiếp dung nhập vào trong thân thể của ‘Sứa’.
Cho nên đây là đang làm gì?
Cắn nuốt? Hay là một lần nữa chế tạo?
Nhưng xúc tua trên người Cù Tầm Dương không có lại kéo cậu nữa, này lại là làm sao?
Chẳng lẽ là nhận thấy được cậu không phải quái vật? Nhưng xúc tua kia giống như cũng không có ý định thương tổn cậu.
Cù Tầm Dương duỗi tay giữ chặt xúc tua, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc mềm mại lạnh băng, rõ ràng thứ này không hề có độ ấm, nhưng cậu vừa nãy cư nhiên cảm thấy ấm áp?
Cậu đem xúc tua từ trên người chính mình kéo xuống, nguyên bản còn rất thấp thỏm có thể sẽ phát sinh cái gì, kết quả cư nhiên rất thuận lợi làm được.
Ngay lúc Cù Tầm Dương buông tay ném ra xúc tua, xúc tua kia đột nhiên bắn lên sau đó đột nhiên đụng vào cậu một cái.
Nhìn như không có bao nhiêu lực đạo va chạm nhưng lại làm thân thể Cù Tầm Dương toàn bộ bay nhanh về phía sau, quang ảnh ở trước mắt nhanh chóng trôi đi, ngay sau đó cậu lại ngã vào trong bóng đêm vô biên vô hạn.
Lúc này đã qua rất lâu, trong bóng tối cũng không có lại xuất hiện ánh sáng.
Cù Tầm Dương cứ như vậy vẫn luôn ở trong bóng tối phiêu đãng, không bờ bến, cũng không biết bản thân rốt cuộc sẽ thế nào.
Cậu nghĩ bản thân hẳn là không chết, nhưng chẳng lẽ cậu sẽ vẫn luôn duỗi tay không thấy năm ngón trong bóng tối như thế này sao?
Cậu cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, hẳn là không có bao lâu đi, bởi vì cậu cũng không có cảm thấy đói bụng.
Chính là cảm thấy rất đáng sợ.
Bốn phía đều là hắc ám vô biên vô hạn, cái gì cũng không có, cái gì cũng nhìn không thấy, không có thanh âm, không có ánh sáng, không có người, chỉ có cậu.
Cho dù cậu hô to, kêu to, khóc lớn, vẫn chỉ có một mình cậu.
Cù Tầm Dương càng ngày càng sợ hãi, phòng tuyến tâm lý đang dần dần sụp đổ.
Chờ chết là một chuyện thật sự rất khủng bố, mà ở hoàn cảnh như vậy chờ chết, liền càng thêm tra tấn.
Cậu rốt cuộc khi nào sẽ chết?
Ở chỗ này cậu cũng không có khả năng tự sát, không có chỗ nào để cậu đâm vào, không có chỗ cao để cậu nhảy xuống, không có nước để có thể chết đuối, cũng không có vũ khí sắc bén để có thể cắt cổ tay.
Cậu cũng không thể bóp mũi đem chính mình nghẹn chết đi, cắn lưỡi tự sát cũng bởi vì quá đau không thể làm được.
Cậu thật sự tuyệt vọng.
Tại sao con quái vật bạch tuộc kia không ăn luôn cậu, không để cậu trực tiếp chết đi?
Vì sao còn để cậu đi vào sào huyệt của quái vật ngắm cảnh một hồi?
Cho nên cậu rốt cuộc khi nào sẽ chết?
Cứ như vậy, cậu không chết thì cũng rất nhanh sẽ điên mất.
Ngay lúc Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân thật sự lập tức sẽ phát điên, thân thể cậu đột nhiên bắt đầu rơi xuống cực nhanh, sau đó hung hăng ngã trên mặt đất.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
“Ai da!”
Cậu đau đớn hét thảm một tiếng.
Sau đó phát hiện bản thân có đau đớn, vậy hẳn chính là cậu vẫn còn sống!
Ngay lúc cậu thần trí không rõ, cậu cảm giác có ai đó bước nhanh chạy tới chỗ cậu bên này, sau đó cậu đã bị người đó từ trên mặt đất kéo lên.
Tầm mắt mơ hồ chậm rãi tụ lại trở nên rõ ràng, sau đó cậu cư nhiên nhìn thấy Lý Lâm!
Tuy rằng biểu tình Lý Lâm lúc nhìn cậu vừa kinh ngạc lại nghi hoặc, nhưng Cù Tầm Dương không nghĩ được nhiều như vậy, cậu phi thường vui mừng.
Cho nên cậu đã chết? Bằng không như thế nào lại nhìn thấy Lý Lâm.
Lý Lâm vừa định mở miệng, đã bị Cù Tầm Dương bắt lấy bả vai: “Lý Lâm! Không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy, chết rồi cũng có thể gặp nhau, hay là nói anh biết tôi cũng sẽ tuổi xuân chết sớm, cho nên đặc biệt ở trên đường xuống hoàng tuyền chờ tôi?”
“Chúng ta hiện tại sẽ lên thiên đường, hay là xuống địa ngục a? Tôi hy vọng là lên thiên đường, tôi cảm giác bản thân cũng coi như là người tốt đi...”
“Từ từ, Tầm Dương, cậu trước bình tĩnh.” Lý Lâm nhanh chóng đánh gãy cậu: “Cậu còn sống.”
“Ân?” Cù Tầm Dương phát ngốc.
“Tôi nói, cậu không chết, cậu còn sống.”
“Sao có thể! Tôi nếu còn sống, sao có thể nhìn thấy anh?”
Lý Lâm bất đắc dĩ: “Bởi vì tôi cũng còn sống a.”
Cù Tầm Dương sửng sốt: “Anh còn sống? Anh không chết?”
“Đúng vậy.”
“Chính là... Sau khi anh nhảy vực bọn họ đều không tìm được anh, cho nên tôi mới khẳng định là anh đã chết a.”
Nghe nói quỷ đều không nhớ rõ chính mình chết như thế nào.
Lý Lâm bắt lấy tay Cù Tầm Dương ấn trước ngực chính mình, “Cậu xem, tim tôi hiện tại đập hay là không đập? Thân thể tôi có phải có nhiệt độ cơ thể hay không?”
Cù Tầm Dương ngơ ngác gật đầu, sau đó Lý Lâm lại đem tay hắn để lên ngực cậu, “Trái tim cậu có phải cũng đang đập không?”
“Ngạch, hình như là vậy.” Cù Tầm Dương chậm rãi bình tĩnh lại, “Cho nên tôi không chết, anh cũng không chết?”
Lý Lâm gật đầu.
Nhưng Cù Tầm Dương lập tức nghĩ tới cái gì, “Không đúng a, tôi bị quái vật nuốt vào cho nên bị nhốt ở trong hố đen, vậy anh sao có thể gặp được tôi?”
Lúc này Cù Tầm Dương mới phát hiện, bốn phía giống như đã không phải hắc ám vô biên vô hạn.
Cậu hiện tại hình như đang ở một chỗ giống như rừng rậm nguyên thủy, chỉ là hiện tại đang là đêm tối, cho nên chung quanh đều rất tối, mà cậu vừa nãy chỉ chú ý Lý Lâm, cũng không phát hiện bản thân đã rời khỏi hố đen.
Nhưng cậu vì sao đột nhiên có thể rời khỏi hố đen?
Lý Lâm nói: “Cho nên tôi vừa nãy cũng bị dọa tới rồi, tôi đột nhiên nghe thấy thanh âm của cậu, vừa chạy tới liền thấy cư nhiên thật sự là cậu, cậu là từ hư không xuất hiện ở nơi này.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Tôi là từ hư không xuất hiện? Chính là tôi sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
Nơi này cũng không phải khu an toàn a.
Lý Lâm nói: “Đây cũng là điểm tôi nghi hoặc, chúng ta vừa mới đóng lại một hố đen loại ba, sau đó cậu liền xuất hiện.”
Cù Tầm Dương lại hỏi: “Từ từ, chờ một chút, anh nói các anh vừa đóng lại một hố đen loại ba?”
Lý Lâm hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Cù Tầm Dương nói: “Chính là tôi hình như bị nhốt ở trong hố đen loại hai.”
Lý Lâm nhíu mày: “Hố đen loại hai? Nhưng chúng tôi đóng lại thật sự là hố đen loại ba”
Cù Tầm Dương hỏi: “Cho nên này rốt cuộc là chuyện như thế nào a?”
Lý Lâm lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, cậu là ở nơi nào bị bắt vào?”
Cù Tầm Dương hạ giọng nói: “Ở khu an toàn của tôi.”
Lý Lâm lại ngẩn người: “... Cậu xác định chứ?”
Cù Tầm Dương cảm thấy ngữ khí của hắn có chút không thích hợp, “Xác định... A.”
Lý Lâm nói: “Không thể a Tầm Dương, chúng ta hiện tại đang ở Bắc Mỹ.”
Cù Tầm Dương hỏi: “... Tình huống này là như thế nào?!”
Lý Lâm nói: “Vậy cậu là từ lúc nào bị bắt vào? Là hai ngày trước sao?”
Cù Tầm Dương gật đầu: “Hẳn là vậy, chính là ngày x tháng x.”
Sắc mặt Lý Lâm trở nên tái nhợt: “Tầm Dương cậu đừng làm tôi sợ, có phải ký ức của cậu bị rối loạn hay không? Ngày x tháng x, đã là nửa năm trước rồi.”