Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 58




Edit by Náppu
*
“Cậu muốn chết sao?!”
Đây là lần đầu tiên Liên Hạc cao giọng nói chuyện với cậu như vậy, Cù Tầm Dương bị rống đến sửng sốt: “Lý Lâm anh ấy, nhảy xuống rồi...”
Liên Hạc đem Cù Tầm Dương từ trên mặt đất kéo lên, biểu tình bình đạm nói một câu: “Tôi biết.”
“Vừa nãy nhảy xuống là ai?”
“Là Địch Tư.”
“Vậy hắn có thể cứu được Lý Lâm không?”
“Tôi không rõ lắm.”
“Lý Lâm, khả năng còn sống, có lớn không?”
“Ở độ cao này, hy vọng xa vời.”
Lời Liên Hạc nói làm tâm Cù Tầm Dương đều trầm xuống.
Kỳ thật nhìn khe rãnh trước mắt sâu không thấy đáy, trong lòng cậu cũng rất rõ ràng Lý Lâm thân là người thường nhảy xuống từ độ cao như vậy, khả năng sống sót phi thường xa vời, nhưng cậu vẫn ôm chút hy vọng ít ỏi.
Có lẽ sẽ có kỳ tích đi?
Đúng lúc này, Hách Bá cùng Lai Đức cũng tới, lắc mình di chuyển đến rìa vực sâu, sau đó nhìn về phía Liên Hạc cùng Cù Tầm Dương.
Không chờ bọn họ mở miệng hỏi, Liên Hạc đã nói thẳng: Nhảy xuống rồi...
Hắn còn chưa nói xong, Hách Bá cùng Lai Đức đã thả người nhảy xuống.
Tuy rằng hai người bọn họ đều dứt khoát lưu loát nhảy xuống vực sâu đi cứu Lý Lâm, làm cho Cù Tầm Dương có một chút kinh ngạc, nhưng căn cứ vào lời Lý Lâm kể với cậu có thể thấy bọn họ đối xử với hắn có bao nhiêu vô tình, cho nên cậu đối với ba gia hỏa này độ tín nhiệm rất thấp.
“Liên Hạc, anh có thể cũng đi xuống tìm Lý Lâm một chút không?”
“Bọn họ không phải cũng đi xuống rồi sao?”
“Tôi không tin bọn họ, nếu Lý Lâm còn sống, nhưng bọn họ không nghiêm túc tìm anh ấy thì làm sao bây giờ?”
Liên Hạc khẽ nhíu mày: “Lời này của cậu cùng hành vi của bọn họ rất mâu thuẫn, nếu bọn họ không muốn cứu Lý Lâm, hà tất phải nhảy xuống vực sâu vạn mét?”
Cù Tầm Dương hơi giật mình: “Nhưng bọn họ chưa bao giờ quan tâm đến Lý Lâm, nếu không phải bọn họ đối xử với anh ấy quá tàn nhẫn, Lý Lâm sao có thể tuyệt vọng mà nhảy xuống vực sâu kia?”
Liên Hạc nhàn nhạt nói: “Chuyện này tôi không rõ ràng lắm, chỉ là nếu bọn họ đã đi xuống khẳng định sẽ dụng tâm cứu Lý Lâm.”
Thái độ của Liên Hạc làm cho Cù Tầm Dương có chút không thoải mái, giống như Lý Lâm sống hay chết đối với Liên Hạc mà nói đều không quan trọng, tuy rằng hơn hai tháng này Lý Lâm cùng Liên Hạc cơ hồ xem như không có tiếp xúc gì, với Liên Hạc mà nói Lý Lâm chỉ là dẫn đường của mấy người Địch Tư, chỉ xem như là biết mặt. Nhưng Liên Hạc biết quan hệ của Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm rất tốt, hiện tại cậu bởi vì không biết Lý Lâm sống hay chết lòng nóng như lửa đốt, khó chịu hoảng hốt, Liên Hạc lại đối với việc Lý Lâm nhảy vực biểu hiện rất bình đạm, tuy rằng đứng ở góc độ của Liên Hạc có thể xem như bình thường, cậu từ rất sớm đã biết Liên Hạc đem chuyện sinh tử này xem như lẽ thường, nhưng Cù Tầm Dương chính là cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí nhịn không được bắt đầu nóng nảy.
Cậu trầm mặc, sắc mặt cũng trầm xuống.
Liên Hạc thấy được, nhẹ nhàng thở dài, giây tiếp theo sư tử vàng được phóng xuất ra, sư tử vàng sau khi rơi xuống đất liền trực tiếp chạy về phía sau bọn họ, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Cù Tầm Dương tuy rằng nghi hoặc Liên Hạc sao lại đột nhiên phóng thích tinh thần thể làm gì, nhưng bởi vì giận dỗi liền nhịn xuống không hỏi.
Liên Hạc hơi bất đắc dĩ: “Tôi đã biết, cậu đợi ở chỗ này đừng tới gần rìa vực, tôi đi xuống nhìn xem.”
Cù Tầm Dương có chút sửng sốt, còn chưa kịp đáp lại Liên Hạc đã nhảy xuống.
Nhìn thân ảnh Liên Hạc nháy mắt biến mất giữa sương trắng lượn lờ ở khe rãnh sâu thẳm, cảm giác không thoải mái trong lòng đồng thời biến mất, Cù Tầm Dương lại có một chút hối hận, biểu hiện vừa nãy của bản thân có phải đã cưỡng bách Liên Hạc không?
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những cái này, Cù Tầm Dương lo âu ở bên vách núi bồi hồi.
Đúng lúc này Sở Tri Nam đi tới, bên cạnh còn đi theo sư tử vàng của Liên Hạc.
Cù Tầm Dương liền hiểu rõ nguyên lai Liên Hạc là để sư tử đi kêu Sở Tri Nam, tâm tình áy náy lập tức xuất hiện, cậu đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, nước mắt cũng lập tức chảy xuống.
Sở Tri Nam đi đến bên cạnh cậu, duỗi tay giúp cậu lau nước mắt, giọng nói trầm thấp hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại khóc?”
Bọn họ không ngủ không nghỉ chiến đấu hăng hái mấy ngày liền, tinh thần lực tiêu hao rất lớn còn không được khai thông, cả người đều là vết thương, nguyên bản đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hiện tại một người bởi vì cậu thỉnh cầu mà nhảy xuống vực sâu cứu người, một người đang ngủ ngon nửa đêm bị đánh thức lại đây bồi ở bên cạnh cậu.
Cậu đối với bọn họ cảm thấy hổ thẹn, nhưng Lý Lâm đối với cậu cũng rất quan trọng.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng có bạn bè nào để thổ lộ tình cảm, Lý Lâm xem như là người duy nhất, cậu không hy vọng hắn chết, một chút cũng không hy vọng.
Cậu mang theo khóc nức nở trả lời: “Lý Lâm nhảy xuống vực.”
Sở Tri Nam nói: “Mấy người Liên Hạc đi xuống cứu rồi phải không?”
Cậu khóc lóc gật đầu: “Chính là Liên Hạc nói Lý Lâm còn sống hy vọng rất xa vời...”
Sở Tri Nam đem Cù Tầm Dương ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, “Xa vời không đại biểu không thể, từ từ đợi đi.”
Sở Tri Nam nói làm cảm xúc bất an của cậu có một tia an ủi, cậu cứ như vậy ngồi trong lòng Sở Tri Nam nhìn chằm chằm vào rìa vực sâu, ôm ấp mong đợi, hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích, nhìn thấy bọn họ có thể đem Lý Lâm mang lên.
Nhưng thời gian một phút một giây qua đi, rìa vực kia lại không hề có động tĩnh.
Cù Tầm Dương thậm chí còn tưởng tượng bọn họ có thể đã cứu được Lý Lâm sau đó từ nơi khác đi lên, nhưng sư tử vàng vẫn luôn ghé vào bên cạnh cậu không có động tĩnh, nếu Lý Lâm thật sự được cứu lên, Liên Hạc khẳng định sẽ tìm đến cậu, hoặc là sư tử vàng sẽ có một ít phản ứng đi?
Trong quá trình chờ đợi Sở Tri Nam bảo Cù Tầm Dương ngủ một giấc, nói chờ bọn họ lên đây hắn sẽ đánh thức cậu, chính là Cù Tầm Dương hiện tại làm sao có thể ngủ được, hơn nữa Sở Tri Nam mới là người chân chính mệt mỏi, cho nên cậu lại bảo Sở Tri Nam ngủ.
Sở Tri Nam nói không cần.
Cuối cùng hai người bọn họ ai cũng không ngủ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vực sâu bên kia thẳng đến sắc trời dần sáng rõ, nhìn ánh mặt trời từ phía chân trời chậm rãi dâng lên...
Rốt cuộc, dưới vực sâu bay vọt lên mấy thân ảnh.
Cù Tầm Dương kích động đứng lên, lại phát hiện đi lên chỉ có Liên Hạc, Địch Tư, Hách Bá cùng Lai Đức, không có Lý Lâm.
Kích động phảng phất vừa mới bừng lên lại bị một chậu nước lạnh dập tắt làm cậu nháy mắt lui bước, chỉ có bốn người bọn họ trở về làm cho cậu đoán trước được kết cục của Lý Lâm, cậu có chút không thể tiếp thu, hốc mắt dần dần đỏ lên, thanh tuyến run rẩy hỏi: “... Lý Lâm đâu?”
Liên Hạc cả người ướt đẫm, lắc đầu có chút tiếc nuối trả lời: “Dưới vực sâu có một con sông chảy xiết, Lý Lâm rơi xuống đại khái đã bị cuốn trôi đi rồi, chúng tôi ở thượng du cùng hạ du tìm mấy chục kilomet gần đó, đều không tìm được thân ảnh của Lý Lâm, hắn rất có thể đã bị cuốn trôi ra biển.”
Cảm xúc bi thương giống như núi cao đè xuống, thân thể Cù Tầm Dương bắt đầu run rẩy, “Cho nên anh ấy...”
Liên Hạc nói tiếp: “Dòng nước bên dưới phi thường mạnh, người thường ở bên trong đến giãy giụa tìm đường sống cũng không thể, huống chi ở loại độ cao này rớt xuống mặt nước tương đương với nện lên nền xi măng, Lý Lâm cho dù không bị ngã chết, đại khái cũng sẽ bị chấn động sau đó chết đuối.”
Tưởng tượng đến khả năng Lý Lâm thật sự đã chết, đại não Cù Tầm Dương trở nên trống rỗng, chỉ có nước mắt không chịu khống chế từ hốc mắt điên cuồng trào ra.
Trong tầm mắt mơ hồ thấy mấy người Địch Tư đi đến trước mặt, sắc mặt bọn họ đều có chút phát lạnh, thân thể ướt đẫm phối hợp cả người đầy vết thương, thoạt nhìn rất thê thảm.
Nhưng hiện tại Cù Tầm Dương chỉ hy vọng bọn họ có thể thảm hại hơn, cậu hận không thể đem bọn họ toàn bộ đá xuống chôn cùng Lý Lâm.
Địch Tư hướng Cù Tầm Dương nói một câu.
Cù Tầm Dương nghe không hiểu cũng không muốn phản ứng hắn, nhưng mà Sở Tri Nam lại ở phía sau cậu phiên dịch: “Hắn hỏi Lý Lâm tối hôm qua nói cái gì với cậu, hắn vì sao lại tự sát.”
Cù Tầm Dương phẫn hận nói: “Tôi sao phải nói cho các anh?”
Địch Tư nhìn Sở Tri Nam chờ hắn phiên dịch, Sở Tri Nam tạm dừng hai giây trả lời: Cậu ấy không muốn nói.
Địch Tư có chút sửng sốt.
Lúc này Lai Đức trực tiếp đi lên trước, ánh mắt lo âu nhưng thái độ thành khẩn nói: Thỉnh thay chúng tôi cầu xin cậu ấy, chuyện này đối với chúng tôi rất quan trọng, làm ơn.
Sở Tri Nam nói cho Cù Tầm Dương: “Bọn họ cầu xin cậu nói.”
Cù Tầm Dương cười lạnh: “Chỉ nói một cậu cầu xin ngoài miệng thôi sao? Nói bọn họ quỳ xuống cầu xin xem.”
Sở Tri Nam do dự một chút, vẫn là phiên dịch toàn bộ.
Ba người bọn họ trầm mặc một lát, sau đó thật sự nhất trí quỳ xuống.
Cù Tầm Dương cũng sửng sốt, không chỉ có cậu, Sở Tri Nam cùng Liên Hạc cũng có hơi kinh ngạc.
Lần này Hách bá mở miệng: Cậu có thể nói cho chúng tôi biết, Lý Lâm sao lại muốn tự sát không.
Chờ phục hồi lại tinh thần Cù Tầm Dương cảm thấy cực kỳ hoang đường lại chỉ có thể cười, cậu điên cuồng chảy nước mắt lại cười to vài tiếng, dùng giọng nói khó khăn hô to chất vấn, “Vì cái gì người đã chết mới ở chỗ này biểu diễn thâm tình? Sao lúc Lý Lâm còn sống không đối xử với anh ấy tốt một chút? Nếu các anh có cảm tình với anh ấy, nếu các anh thật sự coi trọng anh ấy, sao có thể đối xử tàn nhẫn với anh ấy như vậy? Sao lại mặc kệ anh ấy?” Cù Tầm Dương càng nói càng tức giận, tiến lên kéo cổ áo Hách Bá lớn tiếng rống giận: “Vì sao không cứu anh ấy! Vì sao trơ mắt nhìn anh ấy bị cường bạo không cứu? Anh như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy? Tâm của anh chết rồi sao? Anh như thế nào nhẫn tâm đối xử với anh ấy như vậy? Còn phải ở trước mặt anh ấy đi cứu Louis, anh hiện tại quỳ gối ở nơi này có ích lợi gì, anh hẳn là phải đi chôn cùng Lý Lâm! Người đã chết mới cảm thấy quý trọng? Ha ha ha không cần nói cho tôi anh ấy đã chết các anh mới phát hiện anh ấy quan trọng, phát hiện bản thân yêu anh ấy, quá buồn cười đi. Vì sao lúc anh ấy còn sống không biết yêu quý, anh ấy đối với các anh toàn tâm toàn ý, anh ấy có làm cái gì sai mà phải bị các anh đối đãi như vậy? Chỉ bởi vì thích các anh? Nếu các anh không thích anh ấy thì có thể cự tuyệt, tôi không tin lấy năng lực của các anh cự tuyệt không được một dẫn đường, tôi không tin cấp trên có thể cưỡng bách các anh tiếp thu cùng Lý Lâm dây dưa, các anh câu dẫn anh ấy, lại không cho anh ấy đáp lại, hưởng thụ anh ấy đối với các anh yêu thích đồng thời lại đối xử với anh ấy ác liệt như vậy, làm cho anh ấy thống khổ như vậy, làm anh ấy tuyệt vọng như vậy, các anh thật sự rất đáng chết!!”
Cù Tầm Dương thật sự tức giận đến muốn bùng nổ giơ tay hung hăng cho Hách Bá một quyền, một quyền này ẩn chứa toàn bộ phẫn nộ của cậu, dùng sức đến mức Hách Bá bị đánh ngửa ra sau, xương ngón tay của cậu trực tiếp đau đến chết lặng.
“Không cần ở trước mặt làm tôi ghê tởm, cút! Mau cút!”
Giây tiếp theo hai mắt Cù Tầm Dương tối sầm, trực tiếp tức đến hôn mê bất tỉnh.
Sở Tri Nam nhanh chóng ôm lấy Cù Tầm Dương đang ngã xuống, biểu tình đạm mạc liếc mắt nhìn Liên Hạc một cái, sau đó cái gì cũng không nói ôm Cù Tầm Dương xoay người rời đi.
Ba người quỳ trên mặt đất đứng lên, Địch Tư nhìn Liên Hạc hỏi: Cậu ấy nói cái gì? Cầu anh phải toàn bộ phiên dịch cho chúng tôi.
Từ khi nhận thức Cù Tầm Dương tới nay, Liên Hạc chỉ mới thấy qua bộ dáng Cù Tầm Dương nhát gan sợ hãi, cho dù cậu có nháo ra cảm xúc, giống như cũng đều chỉ làm ồn ào một chút linh tinh, chưa từng gặp qua bộ dáng Cù Tầm Dương bạo nộ như vậy, rõ ràng giọng nói đều đã nghẹn ngào thành như vậy, mà vẫn còn lớn tiếng rống giận, phảng phất không quan tâm yết hầu vẫn còn đau, bộ dáng phẫn nộ như là muốn đem mấy người Địch Tư ăn tươi nuốt sống, làm cho Liên Hạc nhìn đến tâm tình phức tạp.
Dẫn đường của hắn chính là bị ba gia hỏa trước mắt này làm cho tức giận đến hôn mê a.
Bất quá hắn biết mấy người Địch Tư hiện tại đại khái không nghe được tin tức gì sẽ không rời đi, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm bọn họ đối với Lý Lâm rốt cuộc là cái dạng cảm tình gì, từ những lời chỉ trích của Cù Tầm Dương tới xem bọn họ cũng không giống như để ý Lý Lâm, nhưng tối hôm qua dưới vực sâu hắn có thể nhận thấy được quá trình cảm xúc của bọn họ dần dần hỏng mất, này không giống như là không có cảm tình, nhưng hắn cũng không muốn quản nhiều như vậy.
Đổi lại trước kia hắn thật sự lười phiên dịch nhiều lời lung tung rối loạn như vậy, hơn nữa có vài chỗ thật đúng là không thể phiên dịch tốt, bởi vì hắn cùng gút mắt cảm tình của người khác không quan hệ.
Chẳng qua trong khoảng thời gian này Liên Hạc cùng mấy người Địch Tư kề vai chiến đấu cũng coi như là chiến hữu phối hợp ăn ý, tình hữu nghị giữa nam nhân ở trên chiến trường là dễ dàng thành lập nhất, cho nên mấy người bọn họ cũng coi như là thưởng thức lẫn nhau, nhìn bọn họ hiện tại hối hận không kịp, Liên Hạc chỉ có thể ở trong lòng phun tào một câu: Còn không phải tự mình làm.
Sau đó hắn vẫn là tận khả năng đem những lời của Cù Tầm Dương phiên dịch một lần.
Sau khi nghe hắn nói xong, Địch Tư cùng Lai Đức đều trầm mặc không nói, mà Hách Bá sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Liên Hạc đồng học, lời phun tào đừng nói quá sớm.
Lý Lâm không chết.