Edit by Náppu
*
Sợ hãi quá mức mãnh liệt làm cho Cù Tầm Dương theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng thân thể cậu phảng phất như bị một sợi xích vô hình trói buộc không thể nhúc nhích.
Cậu cứ như vậy cứng đờ thân thể bị nam nhân ngoại quốc cao lớn túm tới một địa phương giống như phòng thí nghiệm, sau đó đối phương dễ như trở bàn tay đem cậu ném lên một cái giường giải phẫu rất cao.
Cù Tầm Dương đến cơ hội giãy giụa cũng không có, bàn tay của nam nhân cao lớn hạ xuống một chút, một cỗ uy áp vô hình từ trên áp xuống, đem cả người cậu chặt chẽ đè trên giường giải phẫu.
Cù Tầm Dương cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị đè ép, làm cậu phi thường thống khổ.
Phòng thí nghiệm trừ bỏ cậu cùng nam nhân ngoại quốc thân hình cao lớn kia, còn có bốn nhân viên nghiên cứu mặc trang phục màu trắng, mang theo khẩu trang.
‘Tiêm vào cho hắn dược tề kiểu mới.’
‘Sao lại chọn gia hỏa bình thường như vậy để tiêm dược?’
‘Hắn là cấp A.’
‘Gia hỏa này cư nhiên là cấp A? Dẫn đường cao cấp người Châu Á đều là dung mạo bình thường như vậy? Ngày hôm qua tên kia cũng như thế, thoạt nhìn hoàn toàn không giống A, bất quá thật ra thao rất sướng, đáng tiếc dược tề N ở trên người hắn cũng không sinh ra phản ứng. ’
‘Ha hả, tiểu tử này là dẫn đường của bốn lính gác không bình thường kia, không phải muốn cùng chúng ta tiêu hao sức chiến đấu sao, hiện tại dẫn đường của bọn họ đều ở trong tay chúng ta, ta xem ai hao sức trước.’
‘Gia hỏa này cư nhiên chính là dẫn đường của bốn tên cấp S kia? Nếu đã là dẫn đường của mấy gia hỏa kia, vậy hắn hẳn là có hy vọng thành công nhất.’
‘Ân, tiêm dược cho hắn, chỉ cần hắn có thể trở thành giải dược, vậy cho dù lại đến một trăm tên cấp S như vậy đều không phải là đối thủ của chúng ta, thù bọn họ giết đệ đệ của ta, ta phải hướng bọn họ đòi lại toàn bộ.’
Bọn người kia đối thoại cái gì Cù Tầm Dương một câu cũng nghe không hiểu, cậu chỉ có thể thấy biểu tình của nam nhân cao lớn kia càng ngày càng tối tăm, ánh mắt lộ ra sát khí làm cho người ta sợ hãi, làm cậu sởn tóc gáy.
Cù Tầm Dương thấy một nhân viên nghiên cứu mặc đồ màu trắng lấy ra một ống tiêm màu đỏ từ trong cái rương nhỏ vẫn còn đang tỏa ra hàn khí, đi đến bên người cậu, cậu trừng lớn hai mắt, cực độ sợ hãi ngược lại làm đại não trở nên trống rỗng, nước mắt không thể khống chế không ngừng từ hốc mắt từng dòng chảy ra...
Cậu không biết cái này là dược gì, sẽ đối với thân thể cậu tạo thành ảnh hưởng gì, cậu chỉ biết nhất định không phải là thứ tốt.
Cả người Cù Tầm Dương đều đang run rẩy, nhưng thân thể cậu lại động cũng không thể động.
Lúc kim tiêm đâm vào tĩnh mạch ở cánh tay, cậu rốt cuộc khống chế không được bắt đầu hô to.
“Không cần!!”
“Cầu các anh.”
“Cút ngay!!!”
Cậu khóc lóc thảm thiết, giọng nói kêu lên tan vỡ nghẹn ngào, môi đều bởi vì mở ra quá lớn mà nứt ra đau đớn, nhưng những người đó giống như đang xem cá nằm trên cái thớt giãy giụa, vẫn chỉ thờ ơ.
Ống dược vẫn là toàn bộ bị tiêm vào thân thể cậu.
Lạnh quá.
Cù Tầm Dương chỉ cảm thấy tĩnh mạch như là bị tiêm vào nitơ lỏng, mạch máu phảng phất toàn bộ đông cứng, toàn bộ cánh tay đều mất đi tri giác.
“A!”
Cậu phát ra rên rỉ thống khổ, lồng ngực kịch liệt phập phồng, dồn dập hô hấp.
Những người đó chỉ lẳng lặng quan sát phản ứng của cậu, sau đó bắt đầu nhíu mày.
‘Có chút phản ứng, cho hắn tiêm vào mũi thứ hai.’
‘Nhìn tình hình chung hắn có khả năng thừa nhận không được mũi hai, rất có khả năng giữa đường mất mạng. ’
‘Vô dụng thì phải chết. ’
Mạng người ở trong miệng nam nhân này giống như cỏ rác.
Lúc mũi thứ hai bị tiêm vào thân thể cậu không bao lâu, Cù Tầm Dương liền phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“A a a a!!”
Xương cốt trong thân thể tựa như từng đoạn bị bẻ gãy sau đó nghiền nát, kịch liệt đau đớn làm cậu có cảm giác bản thân lập tức sẽ phải vì đau đớn mà chết đi.
Trái tim cũng dưới tác dụng của dược bắt đầu cấp tốc nhảy lên, giống như giây tiếp theo sẽ không chịu nổi tốc độ như vậy mà trực tiếp đình chỉ.
Thân thể vừa lạnh vừa nóng, mỗi một giây trải qua phảng phất như đặt mình trong dung nham nóng bỏng, giây tiếp theo lại phảng phất rơi vào giữa băng hàn lạnh lẽo.
“A a a!!”
Ngũ quan Cù Tầm Dương bởi vì cực độ thống khổ bắt đầu vặn vẹo, gương mặt bởi vì kêu thảm thiết kịch liệt mà sung huyết đỏ lên, tròng mắt che kín tơ máu phảng phất lập tức sẽ rơi ra khỏi hốc mắt, yết hầu giống như bị đao sắc cắt qua, mỗi tiếng hét thảm đều như là hàm chứa máu tươi.
“A a a a a!!”
Đau quá!
Đau quá!
Đau đến muốn chết!
Thân thể phảng phất đã tới cực hạn thừa nhận, Cù Tầm Dương chỉ cảm thấy trước mắt đau đến biến thành màu đen, sau đó bắt đầu điên cuồng nôn ra máu.
Từng ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng của cậu nôn ra, đem thân thể cậu cùng khăn trải giường màu trắng dưới thân toàn bộ nhuộm thành màu đỏ chói mắt.
Cù Tầm Dương hy vọng bản thân có thể lập tức chết đi, như vậy cậu sẽ không cần thừa nhận loại thống khổ này.
“A a a!!”
Cậu đều đã đau đến không thể chịu đựng được, mà vẫn không cách nào mất đi ý thức.
Nếu cậu hiện tại có thể động đậy, tuyệt đối sẽ dùng con dao phẫu thuật đặt trên bàn kia để tự sát, nhưng cậu không thể động, cậu chỉ có thể khàn giọng kêu to, kêu đến dây thanh quản tan vỡ, kêu đến lần nữa hộc máu.
“Giết tôi! Giết tôi!! A a a! Giết tôi đi! Đau quá! Đau quá! Lý Lâm! Giết tôi!!”
Thanh âm Cù Tầm Dương phát ra đã không được bình thường, nhưng bởi vì thống khổ cho nên nghe cực kỳ thê lương, tầm nhìn của cậu phảng phất đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Quá thống khổ.
Loại cảm giác này thật sự quá thống khổ.
Thống khổ đến mức không thể có bất luận suy nghĩ nào khác, chỉ muốn bản thân có thể lập tức chết đi.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, sau đó càng ngày càng cường liệt, càng ngày càng liên tục, khoảng cách cũng càng ngày càng gần bọn họ.
Nhưng Cù Tầm Dương ý thức mơ hồ, cậu cái gì cũng không thể tự hỏi.
Phòng thí nghiệm bắt đầu kịch liệt chấn động, chai lọ trên bàn đều bởi vì rung chấn mà rơi xuống bể nát.
Bốn nhân viên nghiên cứu hai mặt nhìn nhau đều có chút hoảng loạn, chỉ có lính gác niệm lực lộ ra cười lạnh, lầm bầm lầu bầu nói một câu: Không biết tự lượng sức.
Cơ hồ hắn vừa nói xong, cửa phòng thí nghiệm đã bị một cỗ sóng năng lượng mang theo tia chớp màu đỏ bắn cho nổ tung.
Kịch liệt chấn động làm cho Cù Tầm Dương trực tiếp từ trên bàn giải phẫu té xuống.
Trong nháy mắt thân thể có thể cử động, Cù Tầm Dương chỉ muốn lập tức nhặt cái gì đó để tự sát.
Nhưng cậu đã sớm không có bất luận sức lực gì, vươn tay còn chưa kịp đụng tới mảnh vỡ thủy tinh trước mắt đã bị một cánh tay hữu lực kéo vào trong lòng ngực, sau đó hình ảnh trước mắt chuyển nhanh, cậu bị đối phương ôm lấy lắc mình rời khỏi phòng thí nghiệm đi tới kiến trúc bên ngoài.
Đối phương dừng lại bước chân, bởi vì bọn họ bị bao vây.
Sau khi ngẩng đầu mới thấy rõ người đang ôm cậu là ai, trong nháy mắt kia thống khổ của thân thể phảng phất đều giảm đi rất nhiều, Cù Tầm Dương ôm chặt lấy đối phương gào khóc, chỉ tiếc dây thanh của cậu đã bị xé rách, khóc ra đều là thanh âm rách nát không thành bộ dáng, nhưng cậu đã không rảnh lo những cái đó, dùng khí âm mỏng manh từng tiếng kêu tên Dịch Dữ Kiệt.
Dịch Dữ Kiệt cũng cả người đầy vết thương.
Tuy rằng tình huống hiện tại rất không lạc quan, nhưng Dịch Dữ Kiệt lại phi thường nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cù Tầm Dương trấn an cảm xúc của cậu.
Phía trước viện nghiên cứu vừa nãy đã bị hắn dùng sóng năng lượng nổ cho sập một nửa, Dịch Dữ Kiệt đem Cù Tầm Dương gắt gao ôm vào trong ngực, sau đó trầm mặt quét qua bốn phía, hiện tại chung quanh bọn họ đại khái vây quanh hơn hai mươi lính gác, trong đó khả năng có tám chín người là cấp ‘S’.
Hắn trước mắt chỉ có một mình, cho nên tình huống hiện tại không phải dễ đối phó, huống chi bên trong viện nghiên cứu còn có một gia hỏa khó giải quyết, hơn nữa Cù Tầm Dương trong lòng ngực lại là trạng thái nửa chết nửa sống.
Nếu không phải vì cứu Cù Tầm Dương, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra hành động xúc động như vậy.
Bọn họ lần trước trúng kế điệu hổ ly sơn dẫn tới toàn bộ dẫn đường bị bắt đi, bọn họ không có biện pháp trực tiếp đánh vào cứu người, cho nên chỉ có thể trước lẻn vào, sau đó tùy thời hành động.
Dịch Dữ Kiệt đã ở chỗ này mai phục hai ngày, hắn vẫn luôn chờ đợi mấy người Liên Hạc giải quyết xong những người bên ngoài đó sau đó cùng hắn nội ứng ngoại hợp.
Biết rõ hai lính gác niệm lực là người lãnh đạo ở nơi này, một người trong đó tối hôm qua đã bị mấy người Liên Hạc ra sức đánh chết, mà quân đội gia hỏa kia dẫn dắt cũng đang bị Liên Hạc bọn họ đánh tan.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy người Liên Hạc hôm nay cũng sẽ đánh vào nơi này, chỉ cần lại chờ một chút là được.
Nhưng thân là lính gác, cho dù là tránh ở trên cây cách đó mấy trăm mét, nhưng từng tiếng kêu thảm thiết của Cù Tầm Dương vẫn là rõ ràng rơi vào tai hắn, mỗi một lần đều làm sắc mặt Dịch Dữ Kiệt càng thêm âm trầm.
Dịch Dữ Kiệt cho hắc báo đi liên hệ với Liên Hạc, nói cho bọn họ hiện tại Cù Tầm Dương có tình huống khẩn cấp không có thời gian chờ đợi, nói bọn họ cần phải nhanh chóng đánh vào.
Nhưng Cù Tầm Dương kêu gào càng ngày càng thê thảm, Dịch Dữ Kiệt cảm thấy mỗi một giây chờ đợi đều phi thường dày vò.
Nhưng nếu hắn hiện tại tùy tiện hành động, sẽ quấy rầy kế hoạch của bọn họ không nói, hắn cũng không thể bảo đảm mấy người Liên Hạc có kịp tới chi viện để cứu ra Cù Tầm Dương toàn vẹn hay không.
Hắn cho dù thực lực cường đại, cũng không có biện pháp một người đánh thắng nhiều cấp S như vậy, huống chi còn có niệm lực áp chế.
Hắn chỉ có thể mạnh mẽ áp xuống phẫn nộ, nói chính mình bảo trì lý trí.
Nhưng lúc hắn nghe thấy Cù Tầm Dương không ngừng hô to ‘giết tôi’, một khắc kia hắn không có biện pháp lại duy trì trấn định, trực tiếp lắc mình một đường hướng tới chỗ viện nghiên cứu Cù Tầm Dương đang nằm.
Một khi hắn sử dụng siêu năng lực lập tức sẽ bại lộ vị trí, cho nên hắn cơ hồ là một đường huyết chiến mới có thể đánh vào viện nghiên cứu cứu ra Cù Tầm Dương.
Ngay lúc thấy Cù Tầm Dương hao hết toàn lực đi nhặt mảnh thủy tinh vỡ, Dịch Dữ Kiệt liền biết đối phương muốn làm cái gì.
Khi đó hắn vì ngăn cản tên ngốc kia đem cậu kéo vào trong lòng ngực, đã biết trước sẽ bị gia hỏa niệm lực hung hăng đánh một kích.
Mấy ngày nay hắn đều không được khai thông, lúc trước giao chiến cũng đã làm hắn sử dụng tinh thần lực quá độ, hơn nữa vừa mới bùng nổ đi cứu Cù Tầm Dương, Dịch Dữ Kiệt cũng biết tinh thần lực bản thân hiện tại đã hoàn toàn bạo tẩu.
Dịch Dữ Kiệt trầm mặt nhìn vòng vây càng tiến càng nhỏ, những gia hỏa đó tất cả đều hướng hắn kêu gào, nói hắn không cần lại giãy giụa, chờ bị hành hạ đến chết đi.
Gia hỏa niệm lực kia cũng trôi nổi giữa không trung, dùng ánh mắt bễ nghễ hết thảy nhìn hắn, phảng phất hắn hiện tại đã hoàn toàn bị bọn họ nắm trong tay, không có bất luận khả năng phản kháng.
“A.” Dịch Dữ Kiệt liếm liếm môi dính máu, hắn hiện tại cũng không thể ngã xuống a.
Hắc báo phá không mà ra, sau khi Dịch Dữ Kiệt đem Cù Tầm Dương bỏ vào tinh thần thể hộ thuẫn, lốc xoáy mạnh mẽ ở dưới chân hắn triển khai, năng lượng tia chớp màu đỏ to như cánh tay hỗn loạn mãnh liệt đột nhiên từ trong thân thể hắn bộc phát ra, quay chung quanh thân thể hắn cùng với những thanh âm ‘tư lạp tư lạp’.
Dịch Dữ Kiệt kéo ra khóe miệng lộ ra một nụ cười máu tanh, sau đó bay vọt lên hướng nam nhân lơ lửng ở trên không trung kia mãnh liệt đánh ra một kích.
Hai đạo sóng năng lượng mãnh liệt ở trên không trung va chạm phát ra tiếng nổ mạnh, dư chấn năng lượng trực tiếp đem kiến trúc bốn phía chấn động đến sập nát.
Một hồi huyết chiến cứ như vậy bắt đầu...