Edit by Náppu
*
Cơ hồ cậu vừa dứt lời, Sở Tri Nam liền nói tiếp: “Chỉ là khai thông bình thường nhất.”
Cậu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, có chút ngốc lăng nói: “Khai thông bình thường nhất... Là cái gì?”
Hứa Uyên không nhịn được cười ra tiếng: “Cừu con, cậu hiện tại là ghen tị sao?”
Cù Tầm Dương dừng một chút, mạnh miệng nói không có, nhưng cậu biết rõ bản thân cậu vừa nghe thấy bọn họ nói đã để dẫn đường khác khai thông qua, trong lòng cậu có bao nhiêu khó chịu.
Hứa Uyên đã nhận ra phản ứng của Cù Tầm Dương, cho nên đối với câu trả lời của cậu cũng không tin tưởng, cười tủm tỉm tiếp tục trêu chọc: “Đó chính là dục vọng chiếm hữu, đúng không?”
Ánh mắt Cù Tầm Dương né tránh, thấp giọng đáp lại một câu: “Cái gì a...”
Hứa Uyên cười khẽ không nói gì nữa.
Trong phòng bệnh lập tức an tĩnh, nhưng tầm mắt của bốn người kia giống như đều dừng ở trên người cậu.
Cậu nằm thẳng trên giường, muốn tránh né tầm mắt của bọn họ cũng làm không được, chỉ có thể mặc cho khuôn mặt bản thân càng ngày càng hồng.
Cuối cùng cậu chịu không nổi, đơn giản trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Sau đó cậu liền nghe thấy Liên Hạc nói: “Khai thông bình thường chính là, nắm tay linh tinh.”
“Ân.” Hứa Uyên phụ họa một tiếng, sau đó cười nói: “Trực tiếp hôn cũng không có.”
Bọn họ càng giải thích, mặt Cù Tầm Dương càng hồng, nhắm chặt hai mắt lông mi không ngừng rung động.
Loại hành vi này của cậu cũng tương đương với tự lừa mình dối người, Cù Tầm Dương cũng biết cậu mặt đỏ cùng e lệ tất cả đều sẽ bị bọn họ xem ở trong mắt.
Còn tốt lúc này hộ sĩ đi vào, giảm bớt xấu hổ của cậu.
Hộ sĩ nói với mấy người Liên Hạc mấy câu, Liên Hạc đáp lại một câu, sau đó hộ sĩ liền rời đi.
Cù Tầm Dương bởi vì thật sự tò mò, cho nên mở mắt ra hỏi hộ sĩ vừa mới nói cái gì.
Liên Hạc nói: “Chính là nói cho chúng ta đã đến giờ cơm, hỏi chúng ta có phải đều ở chỗ này ăn hay không.”
Nguyên lai chỉ là nói cái này.
Dịch Dữ Kiệt nói: “Cậu nghe không hiểu tiếng Anh?”
“Ngạch... Tôi học sơ trung xong liền bỏ học.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Tại sao?”
Cù Tầm Dương trầm mặc hai giây, “Không có tiền học.”
Trước sơ trung đều được học miễn phí, nhưng từ cao trung trở lên yêu cầu học phí, Cù Tầm Dương khi đó đến ăn no cũng là một vấn đề, càng đừng nói là cho cậu đọc sách.
Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân cho dù học tập hay không cũng giống nhau, cũng không muốn tạo áp lực lớn như vậy cho mẹ cậu, đơn giản trực tiếp bỏ học.
Dịch Dữ Kiệt không nói lời nào.
Nhưng Sở Tri Nam hơi hơi nghi hoặc hỏi một câu; “Sơ trung không phải cũng có học tiếng Anh sao?”
“Khụ, đúng là có học, nhưng tôi đều đã quên hết...”
Kỳ thật cũng không có hoàn toàn quên hết, cậu còn nhớ rõ một ít từ đơn rất đơn giản, nhưng nơi này người ta nói đều là câu hoàn chỉnh, hơn nữa tốc độ không tính là quá chậm, cho nên cho dù cậu có thể nghe ra một ít từ đơn, cũng không hiểu ý của một câu hoàn chỉnh đối phương nói.
Dịch Dữ Kiệt nói: “Cậu thật là, quá ngu ngốc.”
Tuy rằng lời này của Dịch Dữ Kiệt rất gây sát thương, nhưng cậu giống như cũng không thể phản bác.
Nếu cậu không thức tỉnh trở thành dẫn đường cấp A, thì cậu chính là một người bình thường không thể bình thường hơn, không có quá nhiều ưu điểm, chỉ là một giọt nước trong đông đảo biển người.
Nếu giống như vậy, cậu đại khái vĩnh viễn không có khả năng cùng bốn người này có tiếp xúc, mà bọn họ cũng sẽ không biết cậu tồn tại.
Cậu sẽ chỉ ở trên tin tức thấy bọn họ, sau đó yên lặng ngưỡng mộ bọn họ.
Tưởng tượng như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy may mắn bản thân trở thành dẫn đường cấp A, hơn nữa cùng bọn họ xác suất xứng đôi cao như vậy, nếu không gia hỏa vô dụng giống như cậu, lấy tư cách gì có thể đứng bên cạnh bọn họ?
Liên Hạc nói: “Dữ Kiệt cậu miệng quá độc.”
Hứa Uyên lại nói: “Chính là, tôi nhớ rõ cậu lúc còn học sơ trung điểm khảo nghiệm tiếng Anh đều đếm ngược từ dưới lên đi? Sau đó lại cầu tôi giúp cậu học bù mới có thể đạt tiêu chuẩn.”
Dịch Dữ Kiệt: “...”
Sau đó Cù Tầm Dương mới biết, lính gác còn cần phải có điểm khảo nghiệm tiếng Anh đủ tư cách.
Hứa Uyên nói: “Cừu con, chờ trở về tôi dạy tiếng Anh cho cậu.”
Không nghĩ tới Hứa Uyên sẽ nói như vậy, cậu rất cảm động, liền cười hướng hắn nói tiếng cảm ơn.
Hứa Uyên gãi gãi tóc, “Cảm ơn cái gì, này đều là chút lòng thành.”
Thời điểm ăn cơm, Cù Tầm Dương phát hiện đồ ăn của bản thân rất thanh đạm, thoạt nhìn không muốn ăn.
Mà bốn người kia đều là bò bít tết tôm hùm lớn linh tinh, thoạt nhìn phong phú lại ăn ngon.
“Tại sao các anh rõ ràng bị thương so với tôi nghiêm trọng hơn, nhưng thức ăn lại ăn ngon hơn tôi chứ?”
Đều là người bệnh, bọn họ không phải cũng nên ăn thanh đạm một chút sao?
Dịch Dữ Kiệt hừ cười nói: “Tố chất thân thể của chúng tôi so với cậu tốt hơn nhiều, cậu chỉ cần bị quăng ngã một cái đã phải cấp cứu.”
“...”
Phải không? Cậu hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ nháy mắt lúc bị nện trên mặt đất cảm nhận được đau đớn kịch liệt, chỉ là sau đó cậu đã lập tức hôn mê.
Cù Tầm Dương dùng cái muỗng múc cháo không biết làm từ nguyên liệu gì, tuy rằng không tính là khó ăn, nhưng so với bốn gia hỏa kia bò bít tết tôm hùm lớn mà nói, liền không có ăn ngon như vậy.
Ngay lúc cậu ăn mà không biết mùi vị gì, mâm cơm của cậu đột nhiên nhiều thêm nửa khối bò bít tết.
Cù Tầm Dương vui mừng ngẩng đầu, Sở Tri Nam đã đem nĩa thu hồi.
Có thể là do Sở Tri Nam bắt đầu, Liên Hạc cũng đem nửa miếng tôm hùm đã gỡ thịt ra đưa cho cậu.
Sau đó Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt cũng đem thịt trong mâm của chính mình chia cho cậu một nửa.
Tuy rằng dùng tay trái ăn cơm tương đối khó khăn, nhưng còn tốt mấy cái này đều có thể dùng muỗng cùng nĩa giải quyết, bữa cơm này Cù Tầm Dương ăn đến thỏa mãn.
Tuy rằng lúc cậu ăn hết sạch, Dịch Dữ Kiệt lại mắng cậu là heo, nhưng cậu đã quen, cũng không cảm thấy gì.
Bọn họ cũng không có ở trong phòng bệnh của cậu quá lâu, bởi vì bác sĩ nói cậu cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, không đơn giản bởi vì bị rơi ngã một cái kia, còn bởi vì trước đó cậu đã nôn ra quá nhiều máu.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không cho cậu giúp bọn họ khai thông, cậu hiện tại thân thể quá yếu, mà lần này nếu muốn giúp bốn người bọn họ hoàn mỹ khai thông có khả năng sẽ làm cho tinh thần lực của cậu tiêu hao quá độ, như vậy cậu càng khó khôi phục, có khả năng còn mắc thêm bệnh.
Cuối cùng cũng chỉ có Hứa Uyên ở lại, sau đó bò lên trên giường...
“Làm gì?!” Cù Tầm Dương vẻ mặt hoảng sợ, nhưng thân thể cậu lại không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Hứa Uyên nằm xuống bên cạnh.
Hứa Uyên híp mắt cười nói; “Đương nhiên là ngủ a.”
“... Sao lại muốn cùng tôi ngủ.”
“Ôm cậu ngủ có thể nho nhỏ khai thông một chút, bác sĩ nói có thể làm khai thông đơn giản, bảo chúng tôi khắc chế một chút là được.” Hứa Uyên nghiêng người dùng một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, bọn họ vừa ôm lấy nhau trong nháy mắt tinh thần lực sóng to gió lớn ùa vào thân thể Cù Tầm Dương, làm cậu ngây người một hồi lâu.
Sau khi tiếp xúc cậu phát hiện tinh thần lực của Hứa Uyên vẫn đang trong trạng thái sắp bạo tẩu, tuy rằng bọn họ thoạt nhìn giống như không có việc gì, nhưng kỳ thật đang âm thầm chịu đựng tra tấn đi.
“Không phải nói đã khai thông qua rồi sao, như thế nào cảm giác các anh vẫn rất nghiêm trọng?”
“Nắm tay đối với chúng tôi hiệu quả khai thông thật sự là cực kỳ bé nhỏ, huống chi xác suất xứng đôi của dẫn đường nơi này cùng chúng tôi rất thấp, nếu không phải vì bảo mệnh, ai sẽ nguyện ý cùng mấy gia hỏa kia nắm tay một giờ.”
“Các anh... nắm tay một giờ a.”
“Ân, tôi còn tốt.” Hứa Uyên cố nén ý cười: “Liên Hạc cùng Sở Tri Nam bọn họ đều nắm không sai biệt phải đến ba giờ, mới miễn cưỡng ổn định, dẫn đường cùng bọn họ nắm tay sau khi kết thúc đều hư thoát.”
Cù Tầm Dương cũng không nhịn được cười.
“Từ từ, nếu hai người bọn họ phải nắm tay lâu như vậy, không phải đại biểu tình huống bạo tẩu của bọn họ càng nghiêm trọng hơn sao, vì sao đêm nay là anh trước...”
Cậu còn chưa có nói xong, đã bị Hứa Uyên bưng kín miệng, “Như thế nào, cậu muốn bọn họ cùng với cậu?”
Ngữ khí của Hứa Uyên trở nên trầm thấp, cùng với lúc bình thường có chút bất đồng, âm điệu nghiêm khắc, làm cậu có điểm nổi da gà.
Cho nên cậu lập tức trả lời: “Không có, tôi chỉ là tò mò.”
Hứa Uyên nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Hiện tại tình huống của chúng tôi đều không sai biệt lắm, cho nên là rút thăm quyết định.”
“Nga nga.” Cậu thành thật gật đầu.
Hứa Uyên đột nhiên cười ra tiếng: “Hôm nay là ca ca, ngày mai chính là bạn trai thân ái của cậu Sở Tri Nam.”
Cù Tầm Dương lập tức một trận ho khan: “Cái gì a... Cái gì ca ca, cái gì, bạn trai... Anh, đừng nói bậy.”
Hứa Uyên đem mặt cọ cọ ở cổ cậu, thấp giọng nói: “Ở trong ảo giác, tôi không phải là ca ca cậu sao, Sở Tri Nam, hắn không phải cũng là bạn trai cậu sao.”
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người, đột nhiên nhắc tới ảo giác, làm cậu nhớ tới chuyện bọn họ còn chưa có thoát khỏi nhân vật.
Hứa Uyên nhìn chằm chằm cậu: “Tôi không có nói sai đi?”
Cậu trả lời không sai.
Ngón tay Hứa Uyên nhẹ nhàng vuốt ve sườn eo của cậu, làm Cù Tầm Dương cảm thấy có chút ngứa lại có một chút thoải mái.
“Lại nói tiếp cậu còn chưa có nói cho tôi, lúc trước ở trong ảo giác vì sao Sở Tri Nam lại là nhân vật này? Cậu thích hắn?”
“Không có...”
“Thật sự?”
Lúc này Cù Tầm Dương trầm mặc một hồi lâu mới ừ một tiếng.
Hứa Uyên cười cười, “Được, coi như cậu nói chính là sự thật đi.”
Cậu không biết Hứa Uyên sao lại muốn rối rắm cái chuyện này, cho nên cậu não chập mạch hỏi một câu: “Nếu tôi là lừa gạt anh thì sao?”
Hứa Uyên lặng im một lát: “Tôi đây liền thao chết cậu.”
“!!!!”
Cù Tầm Dương bị dọa tới rồi.
Hứa Uyên lặng lẽ cười nói: “Nói giỡn thôi.”
Cậu cười gượng hai tiếng.
Cũng đúng, cậu thích ai Hứa Uyên hẳn là cũng không để bụng, chỉ là cái loại vui đùa này không hề buồn cười.
“Đúng rồi, có một vấn đề kỳ thật tôi vẫn luôn rất muốn hỏi các anh.” Cù Tầm Dương do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đem rối rắm trong lòng nói ra.
“Cậu hỏi đi.” Hứa Uyên vẻ mặt tùy ý.
“Chính là...”
Tuy rằng đã quyết định muốn hỏi, lúc mở miệng Cù Tầm Dương lại do dự, cậu không biết nên hỏi như thế nào mới tốt, có chút khó có thể mở miệng, càng nhiều là vì sắp phải đối mặt với chân tướng mà hoảng loạn.
“Cái gì?” Hứa Uyên vỗ vỗ đùi cậu, cười nói: “Cứ hỏi đi, đừng băn khoăn nhiều như vậy, tôi biết đều sẽ nói cho cậu.”
Hai mắt Cù Tầm Dương nhắm chặt, bất chấp bất cứ giá nào cũng phải hỏi.
“Tôi muốn biết anh đã thoát khỏi nhân vật ca ca hay chưa?”
“A?” Hứa Uyên nghi hoặc một tiếng: “Có ý gì?”
“Chính là... Ở trong ảo giác, anh không phải biến thành nhân vật ca ca của tôi sao, tôi muốn biết anh hiện tại có phải vẫn còn bị nhân vật này ảnh hưởng hay không...”
Hứa Uyên trầm mặc.
Trái tim Cù Tầm Dương nháy mắt đập nhanh hơn.
Cậu khẩn trương siết ngón tay, suy nghĩ Hứa Uyên sao lại trầm mặc, là bởi vì cậu đánh thức hắn sao? Hay là nói chính bản thân Hứa Uyên cũng không thể nhận thức đã thoát khỏi nhân vật hay chưa?
Ngay lúc cậu miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Hứa Uyên ‘phụt’ cười ra tiếng, sau đó chính là tràng cười liên tiếp, cười như vậy làm cậu không thể hiểu được, gương mặt nóng lên.
“Ha ha... Không phải, Cừu con, cậu trước nói cho tôi cậu sao đột nhiên lại hỏi cái dạng vấn đề này?”
Phản ứng của Hứa Uyên làm Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân giống như đã hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn: “... Vấn đề này rất buồn cười sao?”
Hứa Uyên xoa khóe mắt cười chảy cả nước mắt nói, “Khá buồn cười, tôi thật sự rất tò mò cậu vì sao lại hỏi như vậy.”
“Cái này, tôi cảm thấy... Sau khi từ trong ảo giác đi ra thái độ của các anh đối với tôi chuyển biến rất lớn, làm tôi cảm thấy rất đột ngột, sau đó có người nói cho tôi, ảo giác sẽ tạo thành ảnh hưởng với các anh, các anh sở dĩ đối tôi thay đổi thái độ chỉ là bởi vì còn chưa có thoát khỏi nhân vật trong ảo giác mà thôi.”
“Ai nói cho cậu cái này?”
“Ngạch... Cái này không quan trọng đi.”
Cù Tầm Dương còn chưa rõ ràng lắm chuyện này rốt cuộc là tình huống như thế nào, cho nên cũng không muốn châm ngòi ly gián sau lưng người khác, nên không nói ra tên của Thẩm Sơ Trạch.
“Được rồi, không phải là cậu muốn chúng tôi tôn trọng cậu sao?”
“Tuy rằng là nói như thế, trước đó Sở Tri Nam đột nhiên chủ động chở tôi đi mua quần áo gì đó, hành động như vậy không phải rất kỳ quái sao?”
“Chuyện này cậu có thể trực tiếp hỏi hắn a, có lẽ tên kia thật sự muốn làm bạn trai cậu cũng không chừng.”
Cù Tầm Dương hoảng sợ nói: “Sao có thể! Tôi...” Nào có mị lực như vậy.
Nhưng cậu không có nói ra, cậu cũng không muốn tự hạ thấp bản thân.
Hứa Uyên nghiêm túc nói: “Tuy nói ảo giác sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng với người từng tiến vào bên trong, nhưng ảnh hưởng ít hay nhiều còn phải xem là người nào, cậu phải biết rằng nếu lần này không phải bởi vì có cậu thì ảo giác bình thường căn bản không thể vây khốn chúng tôi, cho nên ảnh hưởng của ảo giác đối với chúng tôi sẽ rất nhanh biến mất, chúng tôi đều đã rời khỏi ảo giác lâu như vậy, đã sớm thoát khỏi cái gọi là nhân vật kia.”
“Thật vậy chăng?”
Cù Tầm Dương là thật sự cảm thấy vui mừng, Hứa Uyên nói làm tất cả buồn bực như là bụi mù chồng chất trong lòng cậu trong khoảng thời gian này chậm rãi tan đi.
“Thật sự a, cậu sẽ không phải trong khoảng thời gian này đều buồn rầu vì những việc này đi?”
“Ngạch...” Cù Tầm Dương cảm thấy có chút thẹn thùng.
Hứa Uyên cố ý hỏi: “Vậy cậu hy vọng chúng ta thoát khỏi nhân vật, hay là không thoát khỏi nhân vật?”
Cù Tầm Dương thành thật trả lời: “Đương nhiên là thoát khỏi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu không thoát ra được không phải đều là giả dối sao?”
“Nga ~” Hứa Uyên nhướng mày: “Tôi đã biết, cậu muốn chúng tôi chân tình thật cảm với cậu, đúng không?”
“!!” Mặt Cù Tầm Dương mặt nháy trướng đến đỏ bừng: “Không, không, không có, không phải...” Cậu đã nói năng lộn xộn.
Hứa Uyên cười tủm tỉm nói một câu: “Gạt người.”
Lúc này Cù Tầm Dương đến hơi thở cũng trở nên hỗn loạn...