Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 31




Edit by Náppu
*
Ngay lúc cậu lâm vào rối rắm, Sở Tri Nam đáp lại một câu, “Muốn đi nơi nào mua?”
Cậu ngẩn người, “Không có, chưa nghĩ ra, nếu không anh chở tôi đến một khu thương mại gần đây là được rồi.”
Vô luận thế nào cậu cũng không cho rằng Sở Tri Nam là cố ý đến chở cậu, cậu cảm thấy Sở Tri Nam hẳn là lái xe đi ra ngoài có việc sau đó thấy cậu đi ở ven đường cho nên liền thuận tiện cho cậu lên xe?
Chỉ là lấy quan hệ của cậu cùng Sở Tri Nam, cùng với thái độ Sở Tri Nam ngày thường đối với cậu, dưới tình huống bình thường hẳn là Sở Tri Nam cho dù thấy cậu đi ở ven đường, cũng sẽ trực tiếp chạy ngang qua cậu mới đúng...
“Vậy đi Vạn Vật.” Sở Tri Nam nói xong lại bỏ thêm một câu, “Là khu thương mại lớn nhất nơi này.”
Cậu đáp lại một tiếng được.
Cậu đang lo nên đi khu thương mại nào mua quần áo, Sở Tri Nam giúp cậu quyết định cũng xem như đã giúp cậu, chỉ là đoạn đối thoại này kết thúc, bọn họ liền lâm vào trầm mặc.
Sở Tri Nam nguyên bản chính là người rất ít nói, mà cậu đối mặt với Sở Tri Nam cũng không biết nên nói cái gì. Truyện Ngôn Tình
Cẩn thận suy nghĩ một chút, trừ bỏ lúc khai thông, cậu giống như chưa từng cùng Sở Tri Nam ở cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên.
Nhưng cố tình hiện tại cậu căn bản không thể dùng tâm tình bình thường đối mặt với Sở Tri Nam, Cù Tầm Dương chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ, tận lực xem nhẹ bầu không khí xấu hổ giữa bọn họ.
Chờ Sở Tri Nam nói cho cậu đã tới khu thương mại, cậu mới ở trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu đã sắp bị không khí trầm mặc trong xe làm nghẹn đến mức thở không nổi.
Cậu cho rằng Sở Tri Nam sẽ ngừng ở cửa chính khu thương mại rồi thả cậu xuống xe, Sở Tri Nam lại lần nữa nhấn chân ga trực tiếp đem xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm.
Một đường ngắn ngủn này làm cậu suy nghĩ rất nhiều, thẳng đến khi xe đã đậu ổn định, Sở Tri Nam đem xe tắt máy, sau đó hỏi cậu như thế nào còn không xuống xe, cậu mới thấp giọng hỏi: “Anh, xuống xe cùng tôi sao?”
“Ân.”
Lồng ngực cậu run rẩy, nhưng cậu không muốm tự mình đa tình, “Anh, anh không phải có việc cần làm sao?”
“Tôi không có việc gì.” Không chờ cậu hỏi tiếp, Sở Tri Nam đã nói thẳng: “Tôi là cố ý lái xe chở cậu.”
Lúc Sở Tri Nam nói những lời này ngữ khí vẫn như cũ lãnh lãnh đạm đạm, thái độ cũng bình đạm không gợn sóng, nhưng hắn không nên là loại người sẽ nói những lời này.
Cù Tầm Dương căn bản không thể nào bình tĩnh, những lời này phảng phất giống một cục đá lớn ném vào mặt hồ, khơi dậy tầng tầng bọt nước, làm nội tâm cậu rung chuyển không thôi.
“Anh...”
“Anh...”
Cậu muốn hỏi tại sao?
Tại sao cố ý tới chở cậu? Hắn làm như thế là vì cái gì?
Chuyện này đổi thành là Hứa Uyên hoặc là Dịch Dữ Kiệt, hay là Liên Hạc, đều so với Sở Tri Nam càng hợp lý hơn.
Đáng tiếc cậu ‘anh’ nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng đều không có hỏi ra.
Chuyện này cậu thật sự đến dũng khí nhìn Sở Tri Nam cũng không có, buông xuống mi mắt, lông mi bởi vì quá mức kinh ngạc mà run nhè nhẹ.
Hẳn là bởi vì trong ảo giác hắn cùng cậu biến thành người yêu đi, trừ bỏ nguyên nhân này cậu cũng tìm không ra bất luận vì sao Sở Tri Nam lại đột nhiên chuyển biến thái độ đối với cậu.
Cậu cho rằng chỉ có cậu để ý, nhưng hiện tại xem ra, Sở Tri Nam có phải hay không cũng để ý...
Nếu Sở Tri Nam để ý mà nói, là muốn làm chút cái gì sao...
Sở Tri Nam chỉ lẳng lặng nhìn cậu, sau đó hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Cậu há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu cái gì cũng không nói, cậu hỏi không ra, kỳ thật cậu cũng không biết nên hỏi cái gì.
Sở Tri Nam giống như cũng không thèm để ý, “Đi thôi, không phải nói muốn mua quần áo sao.”
Cậu đi theo phía sau Sở Tri Nam vào thang máy, ánh đèn nơi này màu vàng ấm áp, nhưng rất sáng ngời, tuy rằng chỉ là thang máy của bãi đỗ xe ngầm, trang hoàng cũng rất thời thượng.
Chờ bọn họ ra khỏi thang máy, khu thương mại toàn bộ hiện ra ở trước mắt cậu, Cù Tầm Dương liền trở nên có chút co quắp bất an.
Hiện tại thời đại này, đi dạo khu thương mại đã không phải tiêu phí bình thường, vật tư thiếu thốn, giá hàng sang quý, cho nên đồ vật bên trong khu thương mại vô luận là ăn hay là dùng, giá cả đều là mức giá người khu F tiêu không nổi, cho nên đây cũng là lần đầu tiên cậu tới khu thương mại.
Nền gạch trước mắt được lau bóng loáng, nhãn hiệu cửa hàng hai bên tất cả đều trang hoàng phi thường cao lớn, bên trong treo thương phẩm rực rỡ muôn màu, cậu nhìn đến hoa cả mắt.
Nhất thời cậu cũng không biết bản thân nên đi nơi nào...
Cậu có chút không biết làm sao nhìn về phía Sở Tri Nam, đại khái là nhận thấy tầm mắt của cậu, Sở Tri Nam hơi hơi nghiêng đầu rũ xuống mắt bình tĩnh nhìn cậu, “Trước muốn đi dạo chỗ nào?”
Cậu mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết... Tôi, tôi là lần đầu tiên tới.”
Sở Tri Nam không nói gì.
“Anh, cái kia anh có biết cửa hàng nào bán quần áo tương đối thích hợp với tôi không?” Vừa hỏi ra mặt cậu lập tức đỏ bừng, cậu cảm thấy mất mặt cũng cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng cậu lại thấy có một chút may mắn, còn tốt cậu không phải một mình tới, nếu Sở Tri Nam không cùng cậu tới đây, cậu thậm chí cũng không biết bản thân rốt cuộc nên ở chỗ này mua quần áo như thế nào, cậu đến cửa hàng nào bán quần áo cũng không biết...
Sở Tri Nam trầm mặc nhìn cậu một lát, trong ánh mắt trước nay đều bình tĩnh không gợn sóng nổi lên hơi hơi gợn sóng.
“Đi theo tôi.” Hắn ngữ khí nhàn nhạt ném ra những lời này, sau đó liền trực tiếp đi tới phía trước, Cù Tầm Dương nhanh chóng bước nhanh đuổi kịp.
Sở Tri Nam mang theo cậu vào một cửa hàng tất cả đều là chữ tiếng Anh, bọn họ mới vừa đi vào, đã có một nữ nhân trên dưới hai mươi tuổi mặc trang phục đơn giản triển lộ gương mặt xán lạn tươi cười hướng bọn họ nghênh đón.
Đối phương sau khi nhìn thấy Sở Tri Nam thì hai mắt sáng ngời, ngay cả tươi cười công nghiệp nguyên bản cũng trở nên chân thành, “Nha, ngài là, ngài là lính gác Sở Tri Nam của chiến đội ‘Nộ Hải’ đúng không?”
Cảm xúc của người nhân viên này lấy mắt thường có thể thấy trở nên kích động, ngay cả gương mặt cũng bắt đầu hiện lên đỏ ửng.
Cũng đúng, nhân viên này kích động như vậy cũng rất bình thường, bởi vì có thể nhìn thấy lính gác cấp S trong truyền thuyết, đổi thành bất kì người bình thường nào mà không kích động?
Bốn người ‘Nộ Hải’ này ở trong khu an toàn xem như là minh tinh nhà nhà đều biết, đối với người trong khu an toàn, bọn họ chính là anh hùng.
Nếu cậu không trở thành dẫn đường của ‘Nộ Hải’, nếu cậu hiện tại cũng chỉ là một người bình thường, nếu cũng ngẫu nhiên nhìn thấy bốn người ‘Nộ Hải’ này, cậu có khả năng cũng sẽ nho nhỏ kích động một chút.
Sở Tri Nam đối với phản ứng này đã tập mãi thành quen, thần sắc bình đạm nói: “Đúng vậy, thỉnh giúp cậu ấy chọn mấy bộ quần áo thích hợp.”
Ngoài ý muốn, Sở Tri Nam tuy rằng tính cách lạnh nhạt, nhưng Cù Tầm Dương phát hiện hắn đối với người bình thường đều rất lễ phép.
Nhân viên không ngừng gật đầu, có chút nói năng lộn xộn nói nga nga, tốt tốt, có thể có thể gì đó.
Sở Tri Nam ngồi xuống sô pha trong tiệm.
Mà nhân viên kia sau khi nỗ lực bình phục cảm xúc, bắt đầu khôi phục thái độ chuyên nghiệp giúp Cù Tầm Dương chọn lựa quần áo, chỉ là ngẫu nhiên, vẫn sẽ nhịn không được trộm ngắm Sở Tri Nam, sau đó nho nhỏ kích động một chút.
Kiểu dáng của cửa hàng này đều là thiên về đơn giản, mặc kệ là tay dài hay là ngắn tay hay là quần, tất cả đều có chút rộng thùng thình, hơn nữa phong cách cũng rất trẻ trung, rất thích hợp với cậu.
Dưới sự phối hợp của nhân viên, cậu thử mấy bộ đều rất thích.
Không đơn giản bởi vì quần áo này thoải mái, cậu cũng thích loại phong cách này, hơn nữa cậu về sau còn phải thường thường đi theo bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, mặc quần áo rộng một chút cũng thoải mái hơn.
Trong lúc đó Sở Tri Nam giống như có điện thoại liền đi ra ngoài.
Chờ Sở Tri Nam vừa đi, nhân viên kia giống như là rốt cuộc chờ được cơ hội, lập tức mở miệng hỏi cậu: “Cái kia ngại quá, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, ngài cùng lính gác Sở Tri Nam là quan hệ gì nha? Thực xin lỗi, tôi thật sự là quá tò mò, nếu mạo phạm đến ngài, ngài có thể không cần trả lời tôi.”
Nói như thế nào đây, cậu đối với thỉnh cầu của nữ nhân không có bất luận biện pháp nào, cho nên thành thật trả lời: “Tôi là dẫn đường của anh ta.”
Nhân viên có chút kinh ngạc, “Nguyên lai là như thế, xin lỗi, tôi còn tưởng rằng ngài là người yêu của lính gác Sở Tri Nam.”
“Khụ khụ...”
Những lời này là thật sự làm cậu kinh sợ rồi, hại cậu trực tiếp bị sặc nước miếng đến chết khiếp.
“Ngài không có việc gì đi.” Nhân viên vội vàng giúp cậu vỗ lưng thuận khí.
Cậu tuy rằng sặc đến mặt đều đỏ, vẫn xua tay nói không có việc gì không có việc gì, chờ cậu bình tĩnh lại, mới có chút xấu hổ hỏi: “Cô, cô sao lại cho rằng tôi cùng anh ta là...”
Cậu không có mặt mũi nói ra hai từ kia.
Chẳng lẽ cậu cùng Sở Tri Nam trong mắt người bên ngoài hiện tại đã có bầu không khí ái muội?
Nhân viên kia cũng có chút ngượng ngùng, “Thực xin lỗi a, tôi tương đối thích tưởng tượng lung tung, bởi vì đều nói lính gác Sở Tri Nam là một người rất lạnh nhạt, tôi nghĩ người có tính cách như vậy hẳn là sẽ không cùng người khác tới mua quần áo mới đúng, cho nên mới sẽ hiểu lầm, hy vọng ngài không để ý lời tôi nói.”
“...Không có.”
“Bất quá ngài là dẫn đường của anh ấy, anh ấy cùng ngài tới mua quần áo cũng là chuyện bình thường.”
Cậu xấu hổ cười cười, không nói cái gì.
Cùng cậu tới mua quần áo sao có thể là chuyện bình thường, cho dù cậu là dẫn đường của hắn, nhưng Sở Tri Nam làm chuyện này chính là không bình thường.
Cho nên đừng nói nhân viên này sẽ hiểu lầm, ngay cả chính tâm tình của cậu cũng bị Sở Tri Nam làm cho loạn thành một đoàn.
Lúc Sở Tri Nam gọi xong điện thoại trở về, Cù Tầm Dương vừa vặn thanh toán xong tiền, cậu hơi nhíu mi.
Nguyên bản Cù Tầm Dương muốn tự mình cầm túi, nhưng lúc nhân viên đem túi đưa cho cậu, Sở Tri Nam từ phía sau duỗi tay tới trực tiếp nhận lấy.
Cả nhân viên cùng cậu đều có chút sửng sốt.
Sau khi rời khỏi cửa hàng này, Sở Tri Nam hỏi cậu còn muốn đi dạo tiếp cửa hàng nào, cậu lập tức lắc đầu: “Không được không được, tôi đã mua năm bộ quần áo, trước mắt đã đủ mặc, vẫn là về sau lại mua tiếp.”
“Năm bộ là đủ rồi?”
“Đủ rồi đủ rồi, hơn nữa đi một cửa hàng xong tôi cũng cảm thấy rất mệt, không mua, trước không mua.”
Năm bộ quần áo này đều đã làm cậu đau ví đến muốn mệnh, cậu biết quần áo bên trong khu thương mại sẽ rất quý, nhưng vài món quần áo vô cùng đơn giản phổ thông như vậy, đã tiêu của cậu vài vạn đồng tiền.
Sở Tri Nam nhìn biểu tình vô cùng đau đớn của cậu, nhợt nhạt cong khóe môi, “Hết bao nhiêu? Tôi chuyển cho cậu.”
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lập tức xua tay nói: “Không, không cần! Không cần!”
Sở Tri Nam nói: “Ban đầu tôi đã muốn thay cậu trả tiền.”
Cậu dừng lại bước chân, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Tại sao a?” Cậu giương mắt nhìn Sở Tri Nam, “... Anh hôm nay rất kỳ quái.”
Sở Tri Nam cũng nhìn cậu, sóng mắt lưu chuyển, biểu tình lại như cũ bình đạm trả lời: “Tôi cũng không biết tại sao...”
“Có lẽ là do muốn biết đáp án chuyện ngày hôm qua đi.”
“Chuyện gì?” Kỳ thật cậu biết hắn nói chính là chuyện gì.
Sở Tri Nam nhàn nhạt mở miệng: “Ở trong ảo giác, vì sao lại là tôi?”
Lồng ngực cậu đột nhiên run lên, trái tim cũng bắt đầu điên cuồng nhảy loạn.
Ánh mắt của Sở Tri Nam giống như là đem cậu đóng cọc tại chỗ, cậu tránh không được, cũng trốn tránh không được.
“... Đại khái là bởi vì... Là bởi vì, tôi cảm thấy anh soái nhất đi.”
Sở Tri Nam mày hơi nhíu một chút, “Là nguyên nhân này sao?”
“Hẳn là vậy đi.”
“Vậy cậu thích tôi không?”
Bên tai tràn ngập tiếng tim đập hỗn loạn của chính cậu, đại não giống như cũng bị một tầng lá mỏng bao trùm, cái gì cũng không thể tự hỏi rõ ràng.
Cậu rũ mi mắt nhìn chằm chằm gạch lát dưới chân, nơi đó là ảnh ngược mơ hồ không rõ của cậu, “... Không thích.”
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Sở Tri Nam: Tâm đau.