Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 118




Edit by Náppu
*
Thời điểm Cù Tầm Dương tỉnh lại, đập vào mắt chính là một mảnh màu trắng.
Tầm mắt chậm rãi nhìn một lát, nhưng tư duy lại dị thường trì độn, đại não tựa như đang khởi động lại, ý thức như cũ mơ hồ không rõ.
Qua một hồi lâu, cậu mới phản ứng lại bản thân hình như đang ở trong phòng bệnh.
Là mơ sao?
Cậu sao lại ở bệnh viện?
Cậu nhớ rõ bản thân bị thương, còn bị thương rất nghiêm trọng.
Cho nên mới ở bệnh viện sao?
Chỉ là... Tinh cầu bên ngoài sao lại có bệnh viện?
Cù Tầm Dương muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện tứ chi phi thường cứng đờ, dẫn tới thân thể cậu căn bản không thể động đậy.
“Ngô.”
Cậu mới vừa phát ra một tiếng than nhẹ khó chịu, bên cạnh liền truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó một nam nhân râu ria xồm xoàm, tóc cũng lộn xộn bổ nhào vào trước giường bệnh.
“Bảo bối, em tỉnh rồi?! Em rốt cuộc tỉnh rồi!!!”
Đối phương kích động đến rơi nước mắt, cả khuôn mặt cơ hồ đều dán đến trước mắt cậu.
Nếu không phải thanh âm cùng hành động dán gần cậu như vậy, Cù Tầm Dương thật sự sẽ nhận không ra người trước mắt này là Dịch Dữ Kiệt.
“...Dữ Kiệt? Anh đây là, làm sao vậy?”
Vừa mở miệng mới phát hiện thanh âm của bản thân cũng nghẹn ngào không chịu được, gian nan nói xong những lời này lập tức bắt đầu ho khan.
“Bảo bối, em đừng nói nữa, đừng nói nữa, nằm xuống đi, anh hiện tại liền đi gọi bác sĩ, chờ anh, đừng cử động, anh lập tức sẽ trở về.”
Dịch Dữ Kiệt nói xong trực tiếp lắc mình tốc biến đi ra ngoài, không bao lâu sau, vài bác sĩ cùng hộ sĩ đi theo hắn cùng nhau tiến vào.
Cậu bị bác sĩ cùng hộ sĩ vây quanh làm kiểm tra thân thể, phản ứng đại não của Cù Tầm Dương vẫn rất chậm chạp, cho nên trong nhất thời vẫn không hiểu được hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Thẳng đến sau đó cậu mới biết được, nguyên lai bản thân đã hôn mê suốt ba tháng.
Cũng khó trách khi nhìn thấy cậu tỉnh Dịch Dữ Kiệt lại kích động như vậy.
“Chúng ta trở về như thế nào?”
“Thông qua hố đen.”
Liên Hạc nói khi đó cậu bị xúc tua đâm thủng, bọn họ mới vừa chạy đến bên cạnh cậu, hố đen liền xuất hiện.
Cùng những hố đen trước kia bất đồng, hố đen lần này vừa xuất hiện liền đem tất cả bọn họ đều hút vào, cơ hồ là ngay lập tức, chờ bọn họ lấy lại tinh thần, cũng đã về tới điểm tập hợp lúc trước.
Hơn nữa không chỉ bọn họ, toàn bộ lính gác còn sống khác đều đã trở lại.
Mọi người đều rất mông lung, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi đó mấy người Liên Hạc đã quan tâm không được những việc này, bế lên Cù Tầm Dương đem một cái phi cơ còn sót lại bay đi.
Đi đến bệnh viện bên trong khu an toàn gần nhất để cấp cứu cho Cù Tầm Dương, bác sĩ nói ngũ tạng lục phủ của Cù Tầm Dương đều bị đâm xuyên, hy vọng cứu được phi thường xa vời.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói quả thực chính là sét đánh giữa trời quang.
Nếu lúc này đây bọn họ sống sót, Cù Tầm Dương lại chết, vậy bọn họ thật sự không cách nào thừa nhận.
Bất quá ngay lúc bọn họ tuyệt vọng, phòng cấp cứu truyền ra vài tiếng kinh hô.
Bốn người bọn họ lập tức vọt vào, sau đó liền chứng kiến hình ảnh miệng vết thương trên người Cù Tầm Dương tự động khép lại.
Bác sĩ nói đây là kỳ tích, bởi vì chưa từng xuất hiện tình huống dẫn đường tự chủ động khép lại miệng vết thương, thông thường chỉ có lính gác mới có năng lực này.
Mà bốn người bọn họ chỉ cảm thấy may mắn, may mắn Cù Tầm Dương có được loại năng lực này.
Chỉ là cho dù sinh mệnh của Cù Tầm Dương rõ ràng đã khôi phục bình thường, nhưng cậu lại chậm chạp không tỉnh lại.
Sau đó bọn họ đem cậu mang về khu an toàn ZG, thay phiên ở bên cạnh cậu.
Một lần này, chính là hơn ba tháng.
Trong khoảng thời gian này cũng có không ít người nói Cù Tầm Dương có lẽ sẽ không tỉnh lại, có khả năng chính là trạng thái người thực vật.
Tuy rằng bọn họ cũng đã làm tốt chuẩn bị tiếp thu kết quả này, chỉ là nội tâm vẫn luôn ôm một tia hy vọng, chờ đợi một ngày Cù Tầm Dương có thể thức tỉnh.
Cho dù Cù Tầm Dương thật sự cứ vẫn luôn ngủ như thế, vậy bọn họ cũng nghĩ kỹ rồi, sẽ vẫn luôn làm bạn bên cạnh cậu thẳng đến khi chết đi.
Cù Tầm Dương hỏi: “Cho nên, chúng ta là thắng, hay là thua?”
Liên Hạc nói: “Hiện tại không biết là trạng thái như thế nào.”
Cù Tầm Dương lại hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Liên Hạc nói: “Lúc ấy chúng ta thật đã hợp lực đem cơ thể mẹ nổ thành từng khối.”
Bọn họ đều chứng kiến qua năng lực tái sinh của cơ thể mẹ, vì để phòng ngừa vạn nhất, nhóm lính gác nguyên bản muốn đem những khối thi thể đó đều xử lý sạch sẽ.
“Nguyên bản bọn họ đang đem những khối thi thể đó đốt cháy một lần, chỉ là hố đen đột nhiên xuất hiện, đem tất cả mọi người hút vào, dẫn tới bọn họ cũng không thể dọn sạch, cho nên hiện tại chúng ta cũng không thể xác định những khối còn thừa đó có thể lại lần nữa dung hợp hay không, cơ thể mẹ còn có thể sống lại hay không.”
Cù Tầm Dương nghĩ, trong lòng bọn họ đại khái hiểu rõ, ‘Sứa’ có lẽ chưa chết, nếu không căn xúc tua tập kích cậu kia từ đâu tới?
“Vậy hẳn là không gọi là cơ thể mẹ, ‘Sứa’ kỳ thật là người thủ hộ của viên tinh cầu kia.”
Cù Tầm Dương đem mọi chuyện lúc trước bản thân thấy ở trong ký ức của ‘Sứa’ đều nói cho bọn họ
Sau khi nghe cậu nói xong, Hứa Uyên có chút kinh ngạc nói: “Cho nên chúng ta có được siêu năng lực là địa cầu ban cho? Vậy trên địa cầu cũng có thứ cùng loại với người thủ hộ sao?”
Cù Tầm Dương nói: “Hẳn là vậy đi? Có khả năng cũng giống hình thái của ‘Sứa’ hay không?”
Hứa Uyên nói: “Không biết, có lẽ chính là cái gọi là thần đi.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Như thế nào càng nói càng mơ hồ.”
Cù Tầm Dương nói: “Dù sao em nhìn thấy thật sự là như vậy.”
Hứa Uyên nói: “Cho nên chúng ta thật đúng là gặp người ngoài hành tinh xâm lấn, giống như phim điện ảnh từng chiếu qua.”
Cù Tầm Dương nói: “Trong phim nhân loại đều là thắng lợi một phương, em cảm thấy cuối cùng chúng ta cũng nhất định sẽ nghênh đón thắng lợi.”
Sở Tri Nam nói: “Sẽ.”
......
Cù Tầm Dương lại ở bệnh viện hơn một tuần, làm các loại kiểm tra, thuận tiện còn phải phục hồi chức năng mấy ngày, sau đó mới được cho phép xuất viện.
Nghe nói từ khi bọn họ trở về địa cầu đến bây giờ, hơn ba tháng nay, hố đen cũng không xuất hiện lại.
Không ai biết hố đen còn có thể xuất hiện hay không, quái vật còn có thể lại lần nữa xâm lấn hay không, cho nên nhân loại vẫn chưa dám thả lỏng cảnh giác.
Mấy người Liên Hạc như cũ vẫn rất bận, nghe nói người phía trên đang nghiên cứu bố trí vòng hộ thuẫn phòng ngự cho địa cầu linh tinh.
Qua một đoạn thời gian, bọn họ mới lén nói cho Cù Tầm Dương, kỳ thật bọn họ vẫn luôn hoài nghi hố đen ngay lúc đó là Cù Tầm Dương triệu hồi ra, nhưng bọn họ cũng không có đem chuyện này báo lên.
Một phần là không thể hoàn toàn xác định cái suy đoán này, còn một phần là không muốn Cù Tầm Dương lại lần nữa trở thành đối tượng chú ý của phía trên.
Điều duy nhất Liên Hạc lo lắng chính là, năng lực của Cù Tầm Dương mạnh lên có phải là do sau khi cùng ‘Sứa’ ý thức tương liên tạo thành hay không, hắn sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt đối với Cù Tầm Dương.
Bất quá còn tốt, về sau thân thể của Cù Tầm Dương vẫn luôn không xuất hiện hiện tượng gì kỳ quái.
Chỉ là Cù Tầm Dương đích xác có được siêu năng lực, tuy rằng cỗ năng lực này cũng không ổn định, không giống siêu năng lực của lính gác có thể tùy ý khống chế cùng sử dụng, thậm chí đến khi có thể sử dụng cậu cũng không thể khống chế.
Trước mắt xem ra, giống như chỉ có lúc cảm xúc của cậu kích động mới có thể bộc phát ra.
Tỷ như lúc cậu phi thường tức giận...
Bởi vì như vậy, cậu còn ngộ thương Dịch Dữ Kiệt.
Tuy rằng lần đó là Dịch Dữ Kiệt chọc cậu nổi giận, nhưng Cù Tầm Dương cũng là lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác một cái tát có thể đem người ta đánh bay ra xa mấy mét.
Bất quá loại cảm giác này, thật đúng là rất sung sướng.