Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 112




Edit by Náppu
*
Cù Tầm Dương mở mắt ra, phát giác bản giống như đang ở một nơi rất ấm áp, tầm nhìn trước mắt một mảnh xám xịt, cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Thân thể giống như đang bị một thứ giống thạch trái cây mềm mại bao bọc lấy, không thể cử động quá nhiều.
Ý thức của Cù Tầm Dương vẫn luôn phù phù trầm trầm, cậu giống như có thể tự hỏi, lại giống như cái gì cũng không thể tự hỏi.
Không biết đã qua bao lâu, Cù Tầm Dương rốt cuộc có thể bắt đầu tự hỏi bản thân hiện tại đang ở nơi nào.
Chỉ là đại não cậu giống như bánh răng bị rỉ sắt, chuyển động phi thường chậm chạp...
Cậu suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên phát hiện bản thân vì sao lại chỉ có một mình.
Cậu còn sống sao? Sở Tri Nam đang ở nơi nào?
Sở Tri Nam không có khả năng vứt bỏ cậu, trừ phi hắn chết...
Lúc ý thức vừa chậm rãi thu hồi, đại não của cậu cũng bắt đầu đau nhói.
Đau đớn bén nhọn làm suy nghĩ của Cù Tầm Dương trở nên ngày càng rõ ràng, lúc này cậu mới phản ứng lại, có lẽ cậu đã bị túm vào bên trong cơ thể mẹ.
Cậu thử cử động tứ chi một chút, tay chân tuy rằng có chút chết lặng, nhưng cảm quan vẫn tồn tại, chứng minh thân thể cậu vẫn còn hoàn hảo.
Cù Tầm Dương không biết cơ thể mẹ sao lại muốn đem bọn họ túm nhập vào trong thân thể, cậu nhớ rõ khi đó cũng vậy, con ‘Sứa’ lớn kia đều đêm não tinh trong miệng hố đen túm ra dung nhập vào trong thân thể.
Nếu nói bị dung nhập vào trong thân thể chính là bị ăn luôn, vật cậu hẳn là không có khả năng khôi phục ý thức.
Hơn nữa thân thể cậu cũng không bị tiêu hóa, chỉ là giống như bị ngâm trong nước, bị những vật thể như ‘thạch trái cây’ hoàn toàn bao vây, nhưng cậu cũng không có cảm giác hít thở không thông, có thể là do dược tề...
Bất quá hiện tại cũng không phải lúc để tự hỏi mấy chuyện này, Cù Tầm Dương cử động thân thể, muốn đột phá khỏi trói buộc.
Tuy rằng cậu không biết bản thân còn có cơ hội thoát khỏi cơ thể mẹ hay không, có lẽ cậu sẽ bị vây ở chỗ này thẳng đến khi chết đi.
Nhưng cậu hiện tại không muốn từ bỏ, bởi vì cậu cảm thấy có khả năng Sở Tri Nam ở ngay bên cạnh cậu cũng không chừng.
Trừ phi Sở Tri Nam chết ở bên ngoài, nếu không cậu tin tưởng chắc chắn Sở Tri Nam sẽ không buông cậu ra, như vậy liền có xác suất rất lớn là bọn họ cùng bị túm nhập vào trong cơ thể mẹ.
Không biết mấy người Liên Hạc đã đuổi tới nơi này hay chưa, bọn họ có phải đang chiến đấu không, có phải cũng bị khí độc làm mê choáng, hoặc là gặp phải nguy hiểm khác...
Hết thảy chuyện đã phát sinh ở nơi này cậu đều không thể đoán trước được, tuy rằng cậu cũng không có khả năng đoán trước được cái gì.
Chỉ là cậu nghĩ tới bọn họ có khả năng sẽ trải qua ác chiến, cũng nghĩ tới kết cục của bọn họ có khả năng sẽ rất thảm thiết, thậm chí cũng nghĩ tới bọn họ cuối cùng sẽ có khả năng gặp phải kết cục thất bại, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới sẽ giống như bây giờ, cậu cùng bốn người bọn họ đều tách ra.
Cậu không biết Sở Tri Nam ở nơi nào, càng không biết mấy người Liên Hạc ở nơi nào...
Cậu vẫn luôn kiên định cho rằng vô luận thế nào bọn họ cuối cùng cũng sẽ chết cùng một chỗ, nhưng hiện tại biến thành cậu một mình chết đi, cậu thật sự không thể tiếp thu.
Cậu không cầu mong xa vời có thể gặp lại mấy người Liên Hạc, nhưng ít ra, ít nhất phải để Sở Tri Nam trở lại bên cạnh cậu.
Cho sù bị cơ thể mẹ cắn nuốt, bị tan rã, cậu cũng muốn cùng Sở Tri Nam chết cùng một chỗ.
Cậu không thể cứ như vậy để bọn họ lẻ loi chết đi.
Cậu luyến tiếc!
Không biết có phải ý thức muốn tìm được Sở Tri Nam của cậu quá mãnh liệt hay không, nguyên bản thạch trái cây rất khó di chuyển cư nhiên lại từng chút mềm đi.
Chỉ là bao bọc lấy cậu cũng không phải một quả cầu thạch, mà là thân thể cậu hoàn toàn ngâm trong bề mặt ‘thạch trái cây’ mềm mại này.
Tầm mắt vẫn xám xịt một mảnh, có thể là do mấy thứ kia cũng thấm vào hai mắt, tuy rằng không có cảm giác không khoẻ, nhưng lại ảnh hưởng cậu nhìn xung quanh.
Cù Tầm Dương chỉ có thể dùng tay để phán đoán. . truyện tiên hiệp hay
Cậu gian nan ở trong ‘thạch trái cây’ sờ soạng, kỳ vọng có thể bắt được cái gì, một bàn tay, hoặc là một cái chân, chỉ cần là thân thể người đều có thể.
Nhưng cậu bơi tới sức cùng lực kiệt, tay chân cũng rất mau đã bất động, vẫn không thể đụng tới vật thể nào khác ngoại trừ ‘thạch trái cây’.
Chẳng lẽ cậu tìm lầm phương hướng rồi?
Cậu cảm giác bản thân đã thăm dò phạm vi rất lớn, nhưng dưới tình huống nhìn không thấy, liền tương đương với mất đi năng lực phán đoán, lấy tình huống như vậy tìm người thật sự là quá khó khăn.
Ngay lúc Cù Tầm Dương nản lòng thoái chí, bốn phía của cậu đột nhiên lắc lư kịch liệt.
Cả người cậu tựa như con thuyền bị sóng lớn lay động, theo ‘thạch trái cây’ nhộn nhạo lúc có lúc không một hồi lâu.
Cậu cũng không biết thân thể chính mình quay cuồng bao nhiêu vòng vòng, bên tai chỉ có tiếng nước ‘rầm’ ‘rầm’ trầm đục va chạm, làm cậu hoảng đến đầu váng mắt hoa cùng buồn nôn.
Đong đưa không dừng lại, ngược lại trở nên càng ngày càng kịch liệt.
Này có thể là cơ thể mẹ đang gặp công kích phi thường mãnh liệt, như vậy rất có khả năng là mấy người Liên Hạc...
Tuy rằng không nhất định giống như cậu suy nghĩ, nhưng Cù Tầm Dương vẫn trở nên kích động, cho dù cậu không biết bản thân còn có cơ hội rời khỏi cơ thể mẹ hay không.
Đúng lúc này, tay cậu bị một bàn tay nắm lấy.
Cù Tầm Dương có chút sửng sốt, lập tức gắt gao nắm lại đối phương.
Cho dù nhìn không thấy, cậu cũng biết người nắm tay cậu là Sở Tri Nam!
Chỉ là Sở Tri Nam giống như không thể đi đến bên cạnh cậu, cho nên vẫn luôn dùng sức túm tay cậu muốn đem cậu kéo qua.
Nhưng ‘thạch trái cây’ vốn có thể dễ dàng bị cậu đẩy ra, lại tựa như đột nhiên có ý thức, trở nên phi thường dính nhớp nặng nề, làm thân thể bị bao lấy của cậu không cách nào nhúc nhích.
Chấn động kịch liệt lại lần nữa đánh úp, quán tính làm cho thân thể Cù Tầm Dương trôi ra phía sau.
Sở Tri Nam sợ kéo gãy tay Cù Tầm Dương, cho nên chỉ có thể bắt buộc buông lỏng tay ra.
Nhưng mà lần buông lỏng tay này, làm hắn cùng Cù Tầm Dương một lần nữa phân tán.
Cù Tầm Dương ra sức bơi tới phương hướng lúc trước của Sở Tri Nam, chỉ là lần này mặc kệ cậu nỗ lực tới cỡ nào, giống như đều là dậm chân tại chỗ.
Dường như cơ thể mẹ cố ý ngăn cản bọn họ gặp nhau.
Có khả năng ở trong cơ thể của nó, nó có thể cảm giác được suy nghĩ của bọn họ.
Cù Tầm Dương muốn gọi tên Sở Tri Nam, kết quả vừa mở miệng đã bị ‘thạch trái cây’ tràn vào, tuy rằng hương vị gì cũng không có, nhưng cảm giác dính dính nhớp cũng làm cho người ta cảm thấy rất ghê tởm.
Phun cũng không thể phun ra, cậu chỉ có thể chịu đựng ghê tởm cưỡng bách bản thân nuốt xuống.
Nhưng mà ngay lúc cậu nuốt xuống thứ này, đại não lập tức truyền đến đau đớn càng thêm bén nhọn, ngay sau đó thân thể cũng truyền đến cảm giác bị xé rách đau nhức.
Ban đầu cậu còn tưởng rằng thân thể đột nhiên xuất hiện đau đớn cùng đau đầu, chỉ là một loại phản ứng cảm quan.
Kết quả chờ cậu duỗi tay sờ tới, mới phát hiện thân thể của mình bị vài căn xúc tua xỏ xuyên qua...
Lòng bàn tay một mảnh dính nhớp ướt át, cậu có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp không ngừng trào ra, là máu của cậu.
Thân thể cậu đại khái có bảy tám vết thương bị xỏ xuyên qua, hơn nữa những xúc tua đó giống như còn vói vào trong cơ thể cậu quấy đảo.
Cậu có thể cảm giác được máu toàn thân đang nhanh chóng xói mòn, không biết là mất máu quá nhiều hay là đau quá mức, cậu đã không còn cảm thụ được đau đớn, cảm quan toàn thân giống như đều trở nên chết lặng.
Tri Nam...
Cù Tầm Dương không biết bản thân có rơi lệ hay không, ý thức của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cậu nhớ bọn họ, cậu thật sự rất nhớ bọn họ, cậu muốn trở lại bên cạnh bọn họ, cậu không muốn cứ chết như vậy.
Nhưng cậu biết không thể nào, cậu lập tức sẽ phải chết...