Edit by Náppu
*
Cù Tầm Dương cho rằng trên địa cầu này, hẳn là không có bất luận một sinh vật nào mà không e ngại tử vong.
Cậu cũng giống thế.
Tử vong đã từng là chuyện cậu sợ hãi nhất, là cái loại trình độ vừa nghĩ đến bản thân phải chết, sẽ sợ hãi đến cả người lạnh toát.
Đương nhiên hiện tại cậu cũng không phải không sợ hãi tử vong, cậu cho rằng chờ đến một khắc cậu chân chính phải chết kia, cậu khẳng định vẫn sẽ sợ hãi.
Chỉ là lúc này đây cậu sẽ không lùi bước.
Bởi vì so với tử vong, đối mặt với thế giới sau này không có bốn người bọn họ sẽ càng làm cho cậu sợ hãi.
Nếu bọn họ chết dưới tình huống cậu không biết rõ, có lẽ tương lai thật sự có khả năng mang đau xót của cậu đi, có khả năng cuối cùng cậu cũng sẽ tiếp thu chuyện bọn họ đã chết, sau đó cậu có khả năng sẽ một mình vượt qua cả đời, cũng có thể sẽ yêu những người khác.
Nhưng những chuyện này cần phải thành lập dưới tiền đề cậu không biết rõ.
Tử vong thật sự đáng sợ, nhưng cùng người yêu chết đi giống như cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
Cuối cùng sau khi cậu kiên định tỏ vẻ nếu bọn họ không mang theo cậu tiến vào hố đen, cậu nhất định sẽ tự sát, bọn họ liền thỏa hiệp.
Cù Tầm Dương cũng hỏi qua bọn họ, rốt cuộc là phương pháp gì có thể bảo đảm cho bọn họ đi đến một đầu khác của hố đen, nhưng bọn họ không nói cho cậu, chỉ nói đến thời điểm đó cậu sẽ biết.
Tuy rằng cậu không rõ bọn họ vì sao phải giấu giếm cậu, nhưng cậu cũng không tiếp tục truy vấn.
Sau khi cùng bọn họ một lần nữa ở chung, sinh hoạt so với trước kia hoàn toàn không giống nhau, bọn họ như là người yêu ở bên cạnh nhau, mà ở chung như vậy cảm giác so với khi ở khu an toàn Châu Âu lúc đó khác nhau rất lớn.
Khi đó bọn họ thà rằng kéo dài thời gian cùng cậu gặp mặt, cũng chỉ muốn những ngày đơn độc cùng cậu ở bên nhau.
Mà hiện tại bọn họ lại tôn trọng nhau như khách, ngay cả Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt trước kia thường thường sẽ phát sinh mâu thuẫn, tại đoạn thời gian này cũng trở nên chung sống hoà bình.
Bốn người bọn họ là cam tâm tình nguyện tiếp nhận hình thức tất cả cùng cậu ở bên nhau, không hề bởi vì muốn độc chiếm cậu mà sinh ra mâu thuẫn.
Có lẽ trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, thời gian bọn họ có thể cùng cậu ở bên nhau giống như bây giờ cũng không nhiều, cho nên phá lệ quý trọng khoảng thời gian còn lại đi.
Này cũng coi như là Cù Tầm Dương sau khi cùng bọn họ tâm ý tương thông, sống những ngày ở chung thoải mái nhất.
Không cần lo lắng bởi vì cùng một người trong đó quá thân mật hoặc làm một ít việc nhỏ mà khiến cho ba người khác bất mãn, không cần băn khoăn bọn họ có ghen hay không, có giận dỗi hay không.
Cậu mỗi đêm thay phiên ngủ trong phòng bốn người bọn họ, đại bộ phận thời gian đều sẽ cùng bọn họ làm tình, ngẫu nhiên cũng sẽ đơn thuần ôm nhau ngủ.
Sau đó mỗi một ngày đều sẽ có một người lưu lại bên cạnh cậu, người lưu lại sẽ cùng cậu ngốc cả ngày.
Cậu biết, đây có khả năng là đoạn thời gian cuối cùng mà bọn họ có thể tận dụng, cùng cậu bên nhau nhiều một chút.
Tuy rằng còn chưa rõ ràng lắm bọn họ rốt cuộc khi nào phải đi vào hố đen, nhưng chậm nhất, đại khái cũng chỉ có mấy tháng.
Liên Hạc nói hắn lớn đến như vậy, chỉ có hai việc cảm thấy tiếc nuối.
Chuyện thứ nhất, là mẫu thân hắn bị ung thư chết đi, mà hắn cái gì cũng làm không được.
Chuyện thứ hai, chính là hắn cảm thấy thời gian chính mình cùng cậu ở bên nhau thật sự quá ngắn, ngắn đến mức hắn mới vừa chỉ nhấm nháp được tư vị ngọt ngào của trái cây tình yêu, nhưng lại lập tức phải bởi vì nguyên nhân không thể đối kháng mà mất đi.
Liên Hạc nói hắn không sợ chết, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc không muốn buông tha mãnh liệt như vậy, cũng là lần đầu tiên, hắn hy vọng chính mình là một người bình thường như vậy.
Nếu hắn là người thường, hắn có thể cùng Cù Tầm Dương nói một hồi luyến ái bình thường, nếu vận khí tốt, bọn họ có lẽ có thể cùng nhau chết già.
Đêm đó lúc Liên Hạc nói những lời này hốc mắt đỏ ửng, hắn tuy rằng không rơi lệ, nhưng ngữ khi trầm thấp bất đắc dĩ kia, lại so với khóc còn làm cậu đau lòng hơn.
Nam nhân này đã từng trong lòng chỉ có đại nghĩa, hiện tại lại đem cậu đặt ở vị trí thứ nhất.
Liên Hạc nói chuyện cậu muốn cùng bọn họ chết đi, làm cho bọn họ rất cảm động, còn làm cho bọn họ phi thường luyến tiếc.
Tuy rằng Cù Tầm Dương biết bọn họ rất hy vọng cậu có thể sống sót, nhưng để cậu sống một mình trên đời, cũng là một việc rất tàn nhẫn.
......
Tuy rằng những ngày đó cùng cậu đơn độc ở bên nhau, đại bộ phận thời gian bọn họ đều hy vọng có thể cùng cậu ở trên giường vượt qua, nhưng bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn cậu ra ngoài hẹn hò.
Sở Tri Nam sẽ cùng cậu đi dạo siêu thị, sau đó mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cùng cậu nấu nướng rất nhiều các loại mỹ thực khác nhau.
Hứa Uyên sẽ dẫn cậu đi một ít quán làm đồ gốm, phòng vẽ tranh linh tinh thể nghiệm lạc thú vẽ tranh cùng DIY, cũng vì như vậy cậu mới phát hiện nguyên lai Hứa Uyên có tế bào nghệ thuật như vậy, thích các loại đồ văn nghệ này.
Mà Dịch Dữ Kiệt tương đối thích dẫn cậu đi một ít địa phương dành cho hai người, tỷ như rạp chiếu phim tình nhân, khu trò chơi hai người linh tinh, như vậy hắn có thể tùy thời đối cậu động tay động chân.
Phương thức Liên Hạc cùng cậu hẹn hò là bình thường nhất, hắn thích nhất dẫn cậu đi tản bộ, cùng cậu lang thang không có mục tiêu, tùy ý trò chuyện những việc thường ngày, tuy rằng đại bộ phận đều là đối thoại không có dinh dưỡng, nhưng Liên Hạc rất thích thú.
Bọn họ giống như muốn tận lực đền bù tiếc nuối, cùng cậu làm những việc người thường hoặc tình nhân sẽ làm.
Chỉ là những ngày như vậy làm cậu cảm thấy vừa ngọt ngào lại chua xót.
Phần lớn thời gian cậu đều rất vui sướng, bọn họ cùng cậu làm bạn, sủng ái cùng quan tâm, làm cậu cảm thấy bản thân hiện tại đã xem như là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cũng vởi vì như vậy, đối với những ngày đang đếm ngược, cậu cũng sẽ cảm thấy khổ sở.
Bọn họ luyến tiếc, cậu cũng luyến tiếc, cho nên bọn họ càng thêm quý trọng khoảng thời gian làm bạn bên cạnh đối phương.
Cù Tầm Dương cho rằng cậu sẽ cứ sinh hoạt như vậy chờ đến một ngày cùng bọn họ tiến vào hố đen.
Nhưng cậu không nghĩ tới trước khi tới ngày đó, lại cho cậu biết được một chân tướng đủ để cho tinh thần của cậu hoàn toàn hỏng mất.
Ngày đó là lần duy nhất trong khoảng thời gian này, bọn họ đều có việc không có biện pháp ở cùng cậu.
Cù Tầm Dương cũng không muốn ra ngoài, liền nửa nằm trên sô pha chơi Anipop.
Ngay lúc cậu chơi đến sắp ngủ, có người gõ vang cửa lớn.
Cù Tầm Dương có chút nghi hoặc, theo lý mà nói thời điểm hiện tại hẳn là sẽ không có ai tìm đến bọn họ.
“Ai a?”
“Là ta.”
Tuy rằng cách thời gian lâu như vậy, nhưng thanh âm này vẫn làm cậu lập tức nghe ra là ai.
Kỳ thật cậu rất không muốn mở cửa, Thẩm Sơ Trạch chọn thời điểm này tới tìm cậu, đại khái là cố ý.
Trong khoảng thời gian này bọn họ đều không nhắc tới Thẩm Sơ Trạch, cậu cũng lựa chọn muốn quên đi người này, cậu không biết Thẩm Sơ Trạch lại muốn làm gì, nhưng cậu cuối cùng vẫn đứng dậy đi mở cửa, bởi vì cậu không muốn để Thẩm Sơ Trạch cảm thấy cậu sợ hắn.
Ngoài cửa Thẩm Sơ Trạch vừa nhìn thấy cậu liền trầm mặt xuống, chau mày nói: “Mày quả nhiên không chết.”
Cù Tầm Dương có chút bất đắc dĩ: “Anh sẽ không chỉ vì xác nhận chuyện này mới tới đi?”
Cậu cho rằng Thẩm Sơ Trạch hẳn là không phải hiện tại mới biết được tin tức cậu còn sống, bởi vì lúc trước Liên Hạc cùng cậu ở cửa tổng cục cũng coi như là trình diễn một đợt ân ái, mà tin tức Liên Hạc có người yêu này nghe nói cũng khiến một ít người ở tổng cục oanh động.
“Mày không nên sống sót, Cù Tầm Dương.”
“Nếu anh chỉ tới nói chuyện này, tôi đây không có gì có thể cùng anh nói, tôi muốn đóng cửa.”
Nói xong Cù Tầm Dương liền muốn khép lại cửa, Thẩm Sơ Trạch lại một phen đè lại khung cửa, “Cù Tầm Dương, mày như thế nào còn có mặt mũi sống sót?! Mày sao có thể sống sót?!”
Cù Tầm Dương có chút bực bội, nói thật cảm giác trước đây của cậu đối với Thẩm Sơ Trạch tuy rằng không thể nói là thích, nhưng cũng không có chán ghét như vậy.
Chỉ là hiện tại cậu có chút chán ghét, bởi vì những lời này của Thẩm Sơ Trạch thật sự làm cậu rất không thoải mái, nhưng cậu cũng lười cùng hắn cãi cọ.
Cậu nghĩ Thẩm Sơ Trạch đến đây tìm cậu đại khái cũng không phải trùng hợp, có thể vì biết bốn người bọn họ đều không ở nhà mới đến.
Tưởng tượng như vậy, cậu cũng thay hắn tâm mệt.
“Đúng vậy, tôi còn sống, hơn nữa trước mắt sống khá tốt, cùng bọn họ ở bên nhau cũng rất vui vẻ.”
Thẩm Sơ Trạch sắc mặt cứng đờ, trong ánh mắt toát ra đau thương nồng đậm, sau đó cười lạnh: “Ta thừa nhận bọn họ thật sự yêu mày, nếu không cũng sẽ không giấu giếm vất vả như vậy, đại khái là muốn đến chết cũng sẽ không để cho mày biết chân tướng.”
“Nhưng mà Cù Tầm Dương, tất cả mọi người có thể hoàn toàn không biết gì cả chết đi, duy độc mày là không được.”
Cù Tầm Dương khẽ nhíu mày: “Có ý gì? Anh vì sao luôn thích lén tới tìm tôi nói một ít cái gọi là ‘chân tướng’ như thế? Tại sao không ở trước mặt bọn họ nói với tôi những chuyện này?”
Thẩm Sơ Trạch nói: “Mày hiện tại chiếm được sự yêu thích của bọn họ, cho nên ở trước mặt ta dào dạt đắc ý đúng không?”
Cù Tầm Dương nói: “... Tôi không còn lời nào để nói.”
Thẩm Sơ Trạch lại nói: “Cù Tầm Dương, vạn bia mộ khắc tên mọi người ở quảng trường trung ương kia đều là tội của mày, mày chết một trăm một nghìn lần cũng không thể chuộc lại tội!”
Cù Tầm Dương nói: “Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì, Thẩm Sơ Trạch, thỉnh không cần đem mấy chuyện không có ném lên trên người tôi, kiên nhẫn của tôi cũng có hạn, nhân lúc hiện tại tôi còn có thể cùng anh nói chuyện, anh nhanh chóng tự chạy lấy người đi.”
Thẩm Sơ Trạch cười lạnh: “Như thế nào? Sợ rồi?”
Cù Tầm Dương không kiên nhẫn nói: “Tôi không thẹn với lương tâm, tôi sợ cái gì?”
Thẩm Sơ Trạch như là nghe được chuyện gì đó buồn cười, “Mày không thẹn với lương tâm? Ha ha ha ha, Cù Tầm Dương, mày cư nhiên có mặt mũi nói chính mình không thẹn với lương tâm?”
“Mày cùng bọn họ đi chết vì yêu, muốn cho thế nhân đều ca tụng tình yêu của chúng mày? Nhưng mày không xứng! Mày hẳn là phải chịu vạn người thóa mạ! Lưng đeo tội ác của chính mày mà bi thảm chết đi.”
Cù Tầm Dương nói: “Anh nói cho rõ ràng, không cần vẫn luôn nói những lời làm người khác nghe không hiểu.”
“Cù Tầm Dương, lúc trước hố đen loại hai trong khu an toàn là mày triệu hồi ra, là mày hại chết nhiều người như vậy, là mày làm nhiều người mất đi chí thân chí ái, là mày làm thân nhân của ta chết trong miệng quái vật!” Thẩm Sơ Trạch gắt gao bắt lấy cánh tay Cù Tầm Dương, “Hết thảy đều là mày tạo thành! Cho nên mày tại sao còn dám sống sót, mày như thế nào còn có thể sống sót!”
“Nếu lúc trước mày chết trong hố đen, hết thảy có lẽ còn có thể xóa bỏ toàn bộ, nhưng hiện tại, ta sẽ đem cái chân tướng này công bố với công chúng, ta muốn cho tất cả mọi người biết mày là cái người tội ác tày trời kia!! Mày cho dù chết, cũng không thể an giấc ngàn thu!!”
Sắc mặt Cù Tầm Dương trắng bệch giật mình tại chỗ, ngay cả cánh tay bị Thẩm Sơ Trạch cào cho chảy máu cũng không cảm nhận được, cậu chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, lỗ tai ù ù không nghe rõ, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
“Không có khả năng, không có khả năng...”