Edit by Náppu
*
Trùng kiến sau cuộc chiến lần trước làm khu an toàn ZG biến hóa rất lớn.
Cù Tầm Dương nhiều lần trắc trở mới tìm được vị trí tòa nhà trước kia, lại phát hiện nơi đó hiện tại là một mảnh công trường chưa được khởi công.
Cậu sửng sốt một lát, lập tức chạy tới hướng tổng cục.
Còn tốt vị trí tòa nhà cách tổng cục cũng không xa, tổng cục cũng không có đổi chỗ, chỉ là cảnh vệ ngoài cửa đã thay đổi, đem Cù Tầm Dương ngăn cản lại.
Cảnh vệ cầm cảnh côn ngăn trước ngực cậu, khuôn mặt âm trầm nói: “Nhân viên không liên quan không được đi vào!”
Cù Tầm Dương nắm lấy cảnh côn giải thích: “Tôi là dẫn đường của ‘Nộ Hải’, tôi tới tìm mấy người Liên Hạc.”
Sắc mặt cảnh vệ càng khó nhìn, “‘Nộ Hải’ không có dẫn đường, xin lập tức rời đi.”
Cù Tầm Dương nói: “Tôi thật sự là dẫn đường của bọn họ, anh gọi bọn họ ra là có thể chứng minh rồi.”
Cảnh vệ trực tiếp dùng cảnh côn đẩy Cù Tầm Dương một cái, “Nơi này không phải nơi để bọn người các ngươi có thể tới quấy rầy, nhanh chóng rời đi!”
Cù Tầm Dương bị đẩy về phía sau lảo đảo vài bước, ngẩng đầu nhìn thái độ của cảnh vệ nghiễm nhiên là một bước cũng không thể đi vào, cậu đành phải từ bỏ, đứng ở nơi cách cửa lớn không xa, nghĩ chờ ở nơi này có lẽ có thể gặp được người quen, cũng có khả năng trực tiếp chờ được mấy người Liên Hạc...
Lúc cậu vừa nghĩ như vậy, đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc từ sảnh lớn của tổng cục bước nhanh đi ra.
“Liên Hạc!”
Ngay lúc cậu kích động hô lên, Liên Hạc đã sử dụng siêu năng lực tốc biến đi tới bên cạnh cậu, sau đó dùng sức đem cậu ôm vào trong ngực.
Được hơi thở quen thuộc ngày đêm nhớ mong vây quanh, làm Cù Tầm Dương lập tức đỏ hốc mắt, cậu cũng duỗi tay gắt gao ôm lấy Liên Hạc.
Mà cảnh vệ phía sau bọn họ, lại là vẻ mặt khiếp sợ hóa đá tại chỗ.
Liên Hạc thoáng thả lỏng tay một chút, cúi đầu nhìn Cù Tầm Dương trong lòng ngực, trong giọng nói là ôn nhu xưa nay chưa từng có: “Dương Dương, em như thế nào lại trở lại?”
Khóe mắt Cù Tầm Dương còn có nước mắt chưa khô mang theo khóc nức nở nói: “Em đều đã biết.”
Liên Hạc nhẹ nhàng nhíu mày: “Chuyện về dược tề?”
Cù Tầm Dương gật đầu.
Liên Hạc dùng tay giúp Cù Tầm Dương lau khóe mắt, bất đắc dĩ cười nói: “Anh đã biết Lý Lâm không đáng tin cậy.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Vì sao phải giấu giếm em chuyện này?”
Liên Hạc trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi trả lời: “Chúng ta chỉ không muốn em thương tâm.”
Cù Tầm Dương có chút tức giận đẩy ra Liên Hạc, “Không muốn em thương tâm? Anh biết em hơn hai tháng này làm gì để có thể tới đây không? Các anh không tới tìm em, em cũng liên hệ không được với các anh, em cho rằng các anh đã chết trên chiến trường, anh biết trong khoảng thời gian đó em có bao nhiêu thống khổ không?” Cậu nói một hồi, lại nghẹn ngào: “Nếu lần này Lý Lâm không nói cho em chân tướng, em đây chờ được có khả năng thật sự là tin tức các anh đã chết, các anh cảm thấy đến lúc đó em sẽ không thương tâm sao?”
Liên Hạc không màng Cù Tầm Dương giãy giụa đem cậu một lần nữa ôm trở lại vào trong lòng ngực, “Thực xin lỗi Dương Dương, anh cho rằng đến lúc đó kết cục đã định, em sẽ chậm rãi tiếp thu.”
Cù Tầm Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Liên Hạc, em cảm thấy các anh thật sự rất nhẫn tâm.”
Liên Hạc đem đầu Cù Tầm Dương ấn đến trước ngực chính mình: “Anh chỉ muốn em sống thật tốt, Dương Dương, có thể nói anh cũng vẫn luôn muốn ở cạnh em, nhưng lần này anh không có lựa chọn nào khác.”
“Đây cũng là lần đầu tiên, anh hy vọng bản thân là một người bình thường.”
Tuy rằng Liên Hạc cho rằng chính mình sẽ chôn thân ở trên chiến trường, nhưng hắn nguyên bản cho rằng chính mình cùng Cù Tầm Dương còn rất nhiều thời gian có thể ở bên nhau, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy đã phải cùng cậu tử biệt.
Cù Tầm Dương nhìn Liên Hạc nghiêm túc nói: “Em muốn cùng các anh tiến vào hố đen.”
“Không được.”
Lúc cậu vừa dứt lời, Liên Hạc đã trực tiếp từ chối.
Cù Tầm Dương nói: “Nếu các anh chết, em cũng sẽ không sống một mình, em đã từng nói sẽ cùng các anh đồng sinh cộng tử, hiện tại vẫn sẽ làm như cũ.”
Liên Hạc nói: “Tầm Dương, nhiệm vụ lần này không cần dẫn đường đi theo, mang theo dẫn đường sẽ kéo chân sau của chúng ta, em trở lại bên cạnh Lý Lâm, ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về được chứ?”
Cù Tầm Dương hỏi ngược lại: “Các anh sẽ còn trở về sao? Đừng lừa gạt em!”
Anh mắt Liên Hạc lập loè, môi mỏng khẽ mở hai cái, lại không phát ra được chữ nào.
Cù Tầm Dương nói: “Anh xem, anh rất rõ ràng nhiệm vụ lần này các anh là có đi mà không có về.”
Liên Hạc nói: “Dương Dương, anh bảo đảm với em, chỉ cần chúng ta còn sống, chúng ta sẽ dùng hết mọi biện pháp trở về, được chứ?”
Cù Tầm Dương hỏi: “Vậy nếu các anh không thể trở về thì sao? Nếu các anh chết ở nơi đó thì sao?”
Nếu bọn họ thua, vậy bọn họ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Mà nếu bọn họ thắng, như vậy sau khi hố đen bị đóng lại bọn họ cũng không có con đường trở về.
Cho nên nhiệm vụ lần này vô luận là thua hay thắng, lần tiến vào hố đen này đối với lính gác mà nói, đều là một hồi tử cục.
Liên Hạc nói: “Dương Dương, hết thảy vẫn không biết có bao nhiêu khả năng, không phải sao.”
Cù Tầm Dương nói: “Liên Hạc, anh biết em lần này trở về, chính là ôm quyết tâm chết cùng các anh.”
“Nếu anh vô luận như thế nào cũng không muốn mang em theo, vậy chờ sau khi các anh tiến vào hố đen, em sẽ lập tức tự sát...”
Liên Hạc bưng kín miệng cậu, bất đắc dĩ nói: “Đừng nháo, Dương Dương.”
“Em như vậy, chúng ta sao có thể an tâm lên chiến trường?”
Cù Tầm Dương kéo xuống tay Liên Hạc, “Cho nên mang theo em đi, nếu đến lúc đó em thật sự ảnh hưởng đến các anh, em sẽ chết trước các anh, tuyệt đối không kéo chân sau của các anh.” Nói xong cậu nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay Liên Hạc, thấp giọng nói: “Liên Hạc, em không muốn cùng các anh tách ra, phải chết, em cũng muốn chết bên cạnh các anh, để cho chúng ta chết cùng một chỗ đi, được không?”
Liên Hạc thở dài, hắn không trả lời, chỉ cúi đầu hôn một chút lên môi Cù Tầm Dương, ôn nhu nói: “Dương Dương, sắc mặt của em rất khó coi, là do say máy bay sao? Ngồi phi cơ lâu như vậy em khẳng định rất mệt, anh trước mang em trở về nghỉ ngơi.”
Tuy rằng cậu biết Liên Hạc đang đổi đề tài, nhưng cậu cũng thật sự rất mệt, trong khoảng thời gian này tinh thần của cậu vẫn luôn ở trạng thái khẩn trương cao độ, chỉ có hiện tại mới thả lỏng xuống.
“Được.”
Liên Hạc khom lưng trực tiếp đem cậu ôm ngang lên.
Cù Tầm Dương kinh hô ra tiếng, “Liên Hạc, mau buông em xuống! Em có thể tự mình đi.”
Liên Hạc mỉm cười nói: “Em thoạt nhìn rất mệt, anh ôm em đến bãi đỗ xe.”
Những người trong sảnh lớn của tổng cục đều vây tới cửa nhìn bọn họ, hai mắt của cảnh vệ kia càng trừng lớn giống như chuông đồng.
Tuy nói bọn họ vừa mới ở bên ngoài tổng cục ôm ôm ấp ấp một hồi lâu, nhưng cảm giác bị ôm công chúa vẫn không giống nhau.
Huống chi lại là bị Liên Hạc ôm công chúa, hắn trước kia cũng sẽ không ở bên ngoài đối với cậu làm ra hành động thân mật như vậy.
Cho nên cả khuôn mặt Cù Tầm Dương đều đỏ bừng.
Không có ai phát hiện đứng cuối cùng trong đám đông kia, có một thân ảnh nhỏ gầy, trừng mắt nhìn phương hướng Liên Hạc cùng Cù Tầm Dương rời đi, đầy mặt không thể tin được.
Thẳng đến lúc được Liên Hạc đặt trên vị trí ghế phụ, nhiệt độ trên mặt Cù Tầm Dương vẫn chưa thể hoàn toàn giảm xuống.
Liên Hạc cười khẽ một chút, “Dương Dương vẫn dễ dàng thẹn thùng như vậy.”
Cù Tầm Dương oán trách nhìn hắn một cái, đoạt đai an toàn trước Liên Hạc tự đeo cho chính mình.
Liên Hạc vòng qua bên kia xa ngồi vào ghế điều khiển, một bên khởi động xe, một bên hỏi cậu: “Là ai đưa em trở về?”
Cù Tầm Dương nói: “Là Địch Tư cùng Lai Đức, bất quá bọn họ hiện tại hẳn là đã trở về, em rất bội phục tinh lực của bọn họ.”
Liên Hạc cười nói: “Dù sao cũng là lính gác đẳng cấp cao, tinh lực tốt rất bình thường.”
Cù Tầm Dương nói: “Được rồi, lại nói ban đầu em đi đến tòa nhà trước kia, mới phát hiện nơi đó đã bị san thành đất bằng.”
Lông mi Liên Hạc run rẩy một chút, kéo ra một nụ cười mỉm như bình thường: “Ân, chính là bị hố đen lần đó phá hủy.”
“Khi đó tất cả đồ vật của em đều không còn lại gì, hại bốn người chúng ta đều khó chịu rất lâu.”
Cù Tầm Dương vẫn luôn nhìn Liên Hạc, cho nên nhận ra biểu tình dị thường rất nhỏ của hắn, nhưng cậu tưởng Liên Hạc nghĩ đến tòa nhà nên mới có chút khổ sở, cho nên không nghĩ nhiều.
“Vậy các anh hiện tại đang ở nơi nào?”
“Phía trước có một khu phòng trọ, trước mắt công nhân đều đi tu sửa những phương tiện quan trọng, cho nên cũng không có nhân thủ cho chúng ta xây lại tòa nhà.”
Cù Tầm Dương cười nói: “Khu A nói như thế nào cũng là khu vực phồn hoa nhất, cho nên cho dù an bài các anh đến khu phòng trọ, hẳn cũng là phòng ở không tồi đi?”
Liên Hạc cũng cười trả lời: “Còn tốt, chỉ là em phải ngủ cùng chúng ta, bởi vì chỉ có bốn phòng.”
“Bất quá nếu em không muốn, anh có thể đuổi một người ra ngủ dưới đất.
Cù Tầm Dương nói: “Em đây đêm nay trước ngủ cùng anh.”
Liên Hạc tựa hồ là không nghĩ tới cậu sẽ trả lời như vậy, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ngay sau đó cười nói: “Được a, rất vinh hạnh.”
Cù Tầm Dương chơi đùa ngón tay, “Liên Hạc, anh biết trước kia lúc ở nhà, thứ em muốn nhất là gì không?”
Liên Hạc hỏi: “Em muốn nhất cái gì?”
Cù Tầm Dương nhớ lại đồ vật khi đó bản thân khát vọng muốn có, nhịn không được nở nụ cười: “Là giường.”
“Ân?” Liên Hạc có chút không phản ứng lại được.
Cù Tầm Dương nói: “Lúc trước ở nhà giường ngủ của em một chút cũng không thoải mái, sau khi em ngủ qua giường của Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam, liền rất muốn đổi một cái giường thoải mái hơn.”
“Chỉ là khi đó bởi vì các loại nguyên nhân, cũng không cùng các anh đề cập tới.”
Liên Hạc sửng sốt trong chốc lát, duỗi tay cầm tay trái Cù Tầm Dương, áy náy nói: “Thực xin lỗi Dương Dương, chúng ta không biết.”
Cù Tầm Dương không sao cả nói: “Lý Lâm đã thay các anh hoàn thành tâm nguyện của em rồi, chỉ là vừa nãy đột nhiên nghĩ tới, liền thuận miệng nhắc đến.”
Liên Hạc nói: “Hắn hoàn thành không tính, đợi chút nữa em trước cứ ngủ trên giường của anh, nếu cảm thấy không đủ thoải mái, anh lập tức mua một cái giường khác.”
Cù Tầm Dương cười nói: “Được a.”
“Lại nói tiếp, ba người kia đi nơi nào rồi?”
Liên Hạc nói: “Bọn họ ở sân huấn luyện, bởi vì dược tề kiểu mới có hiệu lực với một ít lính gác cấp B cùng cấp C, bọn họ cơ bản chưa từng vào hố đen loại bốn trở lên, cho nên phải tiến hành đặc huấn cho bọn họ, để tránh đến lúc đó xuất hiện vấn đề.”
Cù Tầm Dương khẽ nhíu mày: “Chính là để lính gác cấp B cùng cấp C đi ứng đối với cơ thể mẹ thật sự không có vấn đề gì sao?”
Liên Hạc nói: “Dược tề kiểu mới cũng có công hiệu thức tỉnh lần thứ hai, có thể đem năng lực của bọn họ tăng lên tới cấp A.”
Cù Tầm Dương nghe xong cũng không có bao nhiêu vui vẻ, “Cho nên lần này bốn người các anh đều phải tiến vào hố đen đúng không?”
Liên Hạc lặng im một lát, ân một tiếng.
“Chúng ta là nhóm người đầu tiên được lựa chọn tiêm vào dược tề có hiệu lực, chuyện đóng lại hố đen này đã hy sinh quá nhiều quá nhiều người, người phía trên đều cho rằng lính gác càng cường đại, hy vọng giết chết cơ thể mẹ mới càng lớn, cho nên lính gác cấp S tiêm vào dược tề có hiệu lực, đều phải tiến vào hố đen.”