Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 7




Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan học theo Sở Thiên Tầm, mặc quần áo đầy đủ nằm trên giường.

Họ đã bị dọa sợ nguyên một ngày hôm qua.

Ban đêm ở sân trường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gào thét chói tai, họ sợ hãi tới nửa đêm, cuối cùng khi trời gần sáng mới chợp mắt được một lúc, lại bị tiếng ầm ầm ngoài cửa sổ đánh thức.

Hàn Huyên lập tức từ trên giường ngồi dậy: "Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?"

Cam Hiểu Đan ở phía đối diện cũng ngơ ngác nhìn cô ấy.

Cô ấy cũng sợ hãi và hoang mang như cô vậy.

Sở Thiên Tầm giữ nguyên quần áo ngủ trên giường, ngay cả giày cô cũng không cởi. Lúc này cô đã xuống giường, đứng bên cửa sổ.

Cô vén một góc màn cửa lên, nhìn một lát rồi nói: "Bộ đội đến rồi, ăn chút gì đi rồi cầm túi lên, chúng ta theo sau đại quân rời đi."



Đối diện cổng trường đại học H, cách một con đường, có một con dốc lên núi, lối vào sườn dốc treo biển "Khu vực quân sự trọng yếu, không phận sự cấm vào" từ nhiều năm nay.

Bên trong là nơi đóng quân của lực lượng không quân.

Sau khi tận thế đến, quân đội là nhóm người phản ứng đầu tiên đã nhanh chóng tổ chức đợt phản công đầu tiên của loài người đối với ma vật.

Ma vật ở giai đoạn đầu mặc dù ngoại hình có hơi khủng bố, nhưng thực tế chúng lại phản ứng chậm chạp, lực công kích yếu, có thể dùng vũ khí nóng của loài người để áp chế.

Nhưng với tốc độ lây nhiễm ngày càng nhanh của ma chủng cùng với sự tiến hóa không ngừng, quân đội loài người nhanh chóng phải nhận những thất bại thảm hại trước bầy ma vậy không ngừng cường đại.

Giờ phút này, xe tăng và thiết giáp của lực lượng không quân lục chiến đang mở đường ầm ầm phía trước.

Trên bầu trời thỉnh thoảng vang lên âm thanh của máy bay chiến đấu lượn qua.

Theo sát phía sau là một hàng dài đội ngũ xe vận chuyển, quân nhân được trang bị đầy đủ vũ trang ngồi ngay ngắn trên xe.

Nhiều chiếc nhuộm đầy máu nhưng nét mặt của các chiến sĩ vẫn bình tĩnh, nghiêm túc, không có chút hoảng loạn.

Buổi sáng ở thành phố dường như đã bị âm thanh ầm ầm của bánh xe đánh thức.

Mọi người đã hoảng sợ cả một ngày nhao nhao thò đầu ra khỏi nơi ẩn náu.

Không ít người lần lượt lấy hành lý, hoặc đi bộ, hoặc lái xe, chậm chạp chạy theo đoàn quân.

Dần dần tập hợp được một đội ngũ thật dài.



"Thiếu tướng, dân chúng đã theo kịp."

Thiếu tướng dẫn đầu nhận được thông báo qua bộ đàm từ cấp dưới của mình.

"Để bọn họ đi theo, mặc dù bây giờ chúng ta không nhận được lệnh cứu viện, nhưng cũng không thể bỏ mặc người dân không lo, có thể đi theo thì để họ theo. Đặc biệt là sinh viên Đại học H, cố gắng bảo vệ bọn họ." Trong lúc thiếu tướng trung niên đưa ra quyết định: "Bất quá, một khi phát hiện người có dấu hiệu ma hóa, không cần báo cáo, lập tức giết chết!"

Sở Thiên Tầm dùng nước lạnh trong toilet rửa mặt, cô ngẩng đầu lên, bàn tay ướt sủng chống lên tấm gương.

Gương mặt trong gương trẻ trung, thanh tú, trắng nõn lại không hiểu chuyện đời, hoàn toàn không giống dáng vẻ trước khi sống lại của cô.

Chỉ có bên trong cặp mắt kia mới lộ ra một linh hồn đã trải qua những năm tháng gian nan, mới mơ hồ giống với bản thân của mười năm sau.

Con đường đã từng đi qua này, bây giờ, cô phải bắt đầu lại từ đầu, đi lại một lần nửa.

Sở Thiên Tầm ra khỏi toilet, vừa mang bao tay vừa hỏi: "Các cậu vẫn ổn chứ? Phải đi rồi."

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan vội vàng ăn hết thức ăn trong tay.

Từ trưa hôm qua các cô ấy đã không ăn cái gì, bây giờ dưới yêu cầu của Sở Thiên Tầm họ mới miễn cưỡng ăn một tô mì nóng.

Sở Thiên Tầm đứng lên bệ cửa sổ, lấy ra mộ bộ dây thừng thoát hiểm, đem móc an toàn nối cố định trên cửa sổ, thảy cuộn dây ra ngoài cửa sổ.

Tiếp đó cô lấy một cái balo vứt xuống lầu, một cái còn lại thì buộc chặt trên lưng.

Dư một cái balo là cô chuẩn bị cho Phó Nhị Ngốc, nếu trên đường có thể gặp được, cái túi này cũng coi như trả cho anh ta chút ân tình, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tất cả có thể giống như trước khi trùng sinh.

"Thiên Tầm, cậu mua cái dây thừng này khi nào vậy?"

"Chúng ta phải leo cửa sổ xuống dưới?"

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan giật mình, phòng của bọn họ là ở tầng ba.

Sở Thiên Tầm hất cằm chỉ cánh cửa đang bị cái bàn chặn lại.

"Lẽ nào các cậu muốn mở cửa đi?"

Khe hở dưới cửa thấm vào một vũng máu đen lớn, bây giờ đã gần khô, không thể tưởng tượng được đêm qua ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì.

Mặt Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan trắng bệch, lắc đầu, đồng ý với kế hoạch của Sở Thiên Tầm.