Doanh trại ở đây được những người sống sót tập trung lại mà thành, không có bất kỳ tổ chức hay người quản lý nào, trông vô cùng hỗn loạn.
Sở Thiên Tầm ngủ mê suối cả đêm, được đồng đội đưa đến doanh trại, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Người trong doanh trại cũng lục tục thức dậy, mọi người đi đi lại lại giữa những căn lều làm bằng giẻ rách và thùng giấy lộn xộn.
Một vài người ngồi xổm trong góc rửa mặt đơn giản, một số người đã từ bỏ thói quen vệ sinh quen thuộc trước tận thế, mang mái tóc bù xù ngồi trước căn lều chất đầy rác thải của mình với ánh mắt đờ đẫn.
Các loại bếp làm từ đất nung đơn giản bốc khói nghi ngút, phần lớn trong nồi của mọi người chỉ có một ít nước canh suông đến đáng thương.
Dù vậy, vẫn có không ít người ngay cả một ngụm canh nóng như vậy cũng không có uống, chỉ có thể nhìn nồi người khác mà nuốt nước miếng một cách đáng thương.
Ma chủng rơi xuống hơn hai tháng, đạo đức và lễ nghi đã không còn sót lại chút gì.
Con người đã hoàn toàn rũ bỏ bức màn dịu dàng, lộ ra khịa cạnh tàn bạo và hung ác nhất của mình.
Giờ đây, xung đột xảy ra khắp nơi. Vì cướp đoạt đồ ăn, vì tranh giành vật tư, đôi khi thậm chí chỉ vì một chỗ ngủ khô ráo cũng có thể gây ra xung đột đẫm máu.
Đây là thế giới mà kẻ yếu khó có thể sống sót. Tất cả đều dựa vào thực lực để nói chuyện.
Lừa gạt, cướp đoạt, giết người. Mọi người đã dùng hết những thủ đoạn nguyên thủy nhất. Chỉ vì một nguyên nhân đơn giản nhất là nhu cầu sinh tồn.
Một người phụ nữ mới từ trong lều vải bước ra, tùy tiện xử lý bản thân một chút, liền bắt đầu thẫn thờ tạo dáng, định dùng cơ thể bản thân đổi lấy một bữa sáng.
Một người đàn ông đầy bùn, đến cạnh một người phụ nữ mặc váy hai dây, giơ một miếng bánh bích quy trên tay lên. Người phụ nữ nhìn miếng bánh của hắn một chút, hừ một tiếng, lắc đầu.
Người đàn ông lục túi, lại lấy ra hai miếng bánh quy, nâng trong tay, ra hiệu đây là mức giá cuối cùng của mình.
Người phụ nữ nhìn qua nhìn lại ba miếng bánh quy vài lần, một tay nhận lấy bánh quy, tay kia tự nhiên ôm lên eo người đàn ông rồi cùng nhau đi về phía góc tối.
Những giao dịch như vậy xảy ra ở mọi ngõ ngách trong doanh trại, những người bán cơ thể mình để đổi lấy đồ ăn, không giới hạn là phụ nữ xinh đẹp, thậm chí còn có một số người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.
Sở Thiên Tầm dựa trên đệm nhìn mọi thứ muôn màu muôn vẻ trước mặt, cảm thấy cuối cùng cô cũng cảm nhận được một chút hương vị quen thuộc của cuộc sống.
Diệp Bùi Thiên ở bên cạnh cô, coi cô như một bệnh nhân nguy kịch mà cẩn thận bảo vệ.
Nhìn quầng thâm mắt và sắc mặt nhợt nhạt của hắn, Sở Thiên Tầm không hiểu sao một thánh đồ mới thăng cấp lại biến bản thân thành bộ dạng này.
Cô rút chăn lông dưới người cuộn thành gối đầu, đặt lên bãi cỏ bên cạnh mình rồi vỗ nhẹ.
"Tôi không sao, có phải anh thức cả đêm qua không? Nghỉ ngơi một chút đi?"
Diệp Bùi Thiên chớp mắt nhìn, gương mặt đỏ lên.
Hắn bối rối nhìn xung quanh một chút, đỏ mặt, thận trọng nằm xuống bên cạnh Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy bản thân và Diệp Bùi Thiên đã cách xa nhau cả chục năm.
Cô phát hiện bản thân thường xuyên không thể hiểu được một số phản ứng và tâm lý của Diệp Bùi Thiên.
Trải qua những năm tháng tàn khốc như vậy, cô đã quên mất bản thân mười năm trước đang theo đuổi thứ gì, suy nghĩ điều gì, huống chi là những người cùng tuổi.
Lúc trước Cao Yến và Cam Hiểu Đan thường nói những chủ đề của các cô gái nhỏ, nhưng cô thường cảm thấy không thể bắt kịp.
"Vết thương của cô.. đã đỡ hơn chưa?" Diệp Bùi Thiên nằm cạnh Sở Thiên Tầm, né tránh ánh mắt của cô, lúc nói chuyện mang theo vài phần căng thẳng.
"Chẳng qua chỉ là một chút vết thương nhỏ, không sao nửa rồi, huống chi không phải đã uống.. thuốc đặc trị của anh rồi sao? Tôi cảm thấy mình khôi phục rất nhanh, cảm ơn anh."
Sở Thiên Tầm liếm môi, buồn bực nhớ ra trước khi hôn mê, Diệp Bùi Thiên đã cắn nát cổ tay mình, tự tay rót cho cô một ngụm máu.
Uống thì cũng đã uống rồi, cơ thể cô cũng nhờ vậy mà được lợi, Sở Thiên Tầm cảm thấy cũng không cần sĩ diện, dứt khoát nói cảm ơn hắn.
Diệp Bùi Thiên nghiêng người, lấy ra một viên ma chủng cấp 3, nắm trong tay, đưa đến trước mặt Sở Thiên Tầm.
"Lúc cô ngất xỉu, tôi đã thay cô cất đi."
Người đàn ông nằm bên cạnh mình này, cách nhau vài chiếc lá cỏ xanh, dùng bàn tay trắng nõn cầm viên tinh thạch xanh biếc, không chút do dự đưa đến trước mặt cô.
Trái tim nhỏ bé của Sở Thiên Tầm không thể nhận ra mà rung động một chút.
Trong ý thức của cô, không ai có thói quen nhường ma chủng cho người khác.
Theo thói quen của cô, ma chủng là thứ còn quan trọng hơn đồ ăn, người nào cướp được thì của người đó.
Muốn cướp đoạt ma chủng cấp cao trong tay người khác, không khác gì đoạt thức ăn trước miệng cọp, nếu không liều mạng thì cơ bản là không thể.
Ngón tay của cô chạm vào lòng bàn tay của Diệp Bùi Thiên, lại dừng lại, mặc dù cô rất muốn dùng ma chủng cấp 3 để nâng cao dị năng của mình, nhưng viên ma chủng này quả thực là thứ mà Diệp Bùi Thiên xứng đáng nhận được.
"Không phải anh nên giữ lại cho riêng mình sao? Anh cũng đến cấp 3."
Diệp Bùi Thiên né tránh ánh mắt của cô, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn: "Nếu không có cô, thì hiện tại ngay cả cơ hội sử dụng ma chủng tôi cũng không có. Huống chi, tôi cũng hy vọng dị năng của cô có thể mạnh hơn."
Sở Thiên Tầm nhận được lý do chính đáng liền thoải mái lấy ma chủng trong tay Diệp Bùi Thiên, nuốt vào tại chỗ.
Dị năng và thể chất được tăng lên toàn diện, tinh thần sảng khoái, Sở Thiên Tầm liền phát hiện Diệp Bùi Thiên trước mặt nhìn càng thêm thuận mắt.
Đây đúng là một người tốt, Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng.