Tận thế chi huyễn ma trùng sinh

Chương 48




Lục gia phủ đệ. Thương Đông ngồi trên chủ tọa, bên dưới chính là Lục Vũ.

"Hắn sắp trở về sao?" Thương Đông lạnh lẽo hỏi.

"Vâng" Lục Vũ cung kính đáp.

Nếu Vương Thành bất kì ai thấy cảnh này, đều sẽ chấn động không thôi. Lục thành chủ, luôn tàn nhẫn quyết đoán, ở Vương Thành chính là tối cao, lúc này lại đối với một người thanh niên vô cùng kình trọng.

"Vậy chuẩn bị đi, ta cũng nên tiếp đón vị "chủ nhân" này". Thương Đông khóe môi nhếch lên, một nụ cười vô cùng quỷ dị. Đến chính hắn cũng không biết, nụ cười của bản thân đã giống hệt Sở Hàn.

"Tuân lệnh chủ nhân" Lục Vũ vẫn một mặt cung kính, không lộ ra chút dị sắc. Nói xong nhanh chóng lui ra, lập tức đi chuẩn bị.

Thương Đông trên môi nụ cười không đổi, lại nhìn đoàn hỏa diễm trong tay. Một đóa màu đen hỏa liên đang trôi nổi, khí tức tà ác không chút che giấu.

"Chủ nhân a chủ nhân, ta có món quà lớn cho ngươi"

Ba người Sở Hàn rời đi hơn một tháng, cuối cùng cũng trở về Vương Thành.

Vương Thành lúc này đâu còn như trước, thực lực tổng thể đã đạt tới một cấp độ khủng bố. So với Tây Hạ thành chỉ kém về số lượng.

Lúc này, trước cổng Bắc Vương Thành, một thân hình trôi nổi giữa hư không. Không phải ai khác chính là Thương Đông.

Sở Hàn hơi nhíu mày, nhưng sau đó trên môi nổi lên cười nhạt.

"Thương Đông, gặp chủ nhân tại sao không cúi chào?" Sở Hàn đã biết, vẫn châm chọc lên tiếng.

Thương Đông không tức giận, nhưng cũng không còn cung kính như trước nữa.

Thương Hà cũng Đình Yên cũng cấp tốc rời đi, để lại trơ trọi một mình hắn.

Hai nữ lúc này đứng phía sau Thương Đông, ý gì không cần nói cũng biết rõ.

Sở Hàn vẫn như thế khinh miệt cười, nhưng Thương Đông ba người không có cảm giác khó chịu. Cũng không biết Sở Hàn là cười ai, nhưng chắc chắn không phải sự tình trước mắt.

"Sao? Các ngươi muốn tạo phản" Sở Hàn hờ hững nói.

Thương Đông ba người không nói, chỉ thấy giữa hư không, ba người vậy mà hướng Sở Hàn quỳ xuống, lạy ba lạy.

Sở Hàn không lên tiếng, để ba người làm xong nghi thức.

"Tạ ơn chủ nhân thời gian qua chỉ bảo, nhưng tự do của chúng ta phải do chúng ta nắm lấy, chỉ cần ngươi giải phóng linh hồn ấn ký, chúng ta về sau xem như không liên hệ nữa" Thương Đông không đau không buồn nói.

"Ha ha ha"

Sở Hàn ngước mặt lên trời cười to, tiếng cười mang theo mấy phần châm chọc. Cũng không biết là hắn cười bản thân mình ngu ngốc, hay cười lão thiên thâm độc.

"Lão thiên a lão thiên, từ đầu tới cuối vẫn là ngươi sao?"

Thương Đông ba người trầm mặc không lên tiếng.

Sự tình đến lúc này còn gì không rõ sao? Từ đầu, ngay từ đầu hắn đã lọt vào lão thiên tính kế. Thương Đông, Thương Hà, Lục Đình Yên, Lý Thiên Thành, Đông Hải Thanh Thư đều là con cờ mà thiên ý chọn, còn bản thân hắn chính là hòn đá lót đường. Chẳng qua là một hòn đá lớn mà thôi.

Thương Đông tham vọng quá lớn, làm sao sẽ chấp nhận làm nô bộc.

Thương Hà, Đình Yên đứng về phía Thương Đông càng không có gì lạ. Giữa Sở Hàn và Thương gia, Lục gia các nàng sẽ không chần chờ mà chọn gia tộc của mình. Các nàng đối với hắn có tình cảm, thật không sai. Nhưng vài tháng tình cảm sẽ thay đổi được địa vị gia tộc của các nàng sao? Không thể.

Nụ cười chấm dứt, Sở Hàn lại quay về nhìn Thương Đông ba người. Dù gọi là nô bộc, nhưng ba người cũng coi là nửa cái đồ đệ của hắn.

"Các ngươi cũng xem như nửa cái đồ đệ của ta, nếu kiếp này ta thân tử đạo tiêu, chỉ mong về sau có thành quả, đăng lâm đỉnh phong, các ngươi lại vì ta lập cái bài vị, đừng quên ơn vi sư này là được"

"Ta đáp ứng" Thương Đông không chút do dự, quả quyết nói.

"Vậy tới đi, để xem các ngươi học được từ ta mấy phần bản sự"

Sở Hàn nói xong, lập tức động thủ. Hai tay băng hỏa song kiếm, hướng ba người lao tới. Ra tay đầu tiên là Thương Hà, chỉ thấy từng mảnh dây leo uống éo, mọc ra từ giữa hư không, cuốn lại thành tấm lưới, muốn đem Sở Hàn khống chế.

Sở Hàn thần sắc không đổi, một kiếm quét ngang, toàn bộ hóa thành tro. Khí thế không đổi hướng Thương Đông.

Thương Đông vẫn như cũ bình tĩnh, trong tay trường thương, dũng mãnh xông lên ứng chiến. Thương kiếm va chạm, không chút yếu thế nào.

"Giỏi, giỏi, xem ra ngươi tiến bộ không ít" Sở Hàn cười to nói.

Thương Đông không lên tiếng, thả người lui về phía sau.

"Các ngươi trở về trước, không cho phép quan sát" Thương Đông nói với hai nữ. Hai người dù sao sở trường không phải là công kích, ở lại chỉ là vướng bận, lập tức lui vào thành.

"Xem ra ngươi đối với ta vẫn là nghiên cứu rất kĩ, rất tốt, đối mặt với địch nhân cường đại phải có chuẩn bị" Sở Hàn một bộ dáng hài lòng nói.

"Đa tạ chủ nhân khen ngợi" Thương Đôn vui mừng cảm ơn.

Dĩ nhiên hắn đối với Huyễn Đạo của Sở Hàn đã có nắm bắt cơ bản, càng nhiều người, thực lực của hắn càng phóng đại, chỉ càng thêm bất lợi. Cách hiệu quả nhất là kẻ mạnh nhất đứng ra, cùng hắn một đối một.

Nhưng Sở Hàn đã là cấp 5 đỉnh phong, một đối một cũng không phải là yếu. Thương Đông cũng tương tự là cấp 5 đỉnh phong, nên linh hồn ấn ký mới không có hiệu quả.

"Đáng tiếc, ngươi chuẩn bị không đủ" Sở Hàn nói xong, cả người bao phủ trong đỏ rực hỏa diễm, một lần nữa hóa thân hỏa thần.

Thương Đông hơi có kinh ngạc, nhưng cũng không có chút sợ hãi nào, còn lộ ra kích thích.

Ngay sau đó, hắn đồng dạng quanh thân ngập tràn hắc hỏa, cũng giống như Sở Hàn, hóa thân một tôn hỏa diễm cự nhân. Trên mi tâm, một đóa hắc liên ẩn ẩn xuất hiện.

Sở Hàn lúc này cũng hơi bất ngờ.

"Tử Hỏa Ma Liên, lão thiên đúng là cho ngươi bỏ vốn"

Thương Đông luôn nghe Sở Hàn nhắc lão thiên, lúc đầu còn không để ý, cho rằng hắn châm chọc, nhưng về sau cảm giác không đúng, nhưng lại không biết Sở Hàn nói gì. Hắn cũng không muốn đi hỏi, hỏa diễm cự nhân gia tốc lao lên, một đấm hướng ngực hỏa thần cự nhân oanh tới.

Sở Hàn lập tức một quyền ứng đối. Quyền kình va chạm, hỏa lực hướng bốn phía tản ra, một trận khô nóng quét ngang. Tuy nhiên ngoài hai người cũng không ai thấy được. Sở Hàn cũng không khỏi thừa nhận, Thương Đông chuẩn bị rất chu đáo.

Hai bóng hình khổng lồ, sừng sững giữa thiên địa.

"Chủ nhân thử ta một chiêu này" Thương Đông nói xong, trong tay ngưng tụ một đóa hắc liên, cháy lên hừng hực hắc hỏa.

"Tốt, vậy tới đi" Sở Hàn cũng rất sảng khoái, đạo văn trên tay sáng lên, hình thành một đầu phượng hoàng lửa. Hắc liên cùng phượng hoàng va chạm, một tiếng nổ kinh thiên, hỏa diễm bắn ra, muốn đem mảnh thiên địa nhỏ này hóa thành biển lửa.

Hai người không làm gì được nhau, lại lao vào đối chiến. Trước cổng Vương Thành lúc này đã trở thành một mảnh địa ngục nhân gian.

Sau mấy trăm chiêu đối chiến, hai người không ai thua ai.

"Dứt khoác một chiêu cuối đi" Thương Đông rất sảng khoái nói.

"Tốt" Sở Hàn không nói hai lời, lập tức đáp ứng.

Chỉ thấy lần này, Thương Đông lại ngưng tụ một đóa hắc liên. Nhưng so với dĩ vãng lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Sở Hàn cũng không kém, hai vòng đạo văn trên ngón giữa cùng áp út sáng lên, Hồn Đạo tiên chủng cùng Huyễn Đạo tiên chủng vận dụng tới cực hạn. Phía trước hắn lúc này hình thành một cái cự đại hỏa kiếm, so với lần ở Tây Hạ thành lớn hơn nhiều. Chỉ thấy hỏa kiếm chằng chịt đạo văn, so với hắc liên không hề yếu thế.

Thương Đông tự tin mất đi mấy phần, nhưng không bỏ cuộc.

Cự kiếm cùng cự liên va chạm, không còn cân sức như trước. Hắc hỏa vậy mà bị phàm hỏa của Sở Hàn thôn phệ, cự liên bị hỏa kiếm bổ đôi, tan biến giữa hư không.

Hắc liên tan vỡ, Thương Đông lâm vào phản phệ, lập tức phun ngụm máu tươi, cả người tái nhợt vô lực, va vào tường thành.

"Ngươi thua" Sở Hàn đứng phía trước hắn, nhưng rõ ràng lông tóc không thương.

Thương Đông thấy vậy, lập tức cười khổ. Lúc này hắn đã hiểu, từ đầu tới cuối Sở Hàn còn không tham gia vào trận chiến, cùng hắn đối chiến chỉ là huyễn ảnh của Sở Hàn tạo ra.

"Thuộc hạ có tội, xin chủ nhân ban cho cái chết" Hắn cũng rất sảng khoái nói, không có cái gì cầu xin tha thứ.

Từ Vương Thành, hai đạo bóng hình bay ra, lập tức hướng hắn giương kiếm. Không ai khác, chính là Thương Hà cùng Đình Yên.

"Các ngươi đi đi" Sở Hàn không ngạc nhiên, chỉ thấy hắn đột nhiên phất tay nói.

Ba người lập tức lâm vào mộng bức. Không ai cho rằng Sở Hàn là kẻ nhân từ, nhưng cũng không hiểu tại sao Sở Hàn lại bỏ qua.

"Tại sao?" Thương Đông đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi đi mà hỏi lão thiên" Sở Hàn cười nói.

Thương Đông một lần nữa lâm vào trầm mặc, hắn cũng không biết Sở Hàn nói gì. Tại sao lại nhắc lão thiên.

"Đi nhanh trước khi ta đổi ý"

Thương gia huynh muội không nói thêm câu nào, hướng hắn cảm tạ rồi lập tức rời đi. Chỉ còn lại một mình Đình Yên.

Sở Hàn sau đó hướng Vương Thành tiến tới, nàng không suy nghĩ, đứng ra cản hắn.

"Ngươi muốn làm gì?" Đình Yên không sợ hãi nói.

"Ta cho ngươi hai lựa chọn, rời đi hoặc cùng Lục gia hủy diệt" m thanh lạnh lẽo không chút tình cảm.

Rất nhanh, nàng cũng làm ra quyết định, theo hướng Thương gia hai người bay đi. Nàng không biết Sở Hàn muốn làm gì, nhưng từ ý tứ nghe ra rõ ràng, Lục gia tất diệt. Nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, cả Vương Thành đều không phải. Vì vậy, rời đi là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần nàng còn sống, huyết mạch Lục gia còn tồn tại.

Sở Hàn căn bản không có cái gì nhân từ, đơn giản là vì ba người đã được thiên ý lựa chọn, rất khó giết chết. Mà nếu chết đi thì sẽ có kẻ khác thay thế. Bởi vậy, hắn thà để ba người tiếp tục đi con đường của mình. Dù sao cũng là nửa cái đồ đệ của hắn, vẫn hơn là người xa lạ.

- -Cái hố ngày càng to--