Tận thế chi huyễn ma trùng sinh

Chương 40




Sở Hàn sau đó được Vương gia nồng nhiệt tiếp đón, toàn thành mở tiệc ăn mừng.

Sở Hàn lúc này đang cùng bảy tổ lão và tộc trưởng Vương Nhất Đại uống rượu.

"Không biết Vũ tiên sinh có thể hay không đảm nhiệm thành chủ chi vị, toàn thành dân chúng đều rất hoan nghênh, Vương gia chúng ta sẽ tận lực ủng hộ" Nhất lão không cố kị, trực tiếp hỏi.

Nhiều lần giao lưu, mọi người biết được thân phận mới của Sở Hàn là Vũ Thiên, thực lực cấp 4 đỉnh phong. Còn về có phải là hỏa đạo hạt giống không thì hắn không nói. Rõ ràng Tứ lão cũng là hỏa đạo pháp sư cấp 4 trung kỳ, mặc dù chênh lệch 2 tiểu cảnh giới nhưng cũng không đến mức khủng khiếp như vậy được.

Thật sự các tổ lão không có lựa chọn nào khác, nếu Sở Hàn muốn leo lên chức thành chủ, Vương gia cũng không thể cản được. Sở Hàn có thực lực, cũng có lòng dân, mọi chuyện đều dễ dàng. Vậy nên nếu hắn muốn thì dứt khoác nhường lại, bán hắn nhân tình.

Nhưng Nhất lão đâu biết, cái Sở Hàn muốn là Vương gia chứ không phải là Tây Hạ thành, hắn có thể làm cả Tây Hạ cúi đầu, nhưng Vương gia không thể. Nếu hắn thực sự dùng thực lực nghiền ép, Vương gia cũng tàn phế, khó mà cho hắn sử dụng.

Tây Hạ thành cũng chỉ là một cái thành trì, chỉ cần có con người thì thành lập một cái không có vấn đề. Nhưng Vương gia thì khác, huyết mạch Vương gia đều có thiên phú kinh người, cộng thêm truyền thống từ lâu, giáo dục cực tốt. Có thể nói Vương gia chính là nguồn tài nguyên sống, không ngừng sinh sôi. Trong mắt hắn, con người cũng chỉ là tài nguyên, là công cụ.

Vì thế Sở Hàn không thể nào đáp ứng, một bộ không quan tâm quyền thế, lập tức từ chối.

"Sao có thể được, ta cũng không ham quyền thế, cũng không giỏi lãnh đạo, chỉ có chiến đấu là giỏi. Vương gia các vị đang làm rất tốt, ta cũng không muốn chen vào phá hoại"

Vương gia tổ lão đều thở ra, nếu thật sự mất Tây Hạ thành thì căn cơ Vương gia sẽ tổn thương nghiêm trọng.

"Vũ tiên sinh sao có thể nói vậy, Vũ tiên sinh lãnh đạo là phúc phận của con dân Tây Hạ thành" Nhị lão lại tiếp tục đưa đẩy.

"Được rồi, được rồi, ta thật không làm được" Sở Hàn cười nói.

"Không biết Vũ tiên sinh có hay không hứng thú làm khách khanh Vương gia" Vui cười cũng đủ, Vương Nhất Đại dò hỏi.

Sở Hàn một bộ trầm ngâm, sau đó nói.

"Không biết làm khách khanh thì ta phải làm gì, mà ta sẽ được cái gì"

Đối với Sở Hàn thẳng thắng Vương gia người cũng không kinh ngạc, mọi người đều cho rằng tính cách hắn vốn như thế. Làm người phải biết cân đo được mất, cường giả như Sở Hàn sao lại không hiểu đạo lý này.

"Chúng ta cũng không cần Vũ tiên sinh làm gì cả, chỉ cần những lúc cấp bách có thể đứng ra giúp đỡ là được. Còn Sở tiên sinh muốn gì đều có thể nói chúng ta sẽ tận lực đáp ứng" Vương Nhất Đại cũng thẳng thắng nói.

"Vậy ta cũng không ngại đồng ý, chỉ cần cho ta một chỗ an ổn nghĩ ngơi là được, còn lại những thứ khác tạm thời không cần" Sở Hàn tươi cười nói.

"Vậy cùng nâng ly, chúc mừng Vũ tiên sinh trở thành khách khanh Vương gia"

Tiệc tùng xong xuôi, các tổ lão ở lại thỉnh giáo Sở Hàn rất nhiều, bọn họ đều là kẻ cuồng tu luyện, tất nhiên không bỏ qua cường giả như Sở Hàn.

Sở Hàn cũng không giấu diếm, đem pháp môn tu luyện hoàn chỉnh truyền xuống. Mặc dù là hoàn chỉnh nhưng chỉ là cấp thấp, so với cái hắn truyền cho Vương Thành Nhân vẫn kém hơn. Vương gia thất lão một trận kinh ngạc, không khỏi mừng như điên. Chỉ cần có pháp môn này, thực lực Vương gia sẽ tăng vọt. Mặc dù vui mừng nhưng thất lão còn chưa ngu, đầu tiên phải giữ lại cho Vương gia nghiên cứu trước, về sau mới đem phổ biến rộng rãi ra.

Sở Hàn một bên khác còn đang ở phòng tịnh dưỡng sau trận chiến. Cũng không tham gia ăn mừng cùng Vũ Thiên và Vương gia. Vương gia cũng không có ý mời hai người cũng lúc, tránh phiền phức không đáng có.

Sau Vũ Thiên, Sở Hàn cũng được Vương gia tiếp đãi. Mặc dù Vũ Thiên quá chói mắt nhưng thất lão cũng không quên Sở Hàn, thực lực dù kém Vũ Thiên nhưng Sở Hàn chiến lực cũng không thể coi thường.

Lại một cái tiệc rượu, lúc này thất lão cùng Vương Nhất Đại, ba vị trưởng lão một chỗ.

"Cũng may có Sở tiên sinh ra sức, nếu không chúng ta cũng khó mà kiềm chế được thổ chu lúc đầu" Vương Nhất Đại nói cảm ơn, nhưng cũng không quên nhấn mạnh, Sở Hàn chỉ giúp đỡ kiềm chế là chính, Vũ Thiên mới thật sự là mấu chốt. Ý nói rất rõ ràng, không nên đòi hỏi quá phận.

"Không có gì, ta đã đáp ứng làm khách khanh Vương, tất nhiên Vương gia có nguy, ta sao có thể ngồi yên như không thấy"

Tam trưởng lão trong lòng coi thường "Chẳng phải lúc đó ngươi còn đang nhàn nhã uống trà sao?"

"Như đã nói trước, nếu Sở huynh đã ra tay, chúng ta sẽ có báo đáp thích hợp. Không biết Sở tiên sinh muốn thế nào?" Vương Nhất Đại trực tiếp nói.

"Như cũ, ta muốn Tử Đạo hạt giống, không biết Vương huynh có thể nhường ra" Sở giữ nguyên mục đích ban đầu nói.

Vương Nhất Đại một mặt âm trầm, Tử Đạo hạt giống là tư vật của hắn, không phải tải sản của Vương gia. Hắn cũng Đình Yên một dạng, đều tu Sinh Đạo, cùng Tử Đạo không thể thích hợp hơn. Nhưng hắn không có pháp môn thích hợp để hấp thu cái thứ hai, nên vẫn còn giữ lại. Tính tới lúc này, chỉ có Sở Hàn là có được nhiều hơn một Đạo, gồm Huyễn Đạo cùng Hồn đạo.

"Không biết có thể hay không đổi một cái điều kiện khác" Vương Nhất Đại dò hỏi. Nếu có khả năng, hắn vẫn không muốn giao ra Tử Đạo hạt giống.

"Không thể" Sở Hàn trực tiếp cự tuyệt.

Vương Nhất Đại thở dài, trực tiếp lấy ra tử đạo hạt giống giao cho Sở Hàn. Ban đầu là Vương gia đã đáp ứng hắn, hơn nữa thực lực Sở Hàn quá uy hiếp, không thể không chấp nhận.

Lấy đi Tử đạo hạt giống, Sở Hàn lập tức trở về. Thương Hà cũng Đình Yên nhưng ngày này đều bị Sở Hàn bắt ra ngoài lịch luyện, hơn nữa hắn không cho hai người tài nguyên tu luyện, cũng chỉ có thể tự đi tìm.