Tận thế chi huyễn ma trùng sinh

Chương 37




Sở Hàn vừa đi vừa về cũng chỉ trong một ngày, khó có ai đem cổ thú liên tưởng tới hắn.

Ngay lúc Sở Hàn vừa đến nơi, Vương Thành Nhân đã lập tức tới.

"Sở tiên sinh, Vương Văn Thanh bên kia đã trở về, hình như đã lấy được đạo chủng" Vương Thành Nhân cung kính nói.

"Sao, ngươi gấp?" Sở Hàn hơi cười hỏi.

"Đúng vậy, nếu thật sự để hắn đạt tới cấp 4, địa vị của ta sẽ có uy hiếp, cơ hội cạnh tranh chức vị tộc trưởng sẽ giảm nhiều" Vương Thành Nhân thẳng thắng thừa nhận.

"Chỉ là cấp 4 thôi, cũng không cần gấp như vậy. Ngươi chỉ cần tìm được huyễn đạo tinh hạch cấp 4, ta có cách cho ngươi đột phá, hơn nữa còn vượt qua Vương Văn Thanh"

"Thật, không phải cần đạo chủng mới có thể sao?" Vương Thành Nhân kinh ngạc vô cùng, không biết Sở Hàn dùng cách nào.

"Không cần quan tâm, cứ theo lời ta nói đi làm là được".

Mặc dù có chút vui mừng nhưng sau đó lại rơi vào trầm tư, Huyễn Đạo yêu thú cấp 4 mặc dù dễ tìm, nhưng lấy tinh hạch tới tay thì không dễ, phải tập trung nhân thủ đủ lớn, bỏ ra cái giá cao mới được.

"Cái này có chút khó khăn, không biết Sở tiên sinh có thể.." Vương Thành Nhân vẻ mặt có chút kiên dè, dò hỏi.

"Ta không quan tâm ngươi làm bằng cách nào, nếu bao nhiêu đó sự tình cũng không giải quyết được thì cũng không cần sống tiếp"

Sở Hàn bỗng nhiên phát động khí thế để hắn vô thức lui về sau một bước, trong lòng không khỏi hoảng sợ, lập tức đáp.

"Vâng, thuộc hạ sẽ cố hết sức" Nói xong sau đó lập tức lui ra.

Sở Hàn không khỏi buồn cười, đường đường một lão già hơn 400 tuổi đi bắt nạt đứa nhóc hơn 20.

"Bảy đại tổ lão, cũng cần gặp mặt một lần"

Nói xong, bước ra một bước, lập tức biến mất.

Trên đường phố Tây Hạ thành, người dân vẫn như cũ sinh hoạt, từ bề ngoài khó nhìn ra đây là thế giới sau hạo kiếp. Tuy nhiên để ý kĩ sẽ thấy, mọi người dường như bận rộn hơn hẳn, cũng không có hoạt động gì giải trí.

Tây Hạ thành do Vương gia nắm giữ, nhưng phần lớn dân cư vẫn là người ngoại tộc. Chính sách cai quản Vương Thành có hiệu quả rất cao, người có năng lực nghiên cứu đều được trọng dụng, những công việc không có lợi ích ở hiện tại đều bị loại bỏ. Mọi hoạt động đều hướng về chiến tranh, hỗ trợ bảo vệ an toàn.

"Kết quả ngươi thế nào, ta lại trượt nữa rồi".

"Ta cũng vậy, kiểm trắc quá khó đi".

Sở Hàn đi trên đường phố, hắn thân một bộ cổ y, đi trên đường trông khá là chói mắt. Mọi người trên đường mặc dù đang bàn chuyện khảo thí quân đoàn của Vương gia, cũng không khỏi chú ý hắn vài lần. Nếu bình thường thì cũng thôi, nhưng lúc này lại khác. Sau hạo kiếp, các ẩn thế võ gia đều lần lượt xuất thế, với thiên phú kinh người, đều được Vương gia trọng dụng làm hạch tâm trong các quân đoàn.

Người như Sở Hàn không nhiều, nhưng rất dễ nhận ra, chỉ cần nhìn cổ phục trên người là biết.

"Nhìn kia, người đó hình như là võ giả"

"Ngưỡng mộ thật, nếu là hắn thì khỏi phải lo nghĩ ăn mặc như bây giờ"

Hắn lúc này không có chút liên hệ nào với lúc trước, ngoại hình, y phục, tất cả đều bị huyễn lực che đậy.

Sở Hàn cũng không phải muốn tham gia quân đoàn gì đó, việc hắn muốn chỉ là tạo sự hiện diện ở Tây Hạ thành.

Sau một hồi vòng quanh, Sở Hàn ra khỏi thành, một lần nữa đặt chân tới Thiên Trùng sơn. Mặt dù mất đi đạo chủng, nhưng sương mù vẫn như cũ dày đặc, không khỏi làm Sở Hàn nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng đi hết một vòng quanh núi, tỉ mỉ quan sát, hắn vẫn không nhận ra có gì khác thường, đành trở về với mục đích ban đầu. Đó là săn yêu thú.

Sở Hàn đã đột phá tới cấp 4 sơ kì, cần có đại lượng tinh hạch cấp 3 để tiếp tục đột phá. Thiên trùng sơn là nơi từng có đạo chủng, không thể thích hợp hơn.

Rất nhanh Sở Hàn tìm tới một hang đá, khí tức tỏa ra khá dễ nhận hiết. Đứng từ xa quan sát, phát hiện được một bầy thạch hầu, số lượng cũng không nhiều nhưng cấp bậc khá cao.

Cả bầy có một hầu vương là cấp 4 sơ kì, gần 20 hầu tướng là cấp 3 sơ kì đến hậu kì. Còn lại rải rác cấp 2 cùng cấp 1, đều không đáng kể.

Sở Hàn không cần tính toán, một mình lao thẳng vào hang đá. Bầy thạch hầu phát hiện có kẻ xâm nhập, lập tức lao lên.

Hắn trong tay băng hỏa song kiếm, mỗi kiếm một con. Hầu tướng thấy vậy, cũng lao lên. Hầu vương vẫn một bên nhìn, nó cho rằng Sở Hàn còn chưa đủ tư cách để nó ra tay. Nhưng rất nhanh, hầu tướng cũng bị Sở Hàn chém chết, chỉ còn vài con chật vật đối phó.

Hầu vương tức giận, lấy tốc độ khủng khiếp lao tới, một đấm trực diện. Sở Hàn không đón đỡ, lập tức tránh đi, để lại một cái hố sâu. Cả hang động cũng theo đó rung chuyển.

Ngay sau đó, băng tiễn cùng hỏa tiễn như mưa lao tới. Nhưng với một đầu lực đạo cấp 4 yêu hầu thì gần như không có tí tác dụng.

Sở Hàn vẫn như cũ bình tĩnh, đem linh lực lượng lớn thôi động. Một đám sương mù hình thành, đem hắn che đậy, ngay sau đó là một đầu thạch hầu khác, so với hầu vương còn lớn hơn không ít.

Sở Hàn trong hình dáng thạch hầu lao lên, một đấm vào ngực hầu vương, đẩy lùi nó về phía sau. Thạch hầu trong mắt nổi lên chiến ý, lao lên cùng Sở Hàn đối chiến. Trong quá trình, cố gắng hết sức đem thiệt hại hạn chế, nếu không hang động sập xuống, hắn cũng khó tránh.

Cuối cùng một kích, Sở Hàn nắm lấy đầu thạch hầu, đập vào tường đá, triệt để kết thúc sinh mạng của nó.

Trong mắt đám tiểu hầu, đây là cuộc chiến của hầu vương, chúng sẽ không xen vào, kẻ thắng chính là tân vương chủ của chúng. Sở Hàn đời trước cũng dùng cách này, kết hợp với các loại thú đạo, thống lĩnh vô số yêu tộc chống lại nhân loại.

Sở Hàn tất nhiên sẽ không có hứng thú làm thủ lĩnh của đám tiểu hầu này, đem toàn bộ diệt sát rồi thu lấy tinh hạch.

Bước ra hang động, trời cũng đã tối, sương mù lại dày đặc hơn lúc trước, để Sở Hàn lại càng tò mò.

"Chẳng lẽ lại dựng dục ra đạo chủng một lần nữa?"

Cẩn thận suy nghĩ một hồi, vẫn không thấy có khả năng. Đạo chủng sinh ra do mức độ nồng đậm của đạo nguyên, một con đạo chủng vừa lấy đi rất khó để đạo nguyên ở đó khôi phục lại nhanh chóng.

Lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không tìm ra đáp án. Sống 400 năm như hắn, mặc dù là hiểu biết sâu rộng, nhưng không phải cái gì cũng biết.

Cuối cùng không có kết quả, Sở Hàn đành gác qua chuyện này, trở về Tây Hạ thành.