Buổi tối nhanh đến, Sở Hàn thông qua linh hồn ấn kí, gọi đến Lục Đình Yên cùng Thương Hà.
Thương Hà như mọi khi, đến rất nhanh, bị Sở Hàn hố vài lần nên nàng cũng không vội cử động mà ngồi yên một bên. Lục Đình Yên rất nhanh sau đó bước vào, Thương Hà nhìn nàng, không biết sao có mấy phần ghen ghét.
"Thiếu chủ, đây là ai?" Thương Hà hỏi.
"Nàng gọi Lục Đình Yên, sau này sẽ cùng một cấp bậc với ngươi và Thương Đông"
Đình Yên cũng nhìn thấy Thương Hà, hơi bất ngờ một chút. Thương Hà so với nàng chỉ có đẹp hơn chứ không kém, nàng không tự cao nhưng đối với nhan sắc của mình vẫn là có thừa tự tin, rất hiếm có người phụ nữ nào có thể so nhan sắc với nàng, trừ mẹ nàng.
"Chào Thương Hà tỉ"
"Chào" Thương Hà lạnh nhạt trả lời.
Hai người vừa gặp mặt đã nảy sinh địch ý, mà nguyên nhân vẫn ngồi tại chỗ, chưa lên tiếng.
"Xong chưa"
Thương Hà lúc này mới giật mình, ánh mắt Sở Hàn không biết lúc nào đã trở nên lạnh lẽo.
"Cả hai cởi áo ra, ngồi xếp bằng lên giường"
Thương Hà không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn rất nghe lời, cởi xuống y phục, ngoan ngoãn xếp bằng lên giường.
Lục Đình Yên ngơ ngác, nhưng biết mình không phản kháng được, cũng chỉ có thể nghe theo. Trước khi tới nàng đã làm sẵn dự định trao thân cho Sở Hàn.
Nàng nghĩ gì tất nhiên Sở Hàn biết, tính cách nàng hắn rõ trong lòng bàn tay, nhưng hắn không quan tâm chuyện này.
Sở Hàn đi ra sau lưng hai người, trên tay xuất hiện một cái băng châm nhỏ, nhưng hàn khí tỏa ra làm hai cô gái rùng mình.
Đầu tiên là Thương Hà, Sở Hàn từng chút một rạch ra trên lưng nàng một chuỗi văn tự phức tạp, máu từng chút tỉ xuống, nhuộm đỏ cả lưng.
Bước cuối cùng, băng châm đâm thẳng vào trung tâm của văn trận, tan vỡ thành từng mãnh nhỏ, đi vào cơ thể. Theo linh lực điều hướng, từng mảnh băng nhỏ đi tới những nơi khác nhau trong kinh mạch, những chỗ bế tắc dần khai thông.
Thương Hà cảm giác trên lưng đang cực kì đau đớn, nhưng trong cơ thể lại cực kì dễ chịu.
Sở Hàn đang làm chính là khắc xuống đạo văn, đồng thời khai mở linh mạch.
Trong cơ thể con người, năng lực, sự sống trong dòng máu được vẫn chuyển thông qua các mạch máu lớn nhỏ, đi khắp cơ thể. Khi trở thành pháp sư, cơ thể dự trữ linh lực trong huyết nhục, mà chủ yếu là hòa trong máu. Nhưng tác dụng cơ bản của mạch máu không phải để vận chuyển linh lực, như vậy sẽ tạo cho mạch máu áp lực rất lớn, đồng thời hiệu quả vận chuyển rất kém.
Giải pháp chính là khai thông linh mạch. Linh mạch là những mạch ẩn trong cơ thể, không liên kết với trái tim và mạch máu, bình thường là ẩn đi, không phát hiện được. Những mạch này tác dụng vốn là để vận chuyển linh lực, nhưng con người sống trong thời kì mạt pháp quá lâu, để những mạch này dần thoái hóa, ẩn đi. Chỉ cần đem nó khai phá sẽ có được con đường vận chuyển linh lực riêng, tốc độ vận chuyển linh lực và tốc độ hấp thu linh khí sẽ tăng lên rất nhiều.
Phương pháp này còn phải vài năm sau mới có người phát hiện, nhưng thực hiện rất khó, chỉ có Huyết Đạo trình độ rất cao mới dám xem huyết nhục như vật luyện mà chỉnh sửa. Vì vậy phải vài chục năm sau mới trở nên phổ biến.
Còn đối với linh mạch của bản thân, Sở Hàn đã sớm tự mình khai thông, ngay từ khi chưa nuốt xuống Huyễn Đạo hạt giống, hắn đã bắt đầu (Chap 1), từ khi đó tới giờ, có thời gian hắn sẽ dùng linh khí để cũng cố linh mạch, cũng vì vậy hắn có khả năng khống chế, sử dụng ma pháp ở mức độ rất lớn so với người khác.
Văn tự Sở Hàn khắc lên chính là Huyết Đạo đạo văn, là một dạng huyết đạo thủ đoạn. Mặc dù Sở Hàn còn chưa đem Huyết Đạo hạt giống nuốt xuống nhưng hắn một đời ma đầu, thủ đoạn huyết đạo còn kém sao.
Sở Hàn giúp nàng khai thông mạch máu chỉ là tiện tay, tới khi bắt đầu cưỡng ép phá mở linh mạch, đau đớn trùng kích để Thương Hà cả người ướt đẫm mồ hôi, nàng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Thời gian từng phút trôi qua, ròng rã hai tiếng đồng hồ, mở linh mạch lúc này đã xong, Thương Hà sắc mặt đã tái nhợt.
"Xong rồi, có thể đem thương thế khôi phục"
Thương Hà nghe vậy, lúc này mới vận chuyển linh khí, khép lại vết thương trên lưng, máu lúc này mới ngừng chảy.
"Tới phiên ngươi" Sở Hàn không mệt nhọc gì, sau đó quay lại nói với Lục Đình Yên.
Lục Đình Yên nhìn bộ dáng Thương Hà, lúc này sợ ngây người, giật mình nhích lùi lại một chút. Ngại ngùng cũng biến mất, chỉ còn sợ hãi.
"Chuyện này tốt cho ngươi về sau"
Lục Đình Yên nghe vậy, cũng bình tĩnh lại, ngồi yên tại chỗ. Sở Hàn sau đó cũng thuận lợi đem linh mạch của nàng khai thông. Nàng sau đó so với Thương Hà còn thảm hơn, trực tiếp ngất xỉu.
"Thương Hà, đem thương thế của nàng khôi phục".
Thương Hà lúc này đã khôi phục không sai biệt lắm, đã làm quen được với linh mạch mới.
"Vâng ạ" Thương Hà mặt dù không thích Đình Yên nhưng đối với Sở Hàn vẫn là nói gì nghe đó.
Lục Đình Yên sau đó cũng tỉnh lại, cảm thấy thương thế không còn nữa, mới gật đầu cảm ơn Thương Hà.
"Được rồi, mặc quần áo trở về nghỉ ngơi đi"
Lục Đình Yên vội vã đem quần áo mặc trở lại, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Thương Hà vẫn giữ nguyên bộ dáng trần trụi, nhìn Sở Hàn.
"Em ở lại được không?"
Sở Hàn vòng qua eo nhỏ của nàng, ôm vào lòng.
"Không mệt sao?"
"Không"
"Vậy được rồi, nằm xuống đi".
"Um.."
- -Phát huy trí tưởng tượng đi--