Tận thế chi huyễn ma trùng sinh

Chương 22




Đoàn xe đó chính là thứ mà Sở Hàn chờ đợi. Toàn bộ đoàn xe có khoảng 500 người, so với Tự Vệ Đoàn thì chỉ bằng một nửa, thực lực hoàn toàn kém xa, chủ yếu dựa vào vũ khí nóng là chính.

Sở Hàn nhận ra đây là loại xe mới, đã qua cải tiến để có thể chịu được loại xăng bị linh khí ô nhiễm, tuy nhiên hiệu quả không tốt lắm.

Trong đó, Sở Hàn cảm nhận được một khí tức khá cường đại, thực lực cũng là cấp 3, nhưng rất rõ ràng, đó không phải pháp sư, chỉ là một tên nuốt vào tinh hạch cấp 3, Sở Hàn có thể một tay chụp chết ngay lập tức.

Đoàn người ngơ ngác nhìn đám cháy khổng lồ, đến khi kết thúc vẫn chưa hết rung động. Từ trong xe, một lão già cũng hết sức kinh ngạc, chỉ là không đến mức ngây ngốc như những kẻ khác.

Ngay sau đó, lập tức có một người tiến lên chào hỏi.

"Xin chào các vị, ta Lâm Minh, chúng ta là người của quân đội, trực thuộc Vương Thành, không biết các vị có thể cùng chỉ huy của chúng tôi nói chuyện một chút".

"Có thể" Sở Hàn đáp.

Thương Đông cùng Thương Hà lúc này mới biết vừa nãy Sở Hàn chờ đợi điều gì. Nhưng cũng không khỏi thắc mắc tại sao Sở Hàn biết quân đội sẽ đi ngang nơi này. Thắc mắc là thế nhưng cũng chẳng dám hỏi.

Ba người theo chân cậu thanh niên kia, chính là người đạt tới cấp 3 duy nhất trong đoàn. Rất nhanh, họ tới trước một chiếc xe nằm ở giữa đoàn, xem ra là nhân vật quan trọng.

Lão già trong xe lập tức bước ra, đưa tay về phía trước.

"Xin chào, ta là Lâm Thiên Hành, các ngươi có thể gọi ta Lâm lão".

Sở Hàn cũng không kiên dè gì, đưa tay bắt lấy tay Lâm lão.

"Xin chào, ta tên Sở Hàn"

Lâm lão bắt đầu nghĩ lướt qua một hồi, không có đại gia tộc nào họ Sở cả.

Trái với Sở Hàn, Thương Đông cùng Thương Hà cực kì bất ngờ. Lâm Thiên Hành chính là chỉ huy trưởng khu vực phía nam, chưởng quản một phần ba quân đội của quốc gia. Hơn nữa Lâm gia cùng Thương gia có giao tình không cạn, cả hai người là con cháu nòng cốt của gia tộc, tất nhiên đã gặp qua Lâm Thiên Hành. Hai người theo lễ nghi, lập tức cúi chào.

"Bái kiến Lâm lão gia"

Giọng nói quen thuộc để Lâm lão chú ý, lập tức nhìn ra sau lưng Sở Hàn.

"Thương Đông, Thương Hà, các ngươi vẫn còn sống, tốt quá rồi, Thương huynh, huynh ở trên trời linh thiên, Thương gia sẽ không tuyệt hậu."

"Lại đây, để ta ôm hai con một cái"

Thương Đông cùng Thương Hà cũng hơi xúc động, lập tức ôm chằm Lâm lão.

Lâm lão rất nhanh bình phục tâm tình kích động, Thương Đông, Thương Hà nhìn sắc mặt của Sở Hàn hơi khó chịu, cũng tự biết lui ra phía sau.

"Tới chỗ của chúng ta trước đi" Sở Hàn nói xong, sau đó ra lệnh cho Thương Đông dẫn đường, mang người về Tự Vệ Đoàn.

Lâm lão đã chú ý chi tiết này

"Tới Thương Đông cũng rất nghe lời kẻ này, xem ra hắn thực lực không thấp". Đúng là "thực lực" mà không phải "địa vị", đơn giản, trong hạo kiếp, thực lực mới là sức mạnh, đồng thời địa vị lớn tới mấy cũng không thể làm Thương gia cúi đầu.

Sở Hàn nhanh chóng bay về trước, để lại cả đoàn trợn mắt hốc mồm.

"Hắn có thể bay, là năng lực phi hành sao?" Lâm Minh thì thầm.

Sau đó cả đoàn nhanh chóng tới được chỗ của tự vệ đoàn, Trần Xung nghe tin có người của quân đội tới, không dám chậm trễ, lập tức nghênh đón, đồng thời chuẩn bị chỗ ở tốt nhất.

Bước vào doanh trại, Lâm Minh lập tức một trận kinh ngạc. Gần 900 tên cấp 1, thực lực này so với cả đội của họ mạnh hơn không chỉ gấp đôi.

Lâm Minh đi theo Lâm Thiên Hành vào một căn phòng kín. Sở Hàn ngồi xuống đối diện Lâm lão, Thương Đông cùng Thương Hà đứng phía sau.

Lâm lão lúc này mở lời trước

"Không biết Sở huynh đệ đây là.."

"Ta chỉ là một kẻ bình thường gặp nhiều may mắn thôi, không có bối cảnh gì đặc biệt"

Lâm lão nghe thế vui mừng, như vớ được vàng, lập tức nói

"Không biết có thể hay không làm khách khanh Lâm gia, chúng ta nguyện ra mọi cái giá"

"Không thể, thứ ta muốn Lâm gia không cho được"

Lâm lão có chút thất vọng, Lâm gia lúc này đang rất cần người tài, trong hạo kiếp này, thực lực là quan trọng nhất.

"Bất quá, ta có thể trợ Lâm gia ngươi nắm giữ Vương Thành trong tay"

"Cái gì?" Lâm lão nhất thời cả kinh, hắn mời chào Sở Hàn đúng là có mục đích này, nhưng Lão cho rằng chỉ góp phần trong đó thôi, không cho là mình hắn có thể quyết định cách cục. Lâm lão sau đó nhanh chóng lắc đầu

"Cậu xác thực rất mạnh, nhưng cũng So với tiểu Minh mạnh hơn một chút thôi, ở Vương Thành vẫn còn ba người khác không kém gì cậu".

"Lâm lão ý là đang nói người này" Sở Hàn nói xong, chỉ về phía Lâm Minh.

"Hắn quá yếu"

"Cái gì?" Lâm Minh nhất thời tức giận, hắn là một trong Tứ Đại thiên vương, là bốn người mạnh nhất của Vương Thành, cả ba người kia còn chưa bao giờ dám coi thường hắn.

"Nếu cậu cho rằng tôi yếu, vậy có dám đứng ra một trận chiến?"

Sở Hàn mỉm cười "Cậu chưa đủ tư cách đánh với tôi, vậy đi, nếu có thể đánh bại hai người kia thì tôi sẽ chấp nhận khiêu chiến".

Lâm Minh mặc dù rất tức giận nhưng không hề mất lí trí, hắn cảm nhận được khí tức của Thương Đông cùng Thương Hà đều không thua gì hắn, nhưng lại cung kính đứng sau Sở Hàn, tất nhiên là có lí do.

"Được" Lâm Minh một tiếng đáp ứng. Hắn cũng biết, tới thuộc hạ của Sở Hàn còn không đánh lại thì không có tư cách đánh với hắn.

"Lâm ca ca, lâu rồi không gặp" Hai nhà có giao hảo, tất nhiên con cháu hai nhà cũng quen biết nhau.

"Thương muội, đắc tội" Ngay sau đó, Lâm Minh một đạo lôi chưởng đánh về phía Thương Hà.

Thương Hà còn chẳng thèm tránh, nhất niệm đem linh lực hóa thành dây leo đánh tới. Lâm Minh ngay lập tức thu tay về, trong tay hắn lúc này nhiều hơn một cái lôi kiếm, chém về phía dây leo.

Nhưng tiếp theo để hắn khó mà tin nổi, lôi kiếm của hắn chỉ làm trầy dược một chút dây leo, dây leo không một chút cản trở, cuốn lấy Lâm Minh. Lâm Minh còn đang muốn dùng lôi lực đem dây leo đánh vỡ thì phát hiện linh lực của mình trống trơn, một chút cũng không còn.

"Ngươi thua" Sở Hàn lạnh nhạt lên tiếng.

Lâm Minh cắn răng chấp nhận, chỉ một chiêu hắn cũng không đỡ được. Mặt dù hắn có phần chủ quan nhưng hắn đã dùng toàn lực, hoàn toàn là vô dụng.

"Chiêu đó là gì?"

"Phệ linh đằng, không phải chiêu thức gì cả, nó sẽ đem linh lực của huynh hấp thu, chỉ vậy thôi".

"Sao có thể nhanh như vậy đem linh lực của huynh hoàn toàn hấp thu được"

"Không phải, là linh lực của huynh quá ít, còn không bằng một phần mười của ta"

Thương Hà ung dung đáp để Lâm Minh lúc này triệt để mộng, toàn bộ linh lực của hắn không bằng một phần 10 của Thương Hà, vậy còn đánh gì nữa.

Lâm lão cũng ngây ngốc không thôi

"Cả Thương Hà đều mạnh như vậy, Thương Đông chắc cũng không kém, vậy Sở Hàn còn mạnh tới mức nào mới để hai người cung kính nghe lời tới vậy".