Chương 20: Truyền thừa bia đá (2)
Trần Thạch thôn, trên trấn nhân khẩu lên tới 1 vạn người, xung quanh đều liên kết với thôn khác phát triển thành thôn mới nhất, xem như đây là một trong những trọng điểm của thành phố Bửu Châu.
Trấn nhỏ rất phồn hoa, nhưng mạt thế xảy ra nơi đây từ một làng quê du lịch, giờ đã thành một bãi hoang tàn thê lương.
Trần Thạch thôn nằm ngay sau ngọn núi trường đại học, nên từ khu trường học lận thương mại đều dẫn ra đây chỉ mười phút đi xe.
Cả đoàn xe nhanh chóng di chuyển tới khu trường học, trên đường đi bọn họ một đường tông trúng nghiền nát những tang thi cản trở.
Rất nhanh đoàn người đã đi qua ngọn núi tới Trần Thạch thôn, nhìn lại xa xa bắt đầu thấy những toà lầu nhỏ của thôn trấn.
Nhìn lại trấn nhỏ, Vũ Phàm nhíu chặt lông mày, ánh mắt híp lại trong khẽ mắt lấp loé lên.
Hắn vừa trầm tư suy nghĩ, vừa nhớ lại kiếp trước cảnh tượng.
"Tới nơi rồi, thì ở phía trước."
Vũ Phàm hai mắt mở to trở nên toả sáng, nhìn chằm chằm vào toà đồ cổ lâu cao nhất, kiếp trước hắn tận mắt thấy một vật thể bay xuống phía trấn nhưng không rõ là vật gì, vì lẽ đó hắn không có thu hoạch được gì nhiều.
Sau này tình cờ hắn cùng bằng hữu trò truyện thì nghe kể lại được về chuyện bia đá truyền thừa, vì lẽ đó hắn luôn hối hận tiếc nuối cho những năm sau đấy.
Bây giờ thời khắc này,chủ yếu hắn phải chiếm được quyền truyền thừa trong tấm bia đá.
Truyền thừa bia đá, vô cùng thần bí, kiếp trước hắn chưa từng nghe qua có người mở ra bí mật chân chính, cho dù là tiến hoá giả cao cấp cũng chưa hề khai phá được.
Những truyền thừa bia đá này xuất hiện chỉ có bảy tấm, cách bảy ngày sẽ liền tiêu thất trong không gian.
Sở dĩ Vũ Phàm tìm kiếm truyền thìa bia đá, rằng có người đã từng nhận qua truyền thừa ví dụ như những thứ trong truyền thuyết công pháp, thậm chí một số ít ỏi cường đại huyết mạch.
Đủ loại thần binh lợi khí áo giáp, hay một số kỳ quái năng lực, cũng có thể từ truyền thừa bia đá thu được.
Mạt nhật buông xuống, nhân loại đối mặt với sự hủy diệt thì ngược lại số ít người có cơ duyên thu được truyền thừa từ nó có cơ hội sức mạnh cùng lực lượng để hướng tới sinh tồn hi vọng.
"Tất cả sẵn sàng, kiểm tra lại v·ũ k·hí chúng ta sẽ dọn dẹp tang thi ở khu vực này."
Lấy lại tinh thần Vũ Phàm ra lệnh cho mọi người, hắn cũng nhanh chóng rút kiếm ra khỏi bao.
"Phốc...xoẹt..."
Đoàn người nhanh chóng xuống sẽ, kiếm trong tay Vũ Phàm loé lên, một cái đầu lâu lại bắn ngược lên trời.
Chốc lát đoàn người liền lao vào đồ sát tang thi xung quanh toà đồ cổ lâu, không bao lâu không khí đầy rẫy mùi thối rữa máu đen lênh láng khắp nơi.
Một đường g·iết chóc tiến thẳng vào sân sau của toà cổ lâu, Vũ Phàm nhanh chóng nhìn thấy một tảng đá dài một hai thước đang cắm sâu vào hố đất.
Nhìn thấy truyền thừa bia đá, tâm tình của hắn trở nên kích động, nhưng lý trí cho hắn biết nơi này không an toàn cho việc tiếp nhận truyền thừa.
Sau nửa canh giờ, một đợt càn quét lại toàn bộ cổ lâu, xung quanh đều im lặng lại.
Vũ Phàm liền chỉ huy đoàn người thanh lý sạch sẽ xung quanh, hắn cùng Vương Tân tiến về sân sau.
Nhìn vào tấm bia đá hắn liền cùng Vương Tân giơ tay chạm vào mặt bia đá.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng loé lên, ý thức của liền bị kéo tới một thế giới trắng xoá.
Một giọng nói không có chút tình cảm vang lên.
"Keng... Đệ nhất khảo hạch bắt đầu."
"Cửa thứ nhất : khảo nghiệm thời gian sống còn."
"Thời gian : 3...."
"2..."
"1..."
Nghe thấy tiếng nói vang lên, khung cảnh xung quanh Vũ Phàm liền biến đổi, xung quanh hắn đều là vô tận tang thi.
Tang thi như thuỷ triều l·ũ l·ụt không ngừng lao về phía hắn, chợt giật mình hắn liền lao vào chém g·iết.
Ba mươi giây trôi qua cơ thể hắn chứa toàn những vết cào cắn xé, miệng v·ết t·hương đều toác ra tiên huyết không ngừng rơi xuống.
"Tê....a... C·hết tiệt những miệng v·ết t·hương này cứ như thật vậy."
Hít một ngụm khí lạnh, Vũ Phàm cắn răng chịu đựng sự công kích của tang thi.
Mặc dù biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng hắn lại cảm giác đau đớn từ v·ết t·hương lại hết sức rõ ràng.
Thời gian dần chậm chậm trôi qua, Vũ Phàm giờ đây không còn rõ bản thân đã chém g·iết bao nhiêu tang thi nữa, hắn cứ theo bản năng liền giơ đao chém xuống.
Mãi cho đến khi hắn bị thi triều bao vậy lại cắn xé mà c·hết, thì liền mất đi ý thức.
"A...a...hộc hộc"
"C·hết tiệt! Điều này quá là chân thật đi"
Kiểm tra lại, nhìn xuống cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, thì hắn không khỏi toát mồ lạnh
"Keng....thời gian sống sót 1 phút 5 giây."
"Keng đánh giá : SS+"
Vẫn lại giọng nói băng lãnh vang lên tai, hắn ngạc nhiên nhìn thời gian sống sót của mình.
Cứ dĩ nhiên hắn chỉ chống đỡ được một phút, liền đủ thấy rằng một mình hắn không thể chống đỡ được thi triều l·ũ l·ụt như thế.
"A..aaa không được cứu mạng."
"Không!!! Ta không muốn c·hết a."
Lần này kế bên hắn thì lại xuất hiện bóng dáng của Vương Tân đang run rẩy.
Nhìn thoáng qua hắn, Vũ Phàm liền qua đỡ hắn dậy.
Ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh lại nhìn xuống cái bụng phệ của mình, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngẫm lại cảnh ban nãy, khiến cơ thể hắn run lên, nhìn thấy vậy Vũ Phàm bèn hỏi hắn thời gian sống sót thế nào.
Vương Tân lắc đầu sợ hãi nói lại.
"Tê!!! Khung cảnh ban nãy thật quá kinh khủng, ta chỉ đối mặt với thi triều nhưng lại cầm cự chỉ có mười giây."
"Thì ta liền bị xung quanh tang thi cắn xé không còn."
Nói tới đây hắn nhìn lại bản đánh giá của bản thân, tuy nhiên chỉ đạt được là C+.
Lần này giọng nói lại vang lên bên tai hai người họ.
"Keng... Đệ nhị khảo hạch bắt đầu."
"Khảo hạch sức mạnh."
"Thời gian : 3..."
"2..."
"1..."
Lần này không gian xung quanh đổi mới, trước mặt Vũ Phàm là một hình nhân cao hai thước.
Chợt một thông tin truyền vào não hải, hắn liền biết được khảo hạch lần này là gì.
Nó bao gồm năng lực công kích, phòng thủ cùng mẫn tiệp nhanh nhẹn.
Nhìn qua máy đo công kích, hắn liền nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Chợt mở mắt ra, trong mắt bắn ra một tia sắc bén quang mang, cả cơ thể hắn bùng nổ.
Gân xanh nổi lên trên từng thớ thịt, hắn vặn người xoay hông, tay co lại đấm thẳng về phía hình nhân.
"Ầm...đùng"
Một âm thanh như trọng pháo vang dội khắp nơi, một lúc sau liền âm thanh máy móc vang lên.
"Keng....Sức mạnh đánh giá: nhị tinh cấp."
Nhìn thoáng qua dòng chữ trước mắt hắn thở ra một hơi dài, khoé miệng không tự chủ nhếch mép lên cười.
Lần nữa đổi mới, lần này là một loạt những khôi lỗi tiến về công kích hắn.
Chịu đựng trong bảy phút, hắn liền khụy xuống nằm thở dốc, phòng thủ đánh giá của hắn liền nhị tinh cấp.
Đến lượt đo đạc mẫn tiệp, thì tốc độ chạy của hắn vượt qua 200 mét trên giây. Gấp 4 lần người thường.
Ba lượt tổng hợp sức mạnh, thì hắn được đánh giá là S+.
Kết thúc hai vòng khảo hạch, Vũ Phàm ngồi thoáng xuống điều chỉnh lại trạng thái, Vương Tân cũng liền nhanh chóng hoàn thành khảo hạch.
Vương Tân thì kém hơn một chút, được cho đánh giá B+.
Thời gian trôi qua nửa canh giờ thì tiếng nói máy móc lại vang lên.
"Keng...đệ tam khảo hạch bắt đầu."
Trước mặt bọn hắn giờ đây là một thiên thê kéo dài tới tận mây.
Hai người họ ngước nhìn lên thì cũng ko thể thấy được điểm cuối của thiên thê.
Chợt âm thanh máy móc lại bắt đầu vang lên.
"Keng... cửa thứ ba khảo sát sức mạnh tinh thần."
Chợt hai người bọn hắn cảm thấy xung quanh không gian đều trở nên ngột ngạt nặng nề.
Một bóng người mơ hồ xuất hiện trên đỉnh thiên thê, nhanh chóng bọn hắn liền biết uy áp kinh khủng này bắt nguồn từ bóng người kia.
Vương Tân chỉ nhìn không rõ bóng người kia, thì cả đầu liền không tự chủ cúi sát xuống đất mà quỳ lạy.
Vũ Phàm cũng không khá hơn hắn chút nào, hắn cảm thấy xương đầu gối nứt vỡ toác ra, nhưng chỉ thấy hắn chặt bờ môi bật toác cả máu, kiên quyết không quỳ xuống.
Ngược lại hắn lại cố gắng ngước nhìn ngược lại bóng người trên không trung.
Chợt bóng người kia, liền mở ra hai mắt nhìn xuống hắn, có thể thấy mơ hồ rằng thân ảnh uy nghiêm kia lại loé lên một nụ cười hứng thú.
"Có ý tứ...."
Ngồi trên vương toạ hoàng kim, một tiếng nói uy nghiêm thần thánh vang lên.
Bóng người kia chợt sinh ra hứng thú với Vũ Phàm, hắn không ngờ rằng một phàm nhân nhỏ nhoi có thể kháng cự lại uy áp của một vị thần
Lại có thể không chịu quỳ xuống bái lạy hắn.
Phía Vũ Phàm thì lại không ngừng nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhìn vào bóng dáng trần đầy uy nghiêm thần thánh kia, hắn cảm thấy vô tận uy áp đè lên người hắn.
Nhất là cặp con ngươi hoàng kim kia, dường như chủ nhân của đôi mắt ấy là một sáng thế thần nhìn xuống vô tận sinh linh khắp nơi trong vũ trụ nhỏ bé.
"Phốc...thông..."
"Ầm..."
Không thể chịu đựng nổi được nữa, hai chân hắn liền cong vẹo gãy làm đôi, cả người hắn liền đổ ập nằm sấp trên mặt đất.
Qua một phút sau uy áp kinh khủng kia liền biến mất, giọng nói máy móc lại vang lên báo hiệu kết thúc.
"Keng... Khảo hạch kết thúc đánh giá: SSS+."
"Chúc mừng ngươi thu được Cổ Thần Long khen ngợi nhận được một giọt tinh huyết."
"Kết toán lại khảo hạch ngươi thu được ba lần truyền thừa."
Ngẩn người nhìn qua bảng dữ liệu trước mắt, hắn ngạc nhiên không ngờ hắn lại đối mặt với một vị thần linh.