Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Bắt Đầu Từ Đâu?

Chương 14: Hứa Hiểu Thanh




Chương 14: Hứa Hiểu Thanh

Cả đoàn người nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát, may mắn thay cả bọn Vũ Phàm đã tới khu cư xá kịp lúc trước trời tối.

Mọi người trong cư xá ban đầu khi nhìn thấy hắn dẫn thêm người đều ngạc nhiên.

Một lúc nghe Vương Tân nói về việc tới cục cảnh sát, đến việc kiếm được súng và giải thoát năm người họ.

Tất cả nữ hài đều kh·iếp sợ, lẫn sùng bái bọn Vũ Phàm.

...

“Diệp Lục, cậu cùng Ngưu Lực đem súng cất vào phòng tôi, không được tôi cho phép thì không được vào.”

“Ai nếu dám động vào thì cậu cứ xử bắn tại chỗ rõ chưa?”

Vũ Phàm liếc qua Diệp Lục liền căn dặn hắn.

“Được !! Lão đại cứ yên tâm.”

Ban đêm đều nghe thấy tiếng gào rú của tang thi, Vũ Phàm sở dĩ mau chóng chạy về vì lý do ban đêm là thời gian tang thi ở trạng thái điên cuồng.

Hâm Nhã Tình nhìn qua hắn ngọt ngào nói:

“Vũ Phàm anh về rồi thì đi tắm đi, nước tắm đã đun xong.”

“Tắm rửa xong anh có thể ăn được rồi.”

“À, được rồi!!”

Vũ phàm gật gật đầu đáp, liền cùng ba người Vương Tân bước vào phòng tắm.

Hiện giờ nguồn nước trong thành phố hầu hết đã bị lây truyền virus, nguyên nhân gây ra thì vẫn là một điều bí ẩn.

Các nữ hài đều ước ao nhìn hắn, hiện giờ tắm là một điều xa xỉ, bởi vì muốn tắm thì phải đem nước uống đun nóng lên thì mới có thể xem như an toàn.

Hiện giờ chỉ có những người chiến đấu chủ lực như hắn, Vương Tân, Diệp Lục, Ngưu Lực mới được tắm rửa.



Dù sao thì cả ngày chiến đấu với tang thi nếu không tắm rửa qua, thì có khả năng bị nhiễm bệnh lây qua đường bài tiết trên da.



“A, thật là thoải mái à!!!!”

“À, thời điểm này đúng là hạnh phúc.”

Vương Tân sau khi vào thùng nước nóng, thì không nhịn được rên rỉ một tiếng.

Hai người Diệp Lục, Ngưu Lực thì cả người đều ngâm trong thùng lộ ra thần sắc thỏa mãn.

Vũ Phàm thì ngồi xổm vào thủng, khuôn mặt lạnh lùng của hắn giờ đây khó lộ ra thần sắc mỉm cười.

Nửa canh giờ sau thì cả đám người đều tắm rửa xong thì liền đi ăn uống no nê và vào phòng ngủ th·iếp đi.



Đêm tối trên con đường gần khu cư xá bọn người Vũ Phàm ở, có hai bóng đen đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.

Tới một căn hộ nhỏ thì ánh đèn lóe lên ra đấy là một trung niên mặc vest đang dẫn theo nữ nhi của hắn chạy đi để trốn khỏi tang thi đang đuổi theo.

Người trung niên liên tục đập cửa hô, người ở bên trong thì sợ hãi nếu mở cửa cho hai người họ thì tang thi sẽ ập vào.

Nên liền liên tục xua đuổi hắn nhất quyết không cho hai người vào.

“Làm ơn mở cửa ra đi, tôi van các người mà hãy mở cửa cho chúng tôi vào.”

“Anh đi đi, chúng tôi sẽ không mở cửa đâu.”

Người trung niên thấy họ tuyệt tình như vậy liền tuyệt vọng liền liều mạng nói.

“Mẹ kiếp nếu các người nếu không mở cửa thì tôi sẽ phá cửa xông vào.”

“Đừng đừng, chúng tôi mở anh đừng phá cửa.”



Những người trong căn hộ nhỏ đều hoảng sợ khi nghe trung niên muốn phá cửa, nhanh chóng hô ngăn hắn lại.

“Kéttttt….”

Trung niên liền kéo nữ nhi của mình và mở cửa ra đi vào.

“Tốt quá, cửa mở ra rồi mau mau Hiểu Thanh chúng ta vào thôi.”

“Phập….”

Khi cửa vừa mở ra thì bất ngờ rằng, một cây dao đã đâm thẳng vào tim của người trung niên.

Hắn nhanh chóng ngã xuống, cảnh tượng trước mặt là một thanh niên đang run rẩy cầm một cây gậy quấn đầu là một cây dao.

Người thanh niên đã đâm người trung niên thì mặt mày tái mét, nhìn qua người trung niên đang nằm trên đất thì hắn nhanh chóng đóng cửa lại.

Nữ hài nhìn thấy cảnh tượng cha mình bị g·iết, liền hoang mang chạy đến cố gắng tìm cách bịt miệng v·ết t·hương.

Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn qua người trung niên liên tục hô baba.

Người trung niên lúc này khóe miệng đã chảy đầy máu, lấy bàn tay áp sát mặt của nữ hài nói.

“Khụ…khụ…Hiểu Thanh con nhanh chóng rời khởi nơi này nhanh lên.”

“Òa…..không baba con không đi đâu hết.”

Nghe thấy trung niên nói mình nàng không nhịn được òa lên khóc.

Trung niên khẽ vuốt tóc nàng mỉm cười liền nói.

“Hiểu Thanh, ba không thể ở lại chăm sóc con được nữa.”

“Ba xin lỗi không thể đi theo con được, con hãy hứa với ba nhớ dù thế nào cũng phải sống sót nhé.”

“Khụ…khụ…khụ”



Nói tới đây trung niên liền tắt thở, nữ hài liền không thể nhịn được úp mặt lên người trung niên òa khóc lên nức nở.

Xung quanh tang thi đều nhanh chóng đi tới căn hộ nhỏ,nữ hài không hề hay biết

Rất nhanh tang thi liền bao quanh nàng cùng xác người trung niên.



Trở lại cư xá của đám người Vũ Phàm, Diệp Lục đang ngồi thay phiên canh gác thì nghe thấy tiếng khóc to, cùng tiếng gào rống của tang thi gần đây ra nhìn.

“Không tốt, ở đấy còn người cơ à.”

Ngước nhìn thấy tang thi sắp vây quanh nữ hài ngồi trên đất, hắn không nhịn được tức tốc chạy đi thông báo cho Vũ Phàm.

Vũ Phàm nghe Diệp Lục báo cáo lại liền trầm mặc, hắn mặc dù máu lạnh tàn khốc nhưng không đến nỗi phải nhìn thấy một nữ hài phải bỏ mạng trong miệng tang thi.

“Nhanh chóng kêu hai tên kia dậy, lập tức chuẩn bị v·ũ k·hí đi ngay.”

“Rõ rồi lão đại!!!!”

Vương Tân đang còn mơ màng trong giấc ngủ, nghe Vũ Phàm bảo phải đi cứu người liền bật người dậy thay đồ lấy súng ống đi ra.

Thấy tiếng ồn ào, mọi người trong nhà đều thức dậy nhìn bốn người Vũ Phàm đang cầm theo súng ống như chuẩn bị đi ra ngoài.

Hâm Nhã Tình thấy thế liền lo lắng hỏi Vũ Phàm, nàng sau khi nghe được liền hiểu rõ bọn họ phải đi cứu người.

Nàng không nhịn được lo lắng liên ôm chằm lấy hắn và khẽ nói.

"Vũ Phàm hứa với em, rằng anh sẽ trở về an toàn được không."



"Ừm, anh hứa với em, đừng lo lắng quá anh sẽ về ngay."

Nói xong Vũ Phàm hôn nhẹ lên trán nàng, liền mỉm cười nhìn nàng.

...