Tân Sinh Thập Niên 90

Tân Sinh Thập Niên 90 - Chương 7: Ông cậu về





Lần ở cữ này của Tiêu Nguyệt được chăm sóc kỹ lưỡng, vì anh em Tuệ Mai còn nhỏ nên bà nội Tuệ Mai đã ở lại chăm sóc con dâu và các cháu. Bà ngoại và các dì Tuệ Mai ở cùng thôn nên không ở lại nhưng họ luôn tranh thủ thời gian đến thăm nhà Tuệ Mai. Người dân trong thôn và họ hàng dần dần mang trứng gà đến thăm Tiêu Nguyệt, nhà ai có quan hệ thân thiết sẽ mua cân thịt lạc đến. Trong tháng ở cữ này, nhà Tuệ Mai luôn có người ra vào.


Bà nội ở nhà Tuệ Mai được một tháng thì trở về, Tiêu Nguyệt cũng qua thời gian ở cữ, bà đã trở lại công việc. Ở nông thôn, phụ nữ ở cữ khoảng một tháng là nhà có điều kiện khá rồi. Cuộc sống khó khăn khiến người dân luôn chăm chỉ làm việc. Anh em Tuệ Mai có thêm nhiệm vụ trông em.


Thời gian nhẹ nhàng trôi, em út của Tuệ Mai được năm tháng đã bắt đầu ăn bột thì Tết năm mới cũng tới dần. Từ hôm hai ba tháng chạp tới giờ, cả nhà Tuệ Mai rất bận rộn dọn dẹp nhà cửa. Năm nay vụ gieo trồng vụ xuân hè rơi vào trong Tết nên ba mẹ Tuệ Mai rất bận rộn. Buổi sáng tầm ba giờ, Hàn vượng đã dậy sớm ra ruộng nhổ mạ để mẹ Tuệ Mai cấy rồi, nhà có hơn mẫu ruộng chỉ dựa vào sức làm của hai người cho nên ba mẹ cô đều tranh thủ. Trong thôn nhà ai cũng bận rộn nên rất khó mượn người, may mà từ năm ngoái có máy cày bừa về làng rồi người dân bớt khổ một chút. Từ lúc Tuệ Mai nấu cơm ăn ngon, ba mẹ đã để cô phụ trách nấu cơm. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.


Tuệ Mai tỉnh dậy lúc năm giờ sáng, như thường ngày cô dậy súc miệng rửa mặt rồi lấy rá vo gạo đổ vào nồi nấu cơm. Tuệ Mai vừa đun một ấm nước nữa để lát nữa rửa mặt cho các em nữa. Bây giờ nhà cô vẫn đun bếp bằng rơm rạ hoặc lá cây, Tuệ Minh tranh thủ nghỉ học đi nhặt lá mang về đun. Trong lúc Tuệ Mai nấu cơm, Tuệ Minh lại lấy đồ ăn mẹ chuẩn bị sẵn cắt rửa cẩn thận, để ngoài nhà bếp lát nữa cho em gái nấu. Sau đó cậu bé tranh thủ băm bèo trộn với cám cho lợn ăn, lấy thóc quăng về lũ gà miệng không ngừng kêu.


- Chích.. Chích.. Chích..


Trời dần sáng, Tuệ Mai cũng nấu cơm xong, Tuệ Minh cũng làm xong việc nhà. Cô vào nhà gọi em gái dậy.


- Tâm Nhi, dậy, dậy đi em, ngoan dậy ăn cơm đi học nốt hôm nay, mai cô giáo cho nghỉ chị cho ở nhà chơi nha.


- Chị Mai.


Tuệ Tâm mở đôi mắt tròn xoe mông lung nhìn chị gái mình, sau đó quay lưng định ngủ tiếp thì bị Tuệ mai đỡ dậy.



- Ngoan, dậy đánh răng rửa mặt, lát nữa ba mẹ về mình cùng ăn cơm.


Tuệ Mai nhanh chóng lật chăn ra sờ xuống xem em gái có "dấm đài" không? May quá chăn chiếu còn khô nguyên. Cô với cái áo len, tất, mũ nhanh chóng mặc cho em gái, xong xuôi mới dẫn Tuệ Mai ra ngoài hè (chỗ mái hiên hơi thò ra). Tuệ Minh bưng chậu nước ấm vào rửa mặt cho Tuệ Tâm, sau đó cậu đi ăn cơm còn đi học. Em trai út (tên Lý Tuệ Quân) vẫn còn đang say ngủ, Tuệ Mai không có ý định đánh thức cậu nhóc dậy. Tuệ Mai để yên nhưng Tuệ Tâm thì không phục. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.


- Chị Mai, sao Tiểu Quân vẫn được ngủ vậy?


- Tâm nhi ngoan, lát mẹ về mới gọi em dậy. Hai chị em mình dậy ăn cơm còn đi học.


- Dạ.


Sau khi hai chị em vệ sinh cá nhân xong thì ra nhà ngoài ăn cơm, lúc này Tuệ Minh đã xới sắn cơm. Từ đầu vụ mùa đến giờ buổi sáng Tuệ Mai đều nấu cơm không nấu cháo sáng nữa, đảm bảo sức khỏe cho cả nhà.


Ba anh em ăn xong cơm, Tuệ Minh dọn dẹp đi học, Tuệ Mai lấy một muỗng bột và một quả trứng gà bỏ lòng trắng ra nấu cho Tuệ Quân ăn. Vừa nấu xong, chưa kịp đổ ra bát cho nguội thì vợ chồng Tiêu Nguyệt về. Tuệ Mai xách cái ấm đun nước ra cho ba mẹ rửa rồi quay lại bếp tiếp tục đổ bột ra bát bưng lên nhà.


Tuệ Tâm thấy ba mẹ về thì bé nhanh chân vào phòng trong đánh thức em út dậy, Tuệ Mai lại múc chậu nước nhỏ ấm vào rửa cho em. Hai chị em phối hợp công việc nhà rất ăn ý, đến khi Tiêu Nguyệt vào nhà bắt đầu đón con trai nhỏ dậy vệ sinh cho bé.


Xong đâu đấy, hai chị em bắt đầu dắt tay nhau đi học, Hàn Vượng cũng nhanh chóng ăn cơm rồi đi làm. Riêng Tiêu Nguyệt, bà ở nhà trông con nhỏ mang sổ sách về làm. Vụ mùa, hai vợ chồng bà đều tranh thủ làm từ ba giờ sáng đến bảy giờ sáng, buổi trưa từ mười một giờ đến một rưỡi chiều, buổi chiều từ năm giờ đến tám giờ tối. Vì hai vợ chồng đều làm nhà nước, giờ giấc nghiêm chỉnh nên việc nhà đều tranh thủ làm. May mà bọn nhỏ càng lớn càng hiểu chuyện, cúng đều tự lo được cho bản thân lại còn biết giúp đỡ bố mẹ làm việc nhà.



Hôm nay đã là hai bảy tết rồi, sáng còn hai miếng ruộng, vợ chồng Hàn Vượng cấy cố cho xong còn dọn nhà sắm sửa đồ đạc cho năm mới nữa.


Hôm nay là ngày học cuối của ba anh em Tuệ Mai rồi được nghỉ Tết khoảng mười ngày, buổi trưa Tuệ Minh được về sớm nên ghé qua lớp mẫu giáo đón hai em về luôn. Ba anh em đi về tới sân kho của thôn (sân chung để đồ vật của thôn) thì thấy một chiếc xe Jeep bốn chỗ đỗ ở sân. Tuệ Minh reo lên sung sướng, kích động.


- Ông Nhận về, hoan hô, Tiểu Mai, Tâm nhi ông cậu về.


Tuệ Tâm không hiểu ông Nhận là ai, nhưng thấy anh hai vui vẻ nên cô bé cũng nhảy lên vui sướng như anh, Tuệ Mai nhìn xe Jeep ánh mắt phức tạp. Nhưng để không mất hứng thú của hai anh em nên cô cũng tỏ ra vui vẻ.


Tuệ Mai cũng rất vui khi gặp lại ông, đây là người đời trước vừa là ân nhân, vừa là người quan tâm cả nhà Tuệ Mai nhất. Chẳng qua Hàn Vượng càng ngày xử sự vô cùng quá đáng khiến cho hao hết kiên nhẫn, sự quan tâm của ông với gia đình cô. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.


Ông tên Trần Nhận là em trai ruột của bà ngoại Tuệ Mai. Thời thanh niên, ông là một phần tử tri thức nổi tiếng không chỉ trong thôn mà còn ở toàn tỉnh. Sau này ông tham gia trong quân đội, thoát ly lên thủ đô dựng nghiệp, nhưng ông là người rất trọng tình trọng nghĩa. Trong làng không chỉ họ hàng mà ngay cả dân làng, ông đều tạo điều kiện cho thoát ly tìm việc trên Hà Nội. Đời trước, người làm cô kính trọng nhất, áy náy nhất chính là ông Nhận.


Tuệ Mai nhớ năm nào cũng tầm hai bảy, hai tám Tết ông sẽ về quê thăm họ hàng quê quán, ai có việc gì chỉ cần trong tầm tay ông sẽ giúp đỡ. Lúc mẹ Tuệ Mai bị bệnh, khi ông nhận được điện thoại của bà ngoại cô, ông đã tức tốc đánh xe về đưa mẹ cô lên bệnh viện trung ương để chữa trị. Mẹ cô qua đời lúc cô sáu tuổi, ông đã không ít lần giúp đỡ cho ba cô xây đi xây lại tận ba cái nhà. Đời người ta chỉ tích cóp xây một cái nhà là đủ nhưng ba Hàn Vượng cô lại lấy lý do mẹ cô báo mộng để xây lại nhà những ba cái. Còn anh trai cô bị bệnh lúc học lớp chín, ông cũng không nói hai lời đón anh trai cô lên tuyến viện trung ương chữa bệnh tận năm năm. Có thể nói ông đã tận tình tận nghĩa với cả nhà cô rồi. Còn Tuệ Mai sau khi học cao đẳng trên Hà Nội, ông là người cung cấp tiền bạc cho cô, kể cả sau này cũng xin việc cho cô nữa, rất tiếc về sau cô lại không theo nghề ông chọn mà làm việc khác.


Sau này, khi lớn một chút Tuệ Mai đã thắc mắc lý do ông đối xử quá tốt với nhà cô và lý do này hầu như cả làng đều biết. Vì thời còn trẻ mải mê gây dựng sự nghiệp nên ông không thể chăm sóc đấng sinh thành được, mà mẹ cô – Tiêu Nguyệt lại là người chăm sóc họ. Ba Hàn Vượng lấy mẹ Tiêu Nguyệt thì quyết định ở lại rể nhà ba mẹ của ông Nhận luôn. Rồi họ lần lượt qua đời, đặc biệt mấy năm lúc ba mẹ Tuệ Mai mới cưới nhau, bà ngoại Tiêu Nguyệt bị bệnh liệt giường, ba mẹ Tuệ Mai là người cận kề chăm sóc hàng ngày. Chính vì áy náy không ở bên chăm sóc ba mẹ, mà để cho vợ chồng cháu gái lo liệu hết nên sau này dù không có mẹ cô, ông Nhận đều tận hết sức thỏa mãn ba cô. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.


Ba anh em Tuệ Mai vào nhà nhìn thấy người đàn ông đã ngoài ngũ tuần ngồi trên bàn uống nước, bên cạnh là Tiêu Nguyệt đang bế Tuệ Quân cười nói. Tuệ Mai không có ký ức về mẹ cô kiếp trước, cô không biết Tiêu Nguyệt ở bên cạnh ông cậu lại vui vẻ đến vậy, nhìn bà cười tươi nên rất đẹp. Tuệ Mai ngẩn ngơ trong nụ cười của mẹ, đến khi thấy Tuệ Tâm lắc tay mình mới tỉnh hồn. Lúc này Tiêu Nguyệt đang mỉm cười nhìn ba anh em Tuệ Minh.


- Cả ba con vào chào ông cậu đi, đứng ngẩn người ở đó làm gì thế con?


- Dạ, con chào ông cậu ạ.


Cả ba đồng thanh chào ông rồi chạy sà về phía ông vui vẻ, ông cũng nhanh chóng giơ tay ôm bọn nhỏ vào lòng..


- Ồ, ông cũng chào các cháu. Lần này ông về mang rất nhiều bánh kẹo và đồ chơi cho các cháu nha.


- Hoan hô ông, ông cậu muôn năm.


- Yêu ông nhất trên đời.


Tiêu Nguyệt nhìn các con ríu rít bên cạnh mà vui vẻ, ngay cả Tuệ Quân không hiểu mọi người nói gì nhưng thấy anh chị reo vui thì cũng toe toét theo. Để các con đỡ kích động xong, Tiêu Nguyệt dặn dò bọn nhỏ trông em, bà đứng lên chuẩn bị nấu ăn. Ông cậu thì đứng lên đi thăm mộ tổ tiên và họ hàng, vì ông về tranh thủ có một ngày nên rất bận. Ba anh em Tuệ Mai cũng không quấn ông nữa, mà phân công giúp đỡ Tiêu Nguyệt nấu cơm.


Kiếp trước một thời gian Tuệ Mai đã ở trên Hà Nội, cô cũng từng đến nhà nấu ăn cho ông cậu nên cũng biết một số sở thích của ông. Tuệ Tâm ngồi chơi trông Tuệ Quân, hai anh em Tuệ Mai nhặt rau, rửa rau giúp Tiêu Nguyệt.