Sắc trời đã không còn sớm, xử lý xong chính vụ, Tần Húc Phi duỗi lưng, đi về phía cung điện bên cạnh. Nơi này có một ôn tuyền thông với tẩm cung của hắn, là do năm xưa phụ hoàng hắn xây nên. Thuở xưa mẫu hậu là một người thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa đôi ba lần mới thoải mái. Vì vậy phụ hoàng liền dẫn suối nước nóng về tẩm cung của mình, thiết kế vô cùng tài tình, nước nóng được dẫn vào một đường ống, nước lạnh được dẫn vào một ống khác, chỉ cần xoay cái khoá đồng ở đầu đường ống, liền có thể điều chỉnh độ nóng của nước. Mà việc quét dọn bể tắm, giữ độ sạch sẽ của nước cũng vô cùng thuận tiện. Ngày xưa mẫu hậu rất thích nơi này, mà đến bây giờ, cũng tiện lợi cho mình, và cả… Phương Khinh Trần.
Mình và Phương Khinh Trần bình thường thích đánh nhau, mỗi lần đánh xong, người kia đều phải đến đây tắm một lượt. Cũng không rõ vì sao y lại biết nơi này có ẩn giấu một ôn tuyền, Tần Húc Phi nhẹ nhàng cười, chậm rãi tẩy rửa thân thể. Ừm, xem ra Khinh Trần đối với nơi này cũng là rất hài lòng, không biết y có giống mình hay không, thích trước hết bơi vài vòng… Nổi lên mặt nước, nghĩ tới Phương Khinh Trần đã từng ngâm mình trong bể tắm này, mặt Tần Húc Phi đỏ lên. Qua loa tắm rửa liền vội vàng đi lên mặc áo.
Nằm trên giường, nhưng làm sao cũng ngủ không được, trước mắt toàn là thân ảnh áo trắng phiêu dật nhẹ nhàng.
Giữa lúc đang trằn trọc trở mình, lại nghe được tiếng cửa điện bị đẩy ra, một người tắm mình trong ánh trăng nhẹ bước đến gần. Người nọ một thân áo trắng, xuất trần thoát tục, ánh trăng chiếu sau người y, không nhìn rõ mặt mũi, tóc đen dài đến eo, phản xạ ánh trăng càng thêm thanh lãnh, khiến người ta sinh ra ảo giác người này là từ bầu trời rơi xuống nhân gian. Tần Húc Phi nhìn đến ngẩn ngơ quên cả ngôn ngữ.
Phương Khinh Trần đi đến gần, thấy Tần Húc Phi hai mắt mở tròn xoe, nhất thời thất vọng: “Nằm ở trên giường mà không ngủ, ngươi đang trợn mắt bắt chuột hay sao?” Y rón ra rón rén tới gần như vậy, là vì muốn lôi tên này ra khỏi mộng đẹp, nhìn xem vẻ mặt buồn ngủ khổ sở mà lại không thể làm gì của hắn. Ai biết, Tần Húc Phi lại không có ngủ, kế hoạch bị phá sản, y tự nhiên là mất hứng. Ngang nhiên ngồi xuống trước bàn, nâng lên chén trà uống mấy ngụm, đến lúc quay đầu lại thì đã thấy Tần Húc Phi mặc y phục chỉnh tề rồi.