Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân

Chương 7




Tống Nghi Đình quả nhiên giận: "Cút!"

Nha hoàn bị mắng nhanh nhẹn đi xa, ta nín cười, đẩy hắn: "Chờ sức khoẻ ngươi tốt hơn, ta đi lấy trộm ra, ngươi uống đủ thì thôi."

Ngày thường chúng ta ngẫu nhiên cũng có thoáng vài cử chỉ thân mật, nhưng là ta cố ý tránh đi, hắn chưa từng cưỡng cầu. Lần này rất khác thường, hắn ôm ta không buông tay.

"Ta muốn tối nay nếm thử."

"Ta cũng không thể tối nay đi trộm cho ngươi được?"

Tống Nghi Đình giơ vuốt ve mặt của ta, sờ soạng một hồi, đột nhiên đổi chuyện: "Ta không muốn nạp thiếp, đời này kiếp này đều không cần. Ta chỉ cần một mình ngươi."

Ta bị nói trở tay không kịp, đứng hình nhìn hắn.

Ánh mắt của hắn chớp động, dươia ánh nến như hai hồ nước lấp lánh. Lòng bàn tay hắn sờ lên mặt ta, sau đó mơn trớn đến nhấn lên môi của ta.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, âm thanh trầm thấp: "Chỉ một mình nàng, hằng đêm đã làm ta bứt rứt không chịu nổi rồi, làm sao còn tâm trí nghĩ đến nữ nhân khác?"

Trước khi thành hôn, cho dù mama có dạy ta tốt đến đâu, cũng chỉ là lý thuyết, bây giờ đối mặt với tình cảm thật của Tống Nghi Đình, ta vẫn vô cùng luống cuống.

"Uyển uyển." Hắn rất ít khi gọi danh tự của ta, giờ khắc này lại gọi đến thuận miệng.

Ta không dám lớn tiếng thở hay cử động, một là sợ làm bị thương eo của hắn, hai là sợ câu lên lửa dục vọng trong lòng hắn, tay chân cũng không dám động.

Hắn không nghe thấy ta trả lời, lại gọi một tiếng: "Uyển uyển?"

Ta nhẹ giọng trả lời hắn.



Hắn mặt giãn ra, mặt mày cười mở: "Cho vi phu nếm thử chút rượu này đi, vi phu thèm."

Ta không cách nào cự tuyệt trước ánh mắt đưa tình nhu thuận của Tống Nghi Đình. Hắn không hề giống với vẻ xấu tính thường ngày. Người đang ôm ta vào trong n.g.ự.c lúc này, vô cùng sống động, không khuất phục, đầy ham muốn.

Ta đưa tay ôm lấy cổ của hắn, ngẩng cằm lên: "Lưu lại không nhiều, ngươi muốn, thì lấy hết đi."

"Vậy là đủ." Hắn nói rồi cúi đầu, hôn lên môi ta.

Hắn ở đâu là thèm rượu.

Mục đích thực sự không phải là rượu.

Ta sợ hắn lại ho, đưa tay vuốt lồng n.g.ự.c của hắn, hắn lại nắm lấy tay của ta.

"Uyển uyển, có được hay không?" "Không muốn." Ta trong nháy mắt hiểu ý tứ của Tống Nghi Đình, vội vàng cự tuyệt.

Ngự y liên tục căn dặn, việc này dễ dàng phát tác vết thương ở eo nhất, ta quả quyết không thể ngay lúc bệnh của hắn có khởi sắc lại mạo hiểm như vậy.

Tống Nghi Đình ương ngạng cứng đầu hơn hai mươi năm tại thời khắc này hóa thành một khối mềm mại, gần như năn nỉ, "Ta chỉ nhìn một chút."

Chóp mũi hắn khẽ chạm chóp mũi của ta, giống một con cún con đòi đồ ăn.

Tiếng nói hắn khàn khàn: "Nàng đồng ý đi? Cầu xin nàng."

Tống Nghi Đình nổi giận, Tống Nghi Đình cười, Tống Nghi Đình buông xuôi, Tống Nghi Đình khổ sở cầu xin, trong giờ phút này tất cả đều hiện ra. Bất luận cái là nào, cũng đều là phu quân của ta a.

Ta không đành lòng nhìn hắn đau khổ cầu xin, gật đầu: "Được."

Lòng bàn tay của hắn chụp lên tay của ta, cười yếu ớt, âm thanh ấm áp: "Phu nhân ta rất đẹp." Tống Nghi Đình nhìn không đủ, xê dịch thân thể, ôm lấy ta.



Ta nghĩ tới. Đây không phải dục vọng mà là khao khát.

Thiếu nữ hoài xuân, luôn có chút mong manh, bên trong càng giấu nhiều bí ẩn. Hi vọng vị hôn phu mình trên giường ôn nhu thương cảm, hi vọng mình có thể được phu quân cưng chiều, hi vọng mình có thể được phu quân nâng như nang trứng hứng như hứng hoa.

Bây giờ, mọi ước mơ của ta, đều đã thành hiện thực.

Tống Nghi Đình nghe vậy thì cười: "Còn nhớ hôm thành thân, ta náo loạn nổi giận. Nàng biết tại sao không?"

Tống Nghi Đình vuốt ve đến ta gân cốt thẳng băng, thế nhưng là thân thể lại ngăn không được như nhũn ra. Ta không dám nghiêng đầu, không dám động, hỏi: "Vì cái gì?"

Hắn nói chuyện ngay tại bên cạnh tai ta: "Ta nhớ được nữ nhi nhà Trương đại nhân bất quá chỉ là một tiểu nha đầu." Hắn giống như là đang kể chuyện hồi ức xưa cũ, "Ta từng trên đường lớn gặp qua nàng rồi, chỉ là nàng không nhớ rõ thôi. Nàng khi đó vẫn còn là một tiểu cô nương ngây thơ chưa hiẻu chuyện, gặp người liền thẹn thùng, trốn đằng sau lưng phụ thân. Cho nên ta tính thế nào, nàng cũng chưa đến tuổi xuất giá. Mà ta bệnh nguy kịch, cưới nàng chính là hại nàng. Ta không thể đẩy một tiểu cô nương xinh đẹp như thế vào hó lửa được."

"Thế nhưng là chúng ta bát tự tương hợp, là nhân duyên trời định mà."

"Nàng tin không?"

Ta nghĩ nghĩ, chân thành nói: "Trước kia không tin, thế nhưng là nhìn thấy ngươi bây giờ càng ngày càng tốt lên, ta liền tin."

"Uyển uyển nếu là thư, vậy ta cũng tin."

Hắn ôm ta vào lòng: "Có lẽ thật sự là do trời cao sắp đặt, để cho ta cưới nàng." Tống Nghi Đình nói những lời vô vị vậy mà cũng khiến ta đỏ mặt, "Sao mặt nàng đỏ như trái đào thế?."

Hắn không làm gì lại làm dấy lênđám lửa trong lòng ta. Ước mơ thiếu nữ biến thành dục vọng, ta không điều khiển được hơi thở của mình nữa.

Ta quay người chui vào lồng n.g.ự.c hắn, vô thức nói với giọng nghẹn ngào: "Tống Nhị Lang ngươi khốn kiếp, ngươi khi dễ ta."

Đầu ngón tay hắn dừng lại trên cột sống ta, cứ như đang đếm khớp xương vậy. Hắn cười: "Chờ một chút, chờ qua mấy ngày thuốc nữa, thân thể tốt hơn một chút, tất nhiên càng khi dễ nàng nhiều hơn."