Tân Nương Thứ 12

Chương 59: Làm chuyện mà cả ta và nàng đều rất thích




Nhìn thấy bộ dạng đó của Liên Trì, Diễm LinhCơ khẽ rùng mình.

Hiện tại hắn thật sự rất đáng sợ…

Người bị Diễm Linh Cơ xem là đáng sợ hiện tạiđang lấy tay nghịch lọn tóc đen tuyền của Tang Ca, ánh mắt thì suy nghĩ xa xăm.

Thật ra Phong Liên Dực đoán không sai, nhưngcũng không hoàn toàn đúng. Quả thật lúc mới sinh ra Liên Trì không hề có ký ứccủa khi trước, nhưng thực lực càng ngày càng cao thì ký ức của hắn sẽ càng ngàycàng đầy đủ.

Hiện tại tuy rằng trong ký ức của Liên Trì cònrất nhiều chỗ mơ hồ, nhưng cơ bản là đã hoàn chỉnh. Liên Trì vẫn nhớ rất rõ nămxưa chính tay bản thân đã làm gì với Tang Ca, với Phượng tộc của nàng. Cho nênkhi Tang Ca mở miệng chất vấn, hắn mới im lặng không phản bác.

Hắn vốn định sau khi bế quan sẽ trở về đưaTang Ca đi tới một nơi xa chỉ có hai người bọn họ, nhưng người tính không bằngtrời tính, có lẽ cả Phong Liên Dực và Huyết Vũ đều sẽ không ngờ được rằng TangCa lại lấy lại ký ức sớm như vậy.

Nhưng không sao, sẽ ổn cả thôi… Tất cả sẽnhanh chóng ổn cả thôi… Bởi vì hiện tại trong ký ức của Tang Ca sẽ chỉ còn hắnmà thôi.

Diễm Linh Cơ nãy giờ bị xem là không khí hiệntại rụt rè nói: “Ngươi làm như vậy không sợ sau này nàng phát hiện ra sẽ hậnngươi sao?”

Chuyện của Tang Ca và Liên Trì năm đó DiễmLinh Cơ cũng loáng thoáng nghe được, nghe đồn xưa kia Liên Trì là một bán yêu bịđồng tộc bắt nạt, vào lúc hơi thở thoi thóp thì bị Tang Ca nhặt được đưa về Phượngtộc nuôi dưỡng, đi kèm với hắn còn có hai kẻ bán yêu nữa. Có thể xem như bọn họlà thanh mai trúc mã, nhưng câu chuyện về thanh mãi trúc mã lại không kết thúcngọt ngào, trong Phượng tộc liên tục xuất hiện mấy vụ thảm sát, Liên Trì bị cholà kẻ tình nghi nên bị nhốt chờ ngày thẩm vấn. Nhưng tới ngày thẩm vấn thì Phượngtộc bị diệt tộc, thanh mai được trúc mã đưa đi, từ đó về sau không ai còn nghethấy tin tức của thanh mai và trúc mã nữa. Nhưng cụ thể thế nào thì Diễm LinhCơ không biết, nàng cũng rất tò mò nhưng lại không dám hỏi Liên Trì.

Ngón tay đang vuốt ve gương mặt Tang Ca củaLiên Trì đột nhiên dừng lại, hắn thản nhiên đáp: “Nàng ấy vốn đã rất hận ta rồi.”

“Vậy sao ngươi còn…”

“Duyên phận giữa chúng ta rất mỏng, nếu như takhông làm chút gì đó, thì khả năng đời này ta và nàng không còn cơ hội được bênnhau nữa.”

Diễm Linh Cơ thầm bội phục sự quyết tâm này củahắn: “Vậy sau khi sửa lại ký ức ngươi định làm thế nào?”

“Không biết, có lẽ là chờ Tang Ca tỉnh lại rồiđưa nàng đi hoặc là giúp nàng có được cuộc sống mà nàng mong muốn…”



“Có một câu không biết có nên hỏi hay không…”Diễm Linh Cơ ngồi trên bàn đung đưa chân ngọc của mình, cười cười nói.

Liên Trì cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn quanói: “Vậy thì đừng nói.”

“Ấy, như vậy thì không được…”

“Ngươi nói thử xem liệu Tang Ca có yêu ngươikhông?” Câu này của Diễm Linh Cơ có thể nói là chọc vào đúng chỗ, chỉ thấygương mặt Liên Trì đột nhiên tái nhợt, hắn mím môi không đáp.

Thật ra câu hỏi này Liên Trì cũng đã tự hỏimình suốt mấy ngàn năm qua, nhưng hắn không dám nghĩ tới quá nhiều, cũng khôngdám suy đoán. Hắn vừa mong muốn kết quả của câu hỏi này, nhưng lại cũng vừa sợsẽ biết kết quả của câu hỏi đó.

Thật ra Diễm Linh Cơ cũng không mong hắn sẽđáp lại, nàng trầm ngâm giây lát rồi tiếp tục nói: “Tình cảm của Tang Ca dànhcho ngươi ta cảm thấy... Ừ, nói thế nào được nhỉ, giống như cảm giác yêu thươngđối với sủng vật của mình vậy! Liệu ngươi có từng nghĩ tới những thứ mà ngươilàm thật ra nàng đều không cần không?”

Liên Trì vẫn trầm mặc không nói chuyện. Đã nóitới nước này rồi mà hắn vẫn còn cố chấp với Tang Ca như vậy thì Diễm Linh Cơđúng là thật sự hết cách rồi.

Tình cảm mà Liên Trì dành cho Tang Ca nàng cóthể nhìn thấy rõ, nhưng của Tang Ca dành cho Liên Trì thì nàng lại không dám chắc...

“Các ngươi không hiểu được.” Lúc này Liên Trìbỗng nhiên lắc đầu đáp.

Lời Diễm Linh Cơ nói không phải là hắn khônghiểu, nhưng chấp niệm suốt hai nghìn năm, sao có thể nói buông là buông. Dườngnhư việc yêu Tang Ca đã trở thành một bản năng của hắn, trong lòng Liên Trì rõ,ngay từ khi bắt đầu đoạn tình cảm này, hắn vốn đã không nghĩ tới chuyện từ bỏ.

Nghe hắn đáp như vậy, đầu Diễm Linh Cơ lập tứcphình to, nàng tức giận nói: “Được, là chúng ta nhiều chuyện, Liên Trì, chuyệncủa ngươi ta không quản nữa, nhưng mong ngươi hãy tự có chừng mực.”

Sau đó nàng mở cửa bước ra ngoài. Vô Song Quỷvẫn đang quỳ rạp dưới đất hết nhìn ra ngoài lại nhìn Liên Trì đang ngồi trêngiường, vẫn đang phân vân không biết nên đi hay ở thì Liên Trì đã mở miệng:“Ngươi cũng đi đi.”

Xưa nay Vô Song Quỷ vốn rất nghe lời, nghe chủnhân nói như vậy lập tức ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng, lúc ra ngoài còn khôngquên khép cửa lại.

Nến trong phòng cháy đã gần hết, ánh nến chiếurọi phác họa bóng của Liên Trì và Tang Ca chồng chéo vào nhau, quấn quýt khôngrời.

Một lần ngồi này của Liên Trì là ngồi tậnsáng, Tang Ca vẫn tỉnh vậy trong lòng hắn như cũ, nhưng thứ đối diện với hắnkhông phải là đôi mắt lạnh lùng châm chọc của Tang Ca nữa mà là đôi mắt mờ mịtngơ ngác của nàng.



Trái tim đang lơ lửng của Liên Trì cuối cùngcũng được hạ xuống. Hắn mỉm cười: “Nàng đã tỉnh rồi.”

Tang Ca vẫn còn lơ mơ tưởng mình hoa mắt, nàngthử thăm dò: “Liên Trì?”

Liên Trì ừ hữ một tiếng xem như đáp lại, sauđó đưa tay xoa đầu nàng với vẻ mặt rất cưng chiều.

Tang Ca không cảm thấy động tác này có gì làkhông ổn, nàng thuận thế tì đầu vào lòng bàn tay của hắn, ngáp nhẹ một cái rồihỏi: “Sao ngươi bế quan ra sớm vậy? Chẳng phải bảo rằng sẽ phải bế quan mộttrăm năm sao?”

Chưa đợi cho hắn đáp lại, nàng đã ố lên một tiếng:“Tóc của ngươi sao lại biến thành màu bạc rồi?”

Liên Trì nhìn mấy lọn tóc bạc đang đan xen vàotóc đen của nàng, trong lòng bỗng dưng cảm thấy vui vẻ, giọng nói cũng bất giácnhẹ hơn: “Nàng không thích sao? Vậy ta biến nó về tóc đen như cũ nhé?”

Vừa nghe thế Tang Ca đã lập tức lắc đầu:“Không cần, như thế này đẹp hơn.”

Mới vừa nói xong nàng lại che miệng ngáp thêmcái nữa, Liên Trì không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn nói: “Vẫn còn sớm, nàng ngủthêm đi.”

“Vậy ta không khách khí đâu nhé.” Tang Ca chớpchớp mắt, sau đó cựa quậy muốn tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng LiênTrì.

Ờ, hiện tại đang là sáng sớm, thời điểm tinh lựccủa nam nhân tràn đầy, mỹ nhân trong ngực lại là người trong mộng, nàng cựa quậynhư vậy khiến Liên Trì vốn không nghĩ gì nhiều trong lòng cũng bắt đầu cảm thấyhơi phấn khích.

Nhưng Tang Ca vẫn không hề hay biết chuyện đó,nàng vui vẻ bò tới bò lui trên người Liên Trì.

Lỗ tai hắn bắt đầu nóng lên, hắn khẽ nuốt mộtngụm nước bọt, sau đó mới dùng tay túm bàn chặt lấy bàn tay nghịch ngợm củanàng.

Tang Ca ngước mắt lên khó hiểu: “Làm gì?”

Liên Trì lại nuốt thêm một ngụm nước bọt nữa,hắn lấy tay còn lại che mắt của nàng, sau đó mới hàm hồ đáp: “Làm chuyện mà cảta và nàng đều rất thích.”