Đương lúc Tang Ca sống dở chết dở thì Liên Trìđang nhập định trong động Sơn Trà. Sơn trà, nghe cái tên thôi cũng đủ biết vìsao nơi này lại được gọi như vậy rồi. Bởi vì xung quanh sơn động này là một mảnhvườn sơn trà. Sơn trà đang trong mùa nở rộ, từng nụ hoa e ấp run rẩy nhẹ nhàngtrong gió xuân.
Nếu như cẩn thận cảm nhận còn có thể ngửi thấymùi hương thơm nhẹ nhàng của hoa sơn trà trong không khí.
Nhưng khung cảnh đẹp đẽ này lại không nhiễmlên sơn động nơi mà Liên Trì đang đứng nửa phân sắc hương, bởi vì quanh sơn độnghai dặm, cỏ cây khô héo, ngay cả tiếng gió thổi cũng không hề có. Bản thân LiênTrì là Ý Chí thiên địa, vốn là tranh đoạt năng lượng với sinh vật khác để sống,trong lúc nhập định lại càng dễ dàng hút khô năng lượng nơi này hơn.
Có thể duy trì được cảnh sắc nơi này lâu như vậycũng xem như đã rất khá rồi.
Nhưng sự yên tĩnh yên bình nơi này rất nhanhđã bị phá vỡ bởi hai giọng nói.
“Ngươi nói Liên Trì thật sự ở nơi này sao?”
Diễm Linh Cơ đi lên phía trước vài bước, trongtay nàng là một chùm quả sơn trà, nàng vừa nói chuyện vừa cho một quả sơn tràvào trong miệng nhai. Hương vị ngọt ngào lập tức lan tỏa trong khoang miệng, DiễmLinh Cơ không khỏi hít vào một hơi đầy thỏa mãn.
Thân hình của Vô Song Quỷ to lớn bám theo sátDiễm Linh Cơ ở phía trước, hắn liếc nhìn nàng một cái rồi gật đầu đáp: “Khôngsai.”
Nhưng lại không thấy nàng đáp lại, chỉ thấy DiễmLinh Cơ đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, gương mặt xinh đẹp cau có. VôSong Quỷ còn tưởng có nguy hiểm gì, vội vàng cảnh giác xung quanh, đi đến gầnnàng hơn chút nữa, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lúc này Diễm Linh Cơ mới phụng phịu nói: “… Ngườita bị đau chân.”
Vô Song Quỷ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìnthấy bàn chân như ngọc của nàng đang dẫm lên một cành cây nhỏ. Hắn thở dài mộthơi, đỡ nàng dựa vào gốc gây gần đó, sau đó cẩn thận nâng chân nàng lên xem.
Giữa lòng bàn chân bị một nhánh cây nhỏ đâmvào, hiện tại máu từ lòng bàn chân đang ứa ra, xem ra là trong lúc đi nàngkhông để ý đã giẫm vào. Da thịt nàng non mịn, cho nên hắn vốn không đồng ý việcnàng đi chân trần vào trong rừng, nhưng Diễm Linh Cơ rất kiên quyết, hắn cũngkhông lay chuyển được nàng, đành mặc kệ, giờ thì hay rồi…
Hắn thở dài, sau đó lại thở dài thêm cái nữa.Cuối cùng đành đưa bàn tay to lớn của mình ra định lấy nhánh cây nhỏ như lòngbàn chân của nàng. Lúc này Diễm Linh Cơ đã ăn xong chùm quả sơn trà ban nãy,đang loay hoay tìm thứ lau tay, nhưng giữa mảnh rừng sơn trà thế này thì lấyđâu ra khăn cho nàng lau tay chứ, cho nên Diễm Linh Cơ rất quyết đoán khôngchút do dự lấy tay chùi lên vạt áo của Vô Song Quỷ.
Bấy giờ nàng mới nhớ ra bản thân mình bịthương ở chân, nhìn thấy Vô Song Quỷ chuẩn bị dùng tay lấy nhánh cây ra chomình, lại nhìn bàn chân nhỏ nhắn của mình thì cảm thấy hết sức lo lắng: “VôSong Quỷ, tuy rằng bình thường ta có hơi bắt nạt ngươi thật, nhưng ngươi cũng đừnglấy việc này ra trả thù riêng khiến cho ta bị què đấy nhé!”
Bàn tay đang đưa ra của Vô Song Quỷ run rẩy. Hắnquả quyết xoay người bế ngang Diễm Linh Cơ lên đi về phía cửa động ở phía trước.
Thật ra Diễm Linh Cơ cũng không quan tâm tới vếtthương lắm. Nếu như có vết thương khiến nàng khỏi phải đi bộ thì nàng tình nguyệnchịu đau thêm vài ngày cũng được. Nàng cựa quậy tìm vị trí thoải mái nhất trongvòng tay Vô Song Quỷ, cuối cùng yên tâm ngủ mất.
Giai nhân say giấc nồng trong lồng ngực nhưngVô Song Quỷ cũng chẳng có cảm giác gì, trong lòng một mảnh một bình lặng.
Lúc này sơn động nơi xa lại truyền tới xao động,Vô Song Quỷ vội vàng tăng nhanh bước chân.
Lúc hắn tới được trước cửa sơn động cũng làlúc Liên Trì vừa mới bước ra ngoài. Nhìn thấy hai người thì có hơi sửng sốt,sau đó nghĩ lại một lát, cuối cùng cũng tìm ra trong mớ trí nhớ hỗn độn củamình bọn họ là ai.
Diễm Linh Cơ và Vô Song Quỷ.
Đều là những yêu vật dựa vào năng lượng của hắnthành hình.
Nhưng hiện tại Liên Trì không rảnh bận tâm tớichuyện này, hắn nghe thấy tiếng Tang Ca gọi mình.
Liên Trì phất tay, chớp mắt đã biến mất trongtầm mắt của Vô Song Quỷ. Vô Song Quỷ nuốt hai tiếng ‘chủ nhân’ vừa định gọi vàotrong lòng, cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Quả thật là Tang Ca đang gọi Liên Trì, nhưngnàng vẫn chưa tỉnh, cái tên Liên Trì này là nàng gọi trong vô thức.
Nhớ trước kia nàng từng thỉnh giáo Huyết Vũxem tâm ma của mình là gì nhưng hắn một mức không đáp, hiện tại nàng lại có cơhội nhìn thấy tâm ma đó thêm một lần nữa.
Nhưng thứ Tang Ca nhìn thấy trong giấc mộng củamình lại chỉ là một biển lửa. Trong biển lửa còn vọng lên tiếng thét thê lươngcủa Phượng Hoàng. Còn Tang Ca chỉ là một người ngoài cuộc trơ mắt đứng nhìn thảmcảnh diễn ra trước mắt mình.
Xưa nay nàng vẫn luôn biết Phượng Hoàng sẽ niếtbàn trùng sinh, nhưng nàng không ngờ tới cảnh tượng niết bàn lại hoành trángnhư vậy, chí ít nó vượt qua tưởng tượng của nàng. Hàng trăm con phượng hoàngbay qua lộn lại trong biển lửa, rất nhiều con muốn bay thoát ra khỏi biển lửa,nhưng đều không vượt qua được.
Tiếng thét thảm thiết đau đớn vang vọng vả mộtvùng trời. Ngay cả một người ngoài đứng bên cạnh quan sát như Tang Ca cũng cảmthấy đau đớn rùng mình, thì không biết những con phượng hoàng ở trong vòng lửađó sẽ cảm thấy thế nào.
Đúng lúc này, một tiếng ‘vút’ xé gió vang lên,nàng nhìn thấy một con Phượng Hoàng nhỏ may mắn lao ra khỏi biển lửa, rơi xuốngdưới chân nàng. Phượng Hoàng đã trụi lông, trong không khí dường như còn thơmmùi thịt nướng, nó đập cánh hai lần như muốn bay lên cao, nhưng cuối cùng đànhnằm thở thoi thóp dưới chân nàng.
Hồi lâu sau, nó mới ngẩng đầu lên nhìn nàng,đôi mắt long lanh ầng ậc nước, tiểu Phượng Hoàng há miệng muốn nói gì đó, nhưngchỉ thở ra một hơi khói đen, cuối cùng năng lượng chống đỡ cho nó đã không còn,tiểu Phượng Hoàng trong nháy mắt tan thành một đống tro bụi.
Tang Ca cứ ngơ ngác đứng đó, đầu nàng đau nhưmuốn nứt ra. Dường như nàng đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại dường như chẳng hiểugì cả. Mọi thứ trong đầu lúc thì mơ hồ, lúc lại rõ ràng chân thật.
Tang Ca chỉ nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng, khicả trăm con Phượng Hoàng hóa thành tro trước mắt nàng, một thiếu niên tuấn túbước ra từ trong biển lửa, ngọn lửa ban nãy hừng hực khí thế cắn nuốt đám PhượngHoàng lại bỗng nhiên e sợ dạt ra một con đường cho chàng ta.
Chàng thiếu niên với mái tóc màu trắng bạc,trên người là bộ xiêm y màu đen mỉm cười vươn tay về phía nàng, giọng nói chàngta nhẹ nhàng còn kèm theo cả sự yêu chiều khó nhận ra, chàng ta nói: “Tang Ca,lại đây.”
Lòng nàng đột nhiên quặn thắt lại, một cảmgiác đau đớn từ tim lan ra trận tứ chi. Cả người nàng bỗng nhiên vô lực ngã xuống,nhưng thứ chờ đợi nàng không phải là cơn đau đớn mà là cảm giác lành lạnh quanhquẩn bên chóp mũi. Hóa ra nàng đã rơi vào lòng tay chàng thiếu niên nọ.
Trước khi đôi mắt hoàn toàn khép chặt, Tang Cacòn có thể nhìn thấy hình ảnh chàng thiếu niên tuấn tú đó cúi đầu đặt một nụhôn nhẹ lên trán mình. Nhưng lời chàng ta nói ra tiếp theo lại khiến trái timTang Ca rơi vào hố băng lạnh lẽo, chàng ta bình thản nói: “Phượng tộc, diệt tộc.”