Lúc hòa thượng kia tìm tới Diễm Linh Cơ và VôSong Quỷ, hai người đang bắt một con thỏ làm thịt.
Với thiên phú điều khiển lửa của mình, DiễmLinh Cơ có thể dễ dàng thiêu rụi bộ lông thỏ, nhưng Vô Song Quỷ có nói thế nàonàng cũng không chịu dùng lửa thiêu, không còn cách nào khác, hắn đành phải tựmình ngồi cạo lông cho nàng.
Con thỏ nhỏ xíu bị Vô Song Quỷ túm chặt tronglòng bàn tay thét lên chói tai, nhưng không thể thoát khỏi số mệnh của mình.
Hai người đứng bên cạnh một con suối, còn hòathượng xuất hiện ở đầu bên kia con suối. Im lặng xuất hiện, không hề có chút tiếngđộng nào. Khiến Vô Song Quỷ nhìn thấy hắn mà ngơ cả người, bàn tay đang túm chặtcon thỏ cũng thả lỏng hơn hơn không ít. Thỏ con như được đại xá, hé miệng cắn mạnhvào tay Vô Song Quỷ, xong trườn ra ngoài nhảy về phía hòa thượng.
Tất nhiên vết thương con thỏ kia gây ra VôSong Quỷ chẳng buồn đề ý, nhưng thứ hắn kiêng kị hơn cả chính là hòa thượng đứngbên bề đối diện đang vuốt ve con thỏ trong tay.
“A di đà phật, ngã phật từ bi, súc sinh cũnglà sinh mạng, sao có thể tự tiện lạm sát nó như vậy.”
“Ngươi… Tên đầu trọc, sao ngươi có thể tìm rata?” Vô Song Quỷ kinh ngạc không thôi, rõ ràng hắn đã chạy rất xa, tại sao tênhòa thượng này lại có thể tìm tới?
“A di đà phật, bần tăng tự nhiên có cách, sátkhí của thí chủ vẫn quá nặng, xin hãy theo bần tăng về để tiếp tục thanh lọcsát khí.”
“Phi! Biến đi! Thanh lọc cái chó má gì chứ, takhông cần!”
Hòa thượng chắp hai tay lại trước ngực, rũ mắtnói: “Thí chủ, quay đầu là bờ, tội nghiệt của thí chủ… Tuy rằng phật pháp của bầntăng chưa thâm sâu, nhưng vẫn có thể độ hóa được, thí chủ đừng tự đẩy bản thânvào địa ngục nữa.”
Vô Song Quỷ nghe vật thì đột nhiên cười lớn, hắnđấm một tay xuống mặt đất, tạo ra một cơn rung chấn nhè nhẹ, Huyền Thiết trongtay cũng vì thế mà vang lên loảng xoảng.
Vô Song Quỷ cười mãi không dứt, mãi lâu sau mớinghiến răng phun ra vài chữ: “Tên đầu trọc kia, ta vốn chui ra từ địa ngục, nóicái gì mà tự đẩy bản thân vào địa ngục chứ! Nói cho tên đầu trọc ngươi biết, địangục chính là nhà của ta!”
Hòa thượng lắc đầu không cho là phải: “Chấp mêbất ngộ, vậy bần tăng đành đắc tội rồi.”
Vô Song Quỷ hừ lạnh một tiếng, hắn kéo căngHuyền Thiết ở cổ tay mình ra, sau đó mới nói: “Phí lời! Muốn đánh cứ đánh!”
Hòa thượng không nói gì mà là đưa mắt nhìn thỏcon trên tay mình, thỏ con nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin, hắn vuốt ve con thỏ,rồi nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, bần tăng không làm hại ngươi.”
“Giả nhân giả nghĩa.” Vô Song Quỷ bĩu môi châmchọc nói.
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa pháp,thí chủ tội gì phải như vậy.” Hòa thượng cúi người xuống thả con thỏ trong tay,vừa không quên vỗ nhẹ vào lưng nó: “Đi đi.”
Con thỏ hơi chần chừ một lát, sau đó tiến đếndùng mũi chạm nhẹ vào chân hòa thượng, rồi mới xoay người chạy biến.
Nào ngờ chưa tay được bao xa, đã bị một cỗ lựclượng trói lại kéo về.
Con thỏ thét lên chói tai, cựa quậy muốnthoát, nhưng lý nào Diễm Linh Cơ lại tha cho nó, nàng khẽ búng tay, một ngọn lửalập tức bùng lên bao phủ lấy con thỏ, cắn nuốt cả tiếng hét của nó, chưa đượcbao lâu, con thỏ chỉ cò lại nắm tro tàn phiêu đãng trong không khí.
Hòa thượng kia sửng sốt, còn chưa kịp phản ứnglại trước hành động đó của Diễm Linh Cơ, tới lúc phản ứng lại muốn ra tay thìđã muộn.
“Cô…”
Hòa thượng nhìn nàng trân trối, giống nhưkhông thể tin được nàng sẽ làm như vậy.
Diễm Linh Cơ quay đầu nhìn tiên hòa thượng đó,ừm, mi thanh mục tú, là một tên hòa thượng rất tuấn tú, rất hợp mắt nàng.
Nàng phủi phủi tay đứng dậy, nở nụ cười yêu kiềulảnh lót: “Sao nào, thức ăn của ta mà cũng dám cướp, tên đầu trọc nhà ngươiđúng là lo chuyện bao đồng thật.”
Sau đó nàng quay đầu huých huých khuỷu tay vàongười Vô Song Quỷ đứng bên cạnh: “Đây có phải là tên hòa thượng mà ngươi nhắc đếnkhông?”
“Ngoài hắn ra thì còn ai đáng ghét hơn nữa.”
Nhận được đáp án mình muốn, nàng quay đầu nhìntên hòa thượng lại lần nữa, hứng thú bừng bừng hỏi: “Đầu trọc kia, ngươi tên làgì?”
Bởi vì ban nãy nàng nằm trên mõm đá, cho nênváy áo có hơi lộn xộn, bây giờ nàng lại ngồi vắt chéo chân, tà váy xẻ dọc lộ rađôi chân dài trắng ngoãn đập vào mắt người đối diện.
Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, hòa thượngkhông dám nhìn lâu hơn, vội vàng dời ánh mắt, sau đó mới bình tĩnh đáp: “A diđà phật, bần tăng pháp hiệu Vô Tâm.”
“Vô Tâm…” Diễm Linh Cơ lẩm nhẩm cái tên nàyvài lần trong miệng, sau đó mới nghiêng đầu chớp mắt hỏi: “Đã gọi là Vô Tâm, vìsao lại phải né tránh những thứ mà mình nhìn thấy, phải chăng hòa thượng ngươivẫn còn tham luyến hồng trần?”
“A di đà phật, kinh phật có dạy, sắc tức thịkhông, không tức thị sắc, đối với bần tăng, vạn vật trên thế giới này khôngphân nam nữ giàu nghèo đều là chúng sinh, mà chúng sinh thì chỉ đều có một hìnhdạng, đều cần được độ hóa.”
“Vậy tại sao ngươi không dám nhìn chân ta?Ngay cả việc đối mặt với sắc dục của bản thân ngươi cũng không dám thì nói gì tớiviệc độ hóa người khác, hòa thượng ngươi nói điều này không phải mâu thuẫn lắmsao?”
Vô Tâm nhíu mày, xong vẫn đáp lời nàng: “Tạisao lại không dám, xưa kia Địa Tạng Vương Bồ Tát bước chân vào Địa Ngục để độhóa ác linh há lại sợ ác linh vấy bẩn người, nay bần tăng không nhìn thí chủ,đó là sự tôn trọng của đấng nam nhi dành do phụ nữ yếu ớt, sao lại có thể liêncan tới việc độ hóa chúng sinh. Phật có dạy…”
“Thôi được rồi.” Diễm Linh Cơ cũng thật sợ hắnquá rồi, những đạo lý hắn nói nàng không hiểu, cũng không muốn đi giảng giải đạolý với hắn. Nàng hình như có thể cảm nhận được tâm tình của Vô Song Quỷ khi đốimặt với tên hòa thượng này rồi.
Diễm Linh Cơ vẫy vẫy chân ngọc, tiếng chuông bạckêu leng keng vui tai, nàng bĩu môi: “Ngươi thật vô vị, Vô Song Quỷ, chúng tađi!”
Diễm Linh Cơ đưa tay muốn kéo Vô Song Quỷ đi,nhưng nàng lại phát hiện bản thân không thể rời khỏi nơi này. Ngay cả Vô SongQuỷ bên cạnh cũng cứng ngắc đứng im.
Đôi mắt phượng của nàng trừng Vô Tâm đầu bênkia con suối một cái: “Ngươi có ý gì?”
“A di đà phật, sát ý của hai vị quá nặng, xintheo bần tăng về Phạm Âm cốc đi thôi.”
Diễm Linh Cơ giơ tay lên, lòng bàn tay củanàng bùng lên một ngọn lửa. Nàng chán ghét nói: “Ai muốn đi theo tên hòa thượngnhà ngươi chứ!” Nói xong, nàng lập tức chỉ tay về phía Vô Tâm, chỉ nhìn thấyquanh người hắn bị bao phủ bởi ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa chỉ vây hãm hắn lại, chứ khôngthể đụng tới một góc áo cà sa của hắn.
Gương mặt hắn vẫn bình thản, còn bình tĩnhxoay chuỗi tràng hạt trong tay để niệm kinh.
Nhìn thấy thế, Diễm Linh Cơ bực bội đá một cáivào người Vô Song Quỷ: “Đáng ghét! Đây là thực lực tạm được mà ngươi nói đấy hả?”
Nàng thử đủ mọi cách, nhưng vẫn không tài nàorời đi được. Lúc này Vô Tâm đứng ở trong phòng tròn lửa đã xoay tràng hạt tớiviên cuối cùng. Hắn bỗng nhiên ngừng lại, sau đó nhắm mắt niệm một bài kinh,bên trong kết giới nhốt bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một trận mưa.
Diễm Linh Cơ còn nghe loáng thoáng thấy tiếngPhạm âm vang lên trong tiếng mưa.
Bởi vì cơn mưa đến quá bất chợt, cho nên nàngkhông kịp chuẩn bị bị mưa thấm ướt cả người, váy áo dính hết cả lại phác họa rađường cong mỹ lệ, dáng người hoàn mỹ của nàng.
Điều đáng kinh ngạc hơn đó chính là sau khi trậnmưa kết thúc, ngọn lửa bao phủ xung quanh Vô Tâm cũng biến mất không còn tungtích.