Lúc đầu Liên Trì vẫn còn lý thẳng hung hồn trừng mắt nhìn nàng, nhưng dần dà hắn cảm thấy chột dạ, đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, Tang Ca nghi ngờ nếu như không phải phòng này không có huyệt đạo thì hắn đã chạy trốn từ lâu.
Nhìn bộ dạng này của Liên Trì, cơn tức giận của Tang Ca như quả bóng bị xì hơi, nàng thở dài một tiếng giống như tự an ủi mình: “Bỏ đi.”
Nàng lắc đầu, lại lẩm bẩm thêm lần nữa: “Bỏ đi…”
Suy cho cùng Liên Trì mới chỉ là hài tử mới sinh ra chưa bao lâu, sao có thể trông chờ vào hắn hiểu mấy đạo lý trong tứ thư ngũ kinh chứ.
Liên Trì cúi đầu vò vò góc áo, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, sau đó bày ra bộ dạng bất an nói: “Ta… Ta có thể ngủ với nàng không…”
Tang Ca nghe vậy, vừa định từ chối thì hắn đã nói tiếp: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Nàng lại thở dài một hơi, cuối cùng đành chịu thua hắn, để hắn ngủ ở trên giường của mình, còn bản thân thì lại qua thư phòng ngủ.
Thư phòng của nàng được tích hợp với phòng ngủ, chỉ cách nhau một bức rèm.
Lúc Liên Trì đã an vị ở trên giường, nhìn thấy nàng quay người rời đi bỗng giơ bàn tay nhỏ nhắn túm lấy cổ tay nàng.
Tang Ca vừa quay đầu liền thấy bộ dạng ngơ ngác của hắn, hắn lắp bắp hỏi: “Nàng… Nàng đi đâu vậy?”
“Đêm nay ngươi ngủ tạm ở đây đi, ta qua thư phòng ngủ.” Nàng thầm nghĩ, tuy thư phòng không có giường, nhưng chiếc ghế ở thư phòng rất lớn, nếu nghỉ tạm một đêm thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Liên Trì vừa nghe thấy nàng như vậy đã vội vàng bò xuống giường, níu lấy tay nàng nói: “Nàng cứ ngủ ở đây, ta thề tuyệt đối sẽ không lộn xộn!”
Gương mặt nhỏ nhắn như bánh bao của Liên Trì căng lên, lời nói nghiêm trang, gương mặt nghiêm túc giống như chỉ thiếu mỗi việc giơ hai ngón tay chỉ lên trời thề nữa thôi vậy.
Tang Ca nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không ổn lắm, vừa định mở miệng từ chối thì Liên Trì lại như con sâu trong bụng nàng, hắn nhanh chóng nói: “Nếu như nàng ngại bộ dạng nhân loại của ta thì ta có thể biến về hình dạng bản thể, như vậy là được rồi đúng không?”
Đối với lời của Liên Trì, quả thật nàng cũng có hơi dao động, dù sao Liên Trì cũng còn quá nhỏ, khiến Tang Ca không hề liên tưởng tới việc ‘lộn xộn’ mà hắn nói. Liên Trì là một người thông minh, nhạy bén phát hiện ra sự do dự của Tang Ca, đôi mắt đen láy của hắn đảo một vòng, sau đó không chút do dự biến trở về bản thể.
Bản thể của Liên Trì là một con hồ ly trắng như tuyết, hồ ly chỉ nhỏ bằng một bàn tay người lớn, hiện tại nó ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trong lòng bàn tay của Tang Ca, khiến ngay cả một người như nàng cũng không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Đối mặt với giống loài toàn thân là lông mao trắng muốt này, Tang Ca chỉ có bốn chữ muốn nói: Chống đỡ không nổi!
Sau đó đương nhiên nàng không chút do dự ngủ lại ở trên giường của mình. Hồ ly vẫn rất dịu ngoan mặc Tang Ca vuốt ve. Thân nhiệt của hồ ly có hơi cao, ôm vào trong ngực rất ấm. Mà ban đêm ở Ma tộc rất lạnh, trong lúc mơ ngủ Tang Ca không khỏi ôm chặt hồ ly hơn.
Hồ ly tuyết trắng đang nhắm mắt nằm cuộn trong lòng Tang Ca lúc này đột nhiên mở bừng mắt ra, đôi mắt đỏ sậm như máu lúc nhìn gương mặt Tang Ca lại ánh lên chút ôn nhu khó thấy.
Nó hé miệng, cẩn thận dùng lưỡi của mình liếm nhẹ vào môi nàng, sau đó lại như bị điện giật vội vàng rụt lưỡi về.
Môi nàng thật mềm…
Ban đêm ở Ma tộc lạnh lẽo nhưng trong lòng Liên Trì lại thấy ấm áp khôn cùng.
Hồ ly áp sát vào người Tang Ca, an tâm chìm vào mộng đẹp.
…
“Tang Ca, tỉnh!”
Âm thanh gấp gáp mang theo chút lo lắng vang lên bên tai Tang Ca. Thần trí của nàng dần được kéo trở về với hiện thực. Tang Ca gian nan mở mắt, thứ đập vào mắt nàng đầu tiên chính là cái đầu củ cải của Liên Trì. Hắn đã biến trở lại hình dạng con người, giờ phút này hắn đang dùng cánh tay nhỏ bé lay lay người Tang Ca.
Tang Ca đưa tay lên sờ đầu, cảm thấy đầu đau như búa bổ, lại thêm Liên Trì không ngừng lay người nàng, quả thật nàng có cảm giác xúc động muốn nôn. Tang Ca yếu ớt nói: “Đừng lay nữa…”
Lúc bấy giờ Liên Trì mới dừng tay. Hắn dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Tang Ca nhíu mày lắc đầu: “Không sao, chuyện gì vậy?”
Liên Trì thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Trong giấc mộng nàng liên tục gọi tên ta, nước mắt lại chảy không ngừng, ta có lay thế nào cũng không tỉnh…”
Vừa nghe hắn nói như thế, Tang Ca đã dùng tay sờ thử lên mặt, quả nhiên gương mặt đầm đìa nước mắt. Nàng lấy làm lạ, tại sao nàng lại không hề nhớ chút gì cả. Lồng ngực của Tang Ca như nghẹn lại, cảm giác nặng nề khó tả ập đến, có phải nàng đã quên đi thứ gì rất quan trọng không?
“Ta đã nói nha đầu đó không sao mà tiểu tử ngươi lại còn không tin!” Đúng lúc này một âm thanh ai oán vang lên.
Tới tận bây giờ Tang Ca mới phát hiện ra trong phòng không chỉ có mình Liên Trì và nàng, mà còn có thêm cả Huyết Vũ.
Huyết Vũ nửa ngồi nửa nằm vào chiếc ghế đẩu trong phòng, bộ dạng như rắn không xương kết hợp với gương mặt đó của hắn quả thật tạo thành một hình ảnh không thể nào bại hoại hơn được nữa!
Ngoại trừ Tang Ca, Liên Trì chưa từng khách khí đối với kẻ nào, nghe hắn nói như vậy lập tức bĩu môi: “Nếu như không phải nàng không chịu tỉnh, mà ngươi lại là thần thú khế ước với nàng thì còn lâu ta mới tìm tới ngươi!”
“Ôi chao! Xem tiểu tử nhà ngươi kìa, nếu như không phải tính mạng của nàng ta có liên can tới bổn tọa thì bổn tọa cũng thèm vào mà để ý!” Huyết Vũ nào phải dạng hiền lành gì, nghe hắn nói như vậy cũng mở miệng đáp trả lại ngay.
Liên Trì phồng má: “Đừng tưởng rằng Huyết khế giữa ngươi và nàng là không thể hóa giải!”
“Vậy ngươi phá thử nó cho bổn tọa, nếu ngươi phá được bổn tọa sẽ ba quỳ chín lạy nhận ngươi làm sư phụ lập tức!” Huyết Vũ cười khẩy nói.
“Ai thèm làm sư phụ của ngươi chứ! Đồ bại hoại!”
“…”
Nhìn hai người đốp chát lẫn nhau, đầu Tang Ca lập tức phình to, nàng có dự cảm cuộc sống sau này sẽ không còn yên ổn như trước kia nữa rồi.
Tang Ca xoa xoa ấn đường vài cái, sau đó mới đứng dậy bước xuống giường nói: “Huyết Vũ, ta làm sao vậy?”
So với Huyết Vũ, sự hiểu biết của Tang Ca thật sự rất nhỏ bé, nàng cũng rất tò mò rốt cuộc bản thân đã mơ phải thứ gì mà lại có phản ứng lớn như vậy.
Huyết Vũ nâng mắt nhìn nàng một cái, trước khi trả lời nàng còn quay đầu qua nói với Liên Trì: “Nhìn thấy chưa, ngay cả Tang Ca nhìn thấy ta cũng phải có ba phần lễ, tiểu tử nhà ngươi tốt nhất nên học theo nàng ta đi.”
Liên Trì khoanh tay hừ lạnh không đáp.
Huyết Vũ cũng không trông chờ vào hắn có thể nói năng tử tế với mình, cho nên bèn quay đầu đáp lời Tang Ca: “Trong lòng ngươi có tâm ma, bị người ta lợi dụng phóng đại tâm ma đó ra mà thôi.”
“Tâm ma?” Tang Ca nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng nàng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình thì có tâm ma gì, cho nên lại thỉnh giáo Huyết Vũ thêm lần nữa: “Tại sao ta lại không nhớ chút gì về giấc mơ đó vậy?”
Huyết Vũ nghe vậy lập tức nở nụ cười âm hiểm, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng cực kỳ: “Bởi vì bản thân ngươi trốn tránh tâm ma đó… Mà tâm ma này, ta khẳng định ngươi tuyệt đối không muốn biết!”
Bản tính của con người mà, thứ gì càng cấm cản lại càng muốn làm cho bằng được. Huyết Vũ càng nói như vậy lại càng khơi gợi sự tò mò trong lòng Tang Ca. Nhưng nhìn bộ dạng của hắn, nàng cũng đoán ra Huyết Vũ chắc chắn sẽ không nói cho nàng biết.
Đương lúc nàng đang suy nghĩ, Huyết Vũ đã phẩy áo đứng dậy nói: “Bổn tọa có việc, gần đây bổn tọa rất bận, đừng có làm phiền bổn tọa…” Hắn xoay người định đi, sau đó lại như nhớ ra cái gì, quay đầu nói: “À đúng rồi, con Bạch Xà của bổn tọa ham chơi cho nên chạy chốn rồi, nếu nha đầu ngươi có thấy cảm phiền đưa nó tới cho bổn tọa nhé!”
Hắn vừa nói xong, Liên Trì đứng bên cạnh nàng đã giật giật ồng tay áo của nàng. Tang Ca cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy hắn nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Ta nghe nói canh rắn ăn rất ngon.”
Khóe miệng Tang Ca giật giật. Đối với lời này của Liên Trì, nàng từ chối cho ý kiến, nàng đang còn bận suy nghĩ chuyện quan trọng hơn, Tang Ca mơ hồ cảm giác bản thân đã quên đi thứ gì đó…
Nhưng Liên Trì lại cho rằng nàng không tin, cho nên bĩu môi nói: “Ta nói thật mà!”