Tang Ca ném món bánh quế hoa nàng vừa lấy được trong tửu lâu nàng vừa đi qua vào miệng, vừa nhăn mày khó chịu nhìn Cơ Diệp đứng bên cạnh.
Nàng hừ khẽ một tiếng, bộ dạng cau có như muốn nói sao ngươi còn chưa cút đi!
“Ngươi… nhjsj@#&*3...” Má nàng phồng lên như hai cái bánh bao, vì miệng đang mắc ăn bánh quế hoa cho nên nói năng không rõ ràng.
Cơ Diệp mơ hồ hỏi lại: “Cái… gì?”
Tang Ca nuốt miếng bánh xuống, nói rành rọt từng chữ một: “Sao ngươi lại ở đây?”
Sau đó nàng lại tiếp tục ném miếng bánh thứ hai vào trong miệng.
Bánh quế hoa này được làm rất tỉ mỉ, bánh được làm thành hình hoa đào, ở trong bánh còn có hạt ô mai, lớp bánh bên ngoài thì mỏng, hương vị thanh thanh, ngọt dịu thêm chút béo ngậy, vừa chạm vào đầu lưỡi đã như muốn tan ra.
Quả thật khiến Tang Ca ăn phát nghiện, nàng phát hiện ra đồ ăn trên nhân giới làm ăn ngon hơn đầu bếp ở Ma cung làm rất nhiều.
Trong lòng nàng nhầm tính nếu như tới tửu lâu ban nãy bắt đầu bếp ở đó về Ma tộc làm đồ ăn cho nàng thì nàng sẽ bị Ma hậu Nguyên Trân mắng bao lâu… Nhưng suy nghĩ này của nàng rất nhanh đã bị dập tắt bởi vì nàng bi ai phát hiện, nhân loại không có cách nào chịu đựng sự ăn mòn của Ma khí ở Ma tộc, không phải là chưa từng có nhân loại tới Ma tộc, nhưng không có người nào an toàn trở ra cả.
Tang Ca thở dài một hơi, có lẽ muốn ăn những thứ này thì sau này phải thường xuyên tới Nhân giới hơn.
Vẻ mặt sầu muộn này của nàng bị Cơ Diệp thu hết vào tầm mắt, hắn ho khan một tiếng, vừa định mở miệng nói chuyện Tang Ca đã chen ngang: “Ngươi nhiễm phong hàn à?”
“Khụ khụ khụ…” Cơ Diệp bị sặc, vốn ban nãy chỉ là ho để hẵng giọng thì bây giờ là ho thật sự.
Mãi một lúc lâu sau hắn mới điều chỉnh lại trạng thái của mình, Cơ Diệp phe phẩy chiếc quạt Nguyệt Phong trong tay, mỉm cười lịch sự nói: “Tang Ca, muội thích ăn bánh ngọt à?”
Tang Ca quay đầu nhìn hắn, nàng ném miếng bánh cuối cùng trên tay vào trong miệng, sau đó ngó nghiêng xung quanh tìm thứ lau tay.
Cơ Diệp nhìn thấy hành động đó của nàng, để đề phòng nàng chùi lên áo của mình, hắn lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.
Nhưng dường như nàng không hề có ý định để ý tới hắn, không tìm thấy thứ để lau tay, Tang Ca chỉ đành cúi người xuống rửa tay ở dòng sông thả hoa đăng này, nàng cũng không quên đáp lời Cơ Diệp: “Thích, vậy thì thế nào?” Giọng điệu của nàng không tốt lắm.
Cơ Diệp cảm thấy dường như Tang Ca có hiểu lầm gì với hắn, hai lần gặp mặt thái độ của nàng đối với hắn đều không thân thiện, hắn cẩn thận nhớ lại xem có phải bản thân đã đắc tội nàng chỗ nào rồi không, nhưng suy nghĩ một hồi hắn vẫn không nghĩ ra bản thân đã đắc tội nàng chỗ nào, cho nên đành quy mọi hành động của Tang Ca bây giờ vào việc… Tâm trạng nàng không tốt!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Cơ Diệp cũng không thể mở miệng hỏi thằng nàng có phải tâm trạng nàng không tốt hay không, cho nên đành nói qua chuyện khác: “Ta nghe nói chỉ có phàm nhân không có năng lực mới dùng cách này để biểu đạt ước muốn của bản thân, loại người như chúng ta cần gì phải thả đèn cầu nguyện?”
Lúc này Tang Ca đã rửa tay xong, nàng đứng thẳng dậy, hỏi ngược lại hắn: “Ngươi nói thử xem, người phàm cầu nguyện thì Thần tộc sẽ giúp bọn hắn, nếu loại người như chúng ta cầu nguyện vậy thì ai sẽ giúp?”
Câu này của nàng nằm ngoài dự kiến của Cơ Diệp, nhưng hắn là người thông minh học rộng hiểu nhiều, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó bình thản đáp: “Có lẽ là ý chí Thiên đạo.”
“Ý chí Thiên đạo?” Bốn từ này rất mới mẻ, Tang Ca nhất thời cảm thấy hứng thú.
“Vạn vật sinh ra đều có hai phần, một là linh, hai là phách. Người sống là linh, người chết là phách…” Nhìn bộ dạng ngờ nghệch của nàng, Cơ Diệp không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch lên: “… Muội cũng có thể hiểu là phần xác thịt và phần bóng vậy. Nói dễ hiểu thì Thiên đạo quản phần linh cũng quản cả phách, nhưng vạn vật trên thế giới này nhiều như vậy, chỉ là một hạt cát, một hạt bụi cũng có linh phách, quản nhiều như vậy Thiên đạo cũng sẽ mệt mỏi, cho nên cứ vạn năm sẽ sinh ra một thứ gọi là Ý chí Thiên đạo, Ý chí Thiên đạo không có cảm xúc, không có trí tuệ, nhưng sẽ thay Thiên đạo làm những việc mà Thiên đạo phải mất rất nhiều sức mới có thể làm xong, chẳng hạn như diệt một tộc nào đó… Sau đó ăn hết linh phách của bọn họ để giảm bớt gánh nặng cho Thiên đạo…”
Tang Ca bỗng rùng mình một cái: “Đáng sợ như vậy?”
Cơ Diệp dùng quạt Nguyệt Phong che nửa gương mặt tuấn tú lại, chỉ để lộ ra đôi mắt ôn nhu như ngọc, hắn cười khẽ một tiếng: “Tất nhiên, một khi Ý chí Thiên đạo sinh ra, đồng nghĩa với việc tam giới sẽ nhận một kiếp nạn lớn.”
Hắn hơi ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Nhưng muội cũng không cần phải lo lắng, Ý chí Thiên đạo muốn sinh ra cần phải có thời gian rất lâu, hơn nữa trước kia không lâu Ý chí Thiên đạo từng xuất hiện qua một lần rồi, có lẽ lần xuất hiện tới phải mất ba, bốn mươi vạn năm nữa. Tới khi đó, ta và muội đã luân hồi không biết bao nhiêu lần, còn quản gì chuyện của Tam giới nữa.”
Tang Ca nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý, nàng gật đầu đồng tình: “Chỉ hy vọng là vậy.”
Trong lúc hai người đứng nói chuyện, ở trong Ma cung của Ma tộc, Liên Trì đang lén lút bò vào trong phòng của Tang Ca bỗng nhiên hắt xì một cái, hắn hơi ngẩn người một lát, xong cũng không để ý nữa mà tiếp tục bò vào trong phòng của nàng.
Lúc này Tang Ca vẫn không hề hay biết gì về hành động của Liên Trì, nàng xoay người muốn rời đi, đúng lúc này, mặt sông cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘tõm’, sau đó là tiếng người ồn ào hô hào.
Thị lực của Ma tộc vẫn luôn rất tốt, cho dù bây giờ là đêm, Tang Ca cũng có thể nhìn thấy rõ ràng chuyện vừa xảy ra, là một đại cô nương đi qua cầu, không may trật chân bị ngã xuống dưới sông. Hình như đại cô nương không hề biết bơi, cho nên vùng vẫy không ngừng.
Thị nữ đi bên cạnh nàng thì đứng trên cầu đỏ cả mắt, mấy lần muốn nhảy xuống cứu nhưng đều bị người phía sau cản lại. Đêm nay là đêm Nguyên Tiêu, có không ít vị công tử của nhà quyền quý đi chơi đêm, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cho nên cởi áo ngoài ra, không chút do dự nhảy xuống cứu cô nương kia.
Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc này, Tang Ca bất giác nhớ tới một câu nàng đọc trong thoại bản: Sau khi giai nhân được cứu, ơn cứu mạng không có gì báo đáp, đành lấy thân mà trả.
Tang Ca tỏ vẻ, chuyện này nàng đã quá quen thuộc rồi!
“Ố?” Nhưng hình ảnh xảy ra tiếp theo lại khiến nàng trố mắt kinh ngạc, chỉ nhìn thấy vị cô nương kia một mực không để công tử nọ cứu, thà tự mình chết đuối còn hơn là nắm chặt lấy tay để công tử kia kéo lên bờ.
Nàng bỗng chốc hiểu ra, Nhân giới vốn quan trọng lễ tiết, nếu như hình ảnh nàng ấy được vị công tử kia cứu truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ mất sạch, đời này chỉ có thể gả cho người đó.
Nghĩ như vậy, lòng trắc ẩn của quận chúa Tang Ca ngàn năm mới xuất hiện một lần bỗng trỗi dậy, nàng nghĩ nghĩ một lát, sau đó nhún nhẹ đầu ngón chân, sử dụng thuật pháp ngưng băng lướt nhẹ trên mặt nước bay vụt về phía vị cô nương kia.
Cơ Diệp đứng bên cạnh nàng không ngạc nhiên lắm, mà chỉ hứng thú quan sát Tang Ca, nhưng đối với vị cô nương kia thì sự xuất hiện của Tang Ca lại chính là thần.
Trong tầm mắt của mọi người, Tang Ca điểm nhẹ ngón chân trên mặt nước, giống như phi yến nhẹ nhàng tiến dần về phía cô nương kia, sau đó dùng tay lôi nàng lên, dùng kiểu bế công chúa ôm nàng ấy vào bờ.