Tiểu Lan vốn đã xinh đẹp vô cùng, nay lại hai mắt đẫm lệ, làm cho trong lòng không ít người rục rịch, có kẻ không chịu được lên tiếng bênh vực một chút.
“Này, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút à!”
“Mẹ kiếp! Không nhanh tay thì nàng sẽ mất máu mà chết, khi đó lấy cái gì đưa cho Hà gia, hay là lấy con gái của ngươi!” Người thôn dân kia quay đầu, ánh mắt hung ác.
Người vừa lên tiếng bênh vực tiểu Lan lập tức ngậm miệng, không dám ho he thêm chút nào.
Đám thôn dân đó cũng chẳng dừng lại lâu lắm, rất nhanh đã khiêng tiểu Lan cùng tên A Đại đó rời đi.
Chẳng ngoài dự đoán, tôi và Vân Tâm lập tức bị kéo theo sau, tôi chỉ biết câm nín, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
Vân Tâm lại càng không phải nói, cô ấy vốn chẳng hề để tâm tới chuyện này.
Làng của bọn họ cũng không xa, trời vừa tối đã về tới làng.
Đám thôn dân bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định sẽ đưa tiểu Lan tới nhà của trưởng thôn, mọi người thay nhau trông coi đề phòng nàng ta chạy mất.
Tôi cảm thấy quả thật đám người này suy nghĩ nhiều rồi, cho dù hiện tại có thả tiểu Lan ở đấy cô ấy cũng chẳng thể chạy đi đâu được, bởi vì chân cô ấy hình như bị thương rồi, có lẽ là bị trẹo, thế nhưng chẳng ai thèm để ý cả.
Sau khi nhốt tiểu Lan vào trong phòng chứa củi, đám thôn dân đó tụ tập lại, bàn về việc cưới gả cho cho tiểu Lan.
Sau khi bọn họ nói chuyện một lúc, tôi mới dần dần hiểu ra đầu đuôi câu chuyện này.
Năm nay đói kém mất mùa, giá lương thực lại tăng cao, bọn họ lại chẳng có tiền mua lương thực, cứ tưởng sắp chết đói tới nơi thì lúc này một đám người tự nhận là người của Hà gia ở trấn trên xuất hiện ở đây, bảo rằng cần một cô nương để gả cho Tam thiếu gia nhà bọn họ, lễ cưới sẽ hơn trăm lượng bạc.
Lúc đầu nhà ai có con gái cũng nhao nhao đòi gả cho nhà họ Hà, chỉ hận không thể lập tức đóng gói con gái đưa lên. Thế nhưng sau đó đám người đó lại nói rằng Tam thiếu gia đã chết, gả về đó nhất định phải thủ tiết vì thiếu gia thì ai cũng chần chừ.
Dù sao cũng là con gái của mình mà, gả cho người ta mà phải thủ tiết cả đời thì cũng có chút không đành lòng.
Thế nhưng trăm lượng bạc lại là một số tiền quá lớn, đủ để giúp cả làng vượt qua nạn đói năm nay. Cho nên chưa ai đồng ý nhưng cũng chưa ai từ chối yêu cầu này.
Chẳng biết lúc đó ai lại nhắc tới tiểu Lan, nói tiểu Lan là người thích hợp nhất, vừa xinh đẹp, lại vừa mất chồng, dù sao cũng phải thủ tiết cả đời, thủ tiết ở đây hay thủ tiết ở Hà gia mà chẳng giống nhau.
Ý kiến này lúc đầu cũng không ai đồng ý, thế nhưng trôi qua mấy ngày nữa mà trời vẫn chẳng hề có dấu hiệu mưa, nắng vẫn cứ gay gắt như vậy, trong thôn đã chết đi mấy chục người vì đói.
Số người trong thôn cũng chẳng đông, chết đi mấy chục người làm trong thôn lại càng thưa thớt hơn. Trưởng thôn rất sốt ruột, mới gọi người lại để bàn bạc thêm lần nữa, lần này đã có rất nhiều người đồng ý việc gả tiểu Lan làm tân nương cho người ta.
Trưởng thôn tặc lưỡi, cắn răng đi tới Hà gia trấn trên bảo đã tìm được tân nương, chỉ cần giao tiền lễ ra thì sẽ lập tức đưa tân nương tới. Thế nhưng tiền lễ đã giao ra rồi, nhưng tân nương người ta lại không đồng ý gả. Lại còn chạy trốn, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay.
Khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi có một câu chửi nhất định phải nói, má nó!
Đám thôn dân này đầu óc có bệnh đúng không, chưa hỏi ý kiến người ta mà đã gả người ta đi là đã không đúng rồi! Lại còn làm ra vẻ như vì lợi ích chung của mọi người! Thật sự là quá đáng giận!
Chỉ tiếc cho tiểu Lan, một cô nương xinh đẹp như hoa như vậy…. Chậc chậc…
“Mợ chậc chậc cái gì?” Vân Tâm nhìn tôi có chút khó hiểu.
“…”
“Nếu mà mợ thương cho cô ta thì không cần đâu. Mộng này vốn dĩ do cô ta bày ra, vốn có ý muốn giết chúng ta.”
“Làm lệ quỷ đâu có dễ như vậy, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, không những thế cần phải lấy mạng người làm lễ tế, lấy oán khí làm chất dẫn. Một cô nương như tiểu Lan, sao có thể biết được chuyện này cơ chứ. Rõ ràng ngay từ đầu tiểu Lan đó vốn đã không phải là tiểu Lan lúc đầu. Có lẽ là bị thứ gì đó chiếm lấy thân thể rồi.”
Tôi: “…” Thứ lỗi cho tôi không nghĩ được sâu xa như vậy.
Nghe Vân Tâm nói như thế, tôi lập tức lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà chứa củi, nơi đang nhốt tiểu Lan.
Nhìn chằm chằm một lúc chẳng hiểu sao nhìn thì chưa thấy gì, mà trong đầu tôi lại bắt đầu nghe thấy tiếng xì xào rồi.
Có chút giống tiếng gió thổi, lại có chút giống tiếng thì thầm bên tai.
Tôi rùng mình một cái, sau đó chợt nhớ ra hiện tại mình cũng đang ở hình dạng linh hồn, cũng coi như là một nửa quỷ, cho nên tất nhiên tôi cũng có thể nghe thấy tiếng mà người bình thường không nghe thấy.
Tôi: “…” Cho nên tôi lại gặp quỷ nữa đúng không?
“Mợ Hoài Thục?” Lúc này Vân Tâm đứng bên cạnh tôi lại gọi tôi một tiếng.
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, trong ánh mắt Vân Tâm tràn đầy vẻ nghi ngờ cùng với vẻ cảnh giác.
Tôi: “?”
“Cô không phải là Hoài Thục! Cô là ai?” Vân Tâm đột nhiên lớn tiếng, dọa cho tôi giật thót một cái.
Cái gì mà tôi không phải Hoài Thục?
“Chị dâu à, có phải chị hiểu lầm cái gì rồi không?” Tôi gượng cười.
Cô ấy chẳng nói chẳng rằng, lấy tay vẽ ra không trung một vòng tròn, một chiếc gương lập tức xuất hiện. Vân Tâm nghiêng người, ý bảo tôi đi tới trước gương.
Tôi chậm rãi đi tới phía trước, ở trong gương là hình ảnh một cô gái, ừm, rất xinh đẹp.
Thế nhưng, nó không phải là gương mặt của tôi!!!
Tôi bị dọa tới mức ngã bệch xuống đất, sau đó đưa tay lên sờ sờ mặt.
Tại sao? Tại sao lại như thế? Người trong gương rốt cuộc là ai?
Lúc này, Vân Tâm đột nhiên lại mở miệng nói chuyện, “Cô… Mợ Hoài Thục?”
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy, “Chị dâu à, chị phải tin tôi, tôi thật sự là Hoài Thục! Tôi có thể thề!”
Cô ấy không trả lời lại tôi, chỉ chỉ vào cái gương, ý bảo tôi tiếp tục soi.
Tôi có chút không dám, dù sao dùng gương lại soi ra một gương mặt khác không phải mình cũng rất đáng sợ!
Lần soi tiếp theo, tôi nhìn thấy một đứa bé.
Sau đó nữa, lại là một con phượng hoàng đỏ rực.
Cuối cùng, là một người đàn ông.
Sau đó lại trở về bộ dạng vốn dĩ ban đầu của tôi.
Tôi: “???”
Không phải chứ, là do chiếc gương này hỏng rồi à?!
Tôi tỏ vẻ não của tôi có chút không đủ dùng, tôi chỉ chỉ cái gương, sau đó lại đưa tay chỉ chỉ mình, “Chị Tâm à, hiện tại bộ dạng của tôi, cuối cùng là thế nào vậy?”
Vân Tâm cau mày, cô ấy cũng thấy kỳ lạ. Vốn dĩ đang là bộ dạng ban đầu, sau đó lại đột nhiên thay đổi, cuối cùng lại trở về bộ dạng ban đầu.
Gương Đồng Kính sẽ không nói dối, chắc chắn trên người Hoài Thục đã từng xảy ra chuyện gì đó!
Tôi xoay người lại nhìn chiếc gương, tò mò sờ lên mặt gương. Lúc này gương lại rung lắc giữ dội, sau đó vỡ nát ra từng mảnh. Trước khi nó vỡ, tôi còn kịp nhìn thấy hình ảnh phản chiếu phía sau mình như gương. Là một tân nương mặc đồ đỏ có chút cũ kỹ, đang đứng nhìn chằm chằm vào gáy của tôi.
Mà càng đáng sợ hơn, đó chính là thứ tôi nhìn thấy trên kiệu vào lúc chiều!
Tim tôi giật thót một cái, vội vàng quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng phía sau gió yên biển lặng, hoàn toàn không có một chút khác thường nào.
Mà Vân Tâm nhìn thấy chiếc gương bị tôi chạm vào đã hoàn toàn vỡ nát, giật mình, vội vàng bước lại, cầm tay tôi lên.
Tôi tưởng cô ấy muốn trách tôi vì tôi đã làm vỡ gương, cho nên vội vàng mở miệng xin lỗi trước: “Chị Tâm à, tôi thật sự không cố ý đâu, tôi… Á!” Chữ ‘thề’ còn chưa kịp nói xong, Vân Tâm đã lấy miệng cắn tay tôi, tay tôi nhói một cái, lúc nhìn lại thì đã thấy máu từ ngón tay đang nhỏ giọt tí tách xuống đất.
Tôi oán hận mở miệng, “Tôi biết là tôi sai, nhưng mà chị cũng không cần phải đối xử với tôi như thế chứ.” Sau đó vừa lấy miệng thổi thổi miệng vết thương.
“Mợ nhìn xem!” Vân Tâm không thèm quan tâm tới ánh mắt oán hận của tôi, vội vàng nói.
“Nhìn, có gì mà…” Lời của tôi bỗng dưng im bặt, bởi vì tôi nhìn thấy máu của tôi không hề rơi xuống đất, mà hoàn toàn tan biến từ trong không khí.
Máu trên ngón tay cũng vậy, giọt máu còn chưa kịp rơi ra thì đã bắt đầu tan biến. Giống như có thứ gì đó đang không ngừng tham lam hấp thu.
Ánh mắt Vân Tâm nhìn tôi đầy sắc bén: “Tại sao quỷ khí trên người mợ lại nồng như vậy?”
Khắc tinh của gương Đồng Kính chính là quỷ khí, chỉ cần gặp quỷ khí gương sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Mà người chạm vào chiếc gương chỉ có Hoài Thục, cho nên quỷ khí cũng chỉ có thể tới từ trên người em ấy.
Thế nhưng, tại sao trên người một cô gái bình thường như Hoài Thục… Lại có nhiều quỷ khí như vậy?