Tôi nhìn gương mặt của Nghị Minh đang đặt trong quan tài, có chút ngơ ngẩn.
Sao nhà họ Nghị lại phải giam cầm Nghị Minh ở nơi này? Lại còn dùng tới trận pháp Huyễn Lệ chuyên dùng để phong ấn lệ quỷ nữa chứ?
Tôi đưa tay sờ lên thành quan tài, trong lòng thầm nghĩ.
Nếu như Nghị Minh chết vì bị dịch như lời của Vân Tâm nói thì tại sao lại phải dùng trận pháp phong ấn thân thể hắn ta ở nơi này?
Tôi nhìn gương mặt tuấn tú của Nghị Minh ở trong quan tài, cho dù người đã chết được ba năm, nhưng thi thể lại không hề bị phân hủy, ngoại trừ gương mặt trắng bệch, thì không khác gì như đang ngủ cả.
Đúng lúc này, chẳng biết một con bướm từ đâu bay vào, bay lượn xung quanh quan tài, thi thoảng lại còn đậu lên cánh tay tôi đang đặt trên quan tài, vỗ vỗ cánh.
Tôi nhìn nó, cảm thấy rất thú vị, nhưng sao tôi cảm thấy, hình như mình đã quên mất thứ gì rồi…
Con bướm đó đậu chẳng được bao lâu đã bay đi, tôi nhìn theo nó mãi cho tới khi nó bay ra khỏi hang đá, mới thu tầm mắt lại. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào tấm bùa đang dính trên trán của Nghị Minh, trong lòng tôi thấy hơi hồi hộp, trong đầu không ngừng vang lên tiếng nói: “Lấy nó đi, lấy tấm bùa đó ra…”
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại làm theo lời nói đó, cánh tay giống như không phải của tôi, tự vươn vào trong quan tài, trong đầu tôi trống rỗng, chỉ còn lại câu nói lặp đi lặp lại, “Lấy đi, lấy nó ra.”
Tới tận lúc ngón tay tôi chạm vào gương mặt lạnh lẽo của Nghị Minh, tôi mới bừng tỉnh, lắc lắc đầu, nhìn bàn tay đang cầm lấy phần đuôi của lá bùa, bây giờ chỉ cần tôi khẽ dùng sức là có thể lấy nó ra.
Tôi khẽ lắc đầu, đang muốn rụt tay lại, thì lúc này ngoài cửa hang đá lại truyền tới tiếng động ‘sạt sạt’, tôi theo bản năng quay đầu ra phía sau nhìn, lúc đầu vốn dĩ còn nghĩ là Vân Tâm không thấy tôi ở ngoài cho nên mới đi vào đây tìm, nào ngờ…….
Phía sau lưng nào phải là Vân Tâm xinh đẹp, mà là một con rắn cỡ lớn đang há miệng, đệ lộ ra hai cái răng nanh sắc bén, nhọn hoắt, đang không ngừng nhỏ nước dãi.
Đôi mắt nó lạnh tanh, đang nhìn tôi chằm chằm.
Kể từ khi nó xuất hiện, mùi tanh trong hang đá lại càng nồng đậm hơn.
Khi nhìn thấy thứ đó, mặt mũi tôi trắng bệch, bị dọa sợ tới mức đứng rụt lại về phía sau, dựa sát vào phần đầu quan tài.
Cũng bởi vì đột nhiên nhìn thấy kinh dị như vậy, cho nên tôi quên mất là tay mình vẫn còn đang nắm lá bùa, tôi vừa nâng tay bám lên thành quan tài, dịch bước chân lại phía sau, thì lá bùa đang được cố định trên gương mặt Nghị Minh cũng theo tay tôi mà tách ra.
Tôi nhìn lá bùa trên tay, không quản được nhiều như vậy. Vội vàng nhìn xung quanh tìm xem có chỗ nào để thoát ra ngoài hay không. Thế nhưng tôi bi thảm phát hiện, đường ra ngoài chỉ có một, thế nhưng hiện tại đã bị con rắn chặn lại.
Tay tôi không ngừng rịn mồ hôi, tim đập thình thịch.
Một con rắn nhỏ thì có gì đáng sợ ấy hả? Đúng là một con rắn nhỏ thì không đáng sợ, nhưng một con rắn to hơn một mét, dài hơn năm mét thì rất đáng sợ đấy biết không hả!
Hóa ra tiếng động khi nãy tôi nghe thấy là do nó tạo ra chứ không phải Vân Tâm, chẳng biết nó đã đi theo tôi từ lúc nào mà hiện tại mới xuất hiện.
Tôi và nó bốn mắt nhìn nhau, trong lòng tôi không ngừng cầu xin cho Vân Tâm nhanh chóng tìn ra tôi.
Thế nhưng ông trời không nghe được tiếng lòng tôi, bởi vì rất nhanh con rắn đó đã trườn vào trong hang đá, ánh mắt nó nhìn tôi như nhìn một bữa ăn ngon miệng.
Hang đá vốn rộng rãi, con rắn vừa trườn vào lập tức làm cho hang đá chật chội, hang đá yên tĩnh tới mức thậm chí tôi còn nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của mình vang vọng.
Trong cái rủi cũng có cái hên, bởi vì con rắn trườn vào trong hang đá cho nên để lộ ra cửa hang, chỉ cần tôi chạy ra khỏi được đó là ổn rồi, thế nhưng muốn chạy về phía cửa hang thì phải chạy qua con rắn.
Tôi: “…”
Tôi nhìn xuống chân mình, sau đó lại nhìn về phía phần đuôi con rắn, đang suy tính xem rốt cuộc là hai chân của tôi nhanh hơn hay cái đuôi của nó nhanh hơn thì lúc này nó đã há miệng, lao về phía tôi.
Nhìn phần đầu gớm giếc của con rắn đang lao tới, tôi hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, vừa định lăn sang một bên tránh nó, thì lúc này bên chiếc quan tài bên cạnh lại vang tới tiếng động, sau đó tôi cảm giác được eo bị siết chặt, cả người dựa vào một lồng ngực lạnh lẽo, sau đó bên tai vang lên tiếng gió thổi mạnh.
Tới khi tôi hé mắt ra, giật mình phát hiện mình đang đứng ở góc hang đá, con rắn kia đang nằm im trên mặt đất, hang đá phía sau lưng nó bị nứt một đường dài, đúng là chỗ tôi vừa đứng…
Sau đó cảm giác lạnh lẽo bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân, bởi vì tôi đột nhiên nhớ ra, trong hang đá này ngoại trừ tôi, chỉ còn một ‘người’ là Nghị Minh.
Tôi đương nhiên không có phép thuật có thể biến từ phía bên kia hang đá qua tận bên này, cho nên thứ đưa tôi sang bên này chỉ có một, là thi thể của Nghị Minh…
“Không làm cô hoảng sợ chứ, tân nương của tôi.”
Thế mà lúc này, thi thể đó lại còn phát ra tiếng nói...
Tôi: “…” Tôi cần yên tĩnh, đừng hỏi tôi yên tĩnh là ai.
Nằm trong vòng ôm của người khác, vốn là một chuyện rất lãng mạng, thế nhưng sao cứ dính tới tôi, nó lại trở thành đáng sợ.
Tôi… Đang được thi thể ôm…
Hơn nữa, thi thể đó còn có thể nói chuyện.
Đừng nói với tôi là có chuyện mượn xác hoàn hồn, bởi vì nếu có thể mượn xác hoàn hồn thì bà nội tôi đã sớm sống lại để đánh chết cái đứa cháu gái cứng đầu là tôi lâu rồi.
Vậy nên, hiện tại là tôi được cương thi ôm… Mà cương thi đó lại còn là chồng của tôi…
Hắn đang định nói tiếp, thì lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng của Vân Tâm, “Mợ hai, mợ đang ở đâu?”
Tôi khóc không ra nước mắt, Vân Tâm à, có phải chị cố tình đến muộn hay không vậy.
“A… Ưm...” Tôi mở miệng ‘a’ lên đang định bảo tôi ở đây, thì một bàn tay đã bịt miệng tôi lại.
Hắn cúi thấp người xuống, ghé sát vào mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nhả ra từng chữ một, “Tha, cho, cô, một, mạng.”
Tôi: ???
Có phải tôi nên cảm ơn hắn không?
Tôi ‘ưm ưm’ vài tiếng, ý bảo hắn bỏ tay ra thì tôi mới có thể nói chuyện.
“Gặp lại, tân nương của tôi.” Thế nhưng hắn lại không thèm để ý sự kháng nghị của tôi, lạnh nhạt nói.
Sau đó, tôi cứ trơ mắt, nhìn, hắn, biến, mất, ngay trước mặt của mình.
Cương thi bây giờ đều lợi hại như vậy à?
Lúc tôi đang đứng hoài nghi cuộc sống, thì bên cửa hang lại truyền tới tiếng động, lần này đúng là Vân Tâm.
Cô ấy nhìn thấy con rắn nằm trên mặt đất, lại nhìn tôi đứng ở góc phòng, sau đó nhìn quanh hang đá một lượt, thấy không có gì thay đổi mới yên tâm bước về phía tôi, vừa đi vừa mở miệng nói chuyện.
“Mợ đi đâu vậy, đột nhiên lại biến mất, làm chị phải đi tìm.”
‘Câu đó phải để tôi nói mới đúng.’ Tôi thầm nhủ trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, mở miệng: “Chị Tâm à, hang đá này…” Tôi vừa nói vừa giơ tấm bùa trên tay lên.
Không ngoài dự đoán, Vâm Tâm lập tức biến sắc, vội vàng đi về phía quan tài được đặt ở giữa hang đá, nhìn vào bên trong, sau đó thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó mới quay lại lườm tôi, “Mợ lôi lá bùa đó từ đâu ra vậy?”
Tôi chỉ chỉ quan tài.
Cô ấy lại lườm tôi cái nữa, “Đừng đùa chị.”
Tôi thấy hơi khó hiểu, đúng là tôi lấy nó từ trong quan tài ra mà. Tôi ôm một bụng nghi ngờ đi về phía quan tài, nhìn vào bên trong, thế nhưng thứ tôi nhìn thấy lại là một Nghị Minh hoàn chỉnh đang nằm trong quan tài.
Tôi: “….”
Không phải… Rõ ràng…Chưa đợi tôi suy nghĩ thêm, Vân Tâm đã kéo tôi đi ra ngoài hang đá, mặc kệ con rắn nằm đấy.
Tôi nhìn cô ấy, sau đó đem mối nghi ngờ lúc đầu trong lòng mình nói ra: “Chị Tâm à, sao trong âm trạch này lại có nước vậy?” Không phải là tìm âm trạch phải tìm nơi khô ráo sao?
“Mợ nói gì vậy, trong đây làm gì có nước.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi nhìn xuống dưới chân, mới phát hiện là chân hoàn toàn khô ráo, hoàn toàn không ẩm ướt như ban nãy.
Tôi: ???
Không phải, là do tôi gặp ảo giác sao?
Vậy chuyện trong hang đá ban nãy… Chẳng lẽ cũng là ảo giác?
“Vậy trong hang đá kia, sao thi thể của Nghị Minh lại đặt trong đó vậy?”
“Lần sau mợ đừng có vào hang đá đó nữa, à còn nữa, người trong đó không phải là Nghị Minh, mà là Nghị Lâm.”
Nghị, Lâm?
Tôi sững sờ, bởi vì gương mặt của Nghị Lâm và Nghị Minh giống nhau như đúc.
“Chị chưa nói với mợ chuyện này à? Hừm, thật ra Nghị Minh còn một người anh song sinh nữa, tên là Nghị Lâm, chỉ là nó đã bị xóa tên khỏi gia phả nhà họ Nghị, cho nên không còn là người nhà họ Nghị nữa rồi.”
Vậy rốt cuộc kẻ đã tới phòng tôi vào buổi tối hôm đó… là Nghị Lâm hay Nghị Minh?