Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 92




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

************

An Hùng cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất đẹp, chỉ là tỉnh lại, ông đã không nhớ rõ trong mộng xảy ra chuyện gì.

Cơ thể không được nghỉ ngơi kể từ thời kỳ xao động đã được chữa trị.

Tinh thần trì không có thống khổ, chỉ còn lại bình thản.

Nhìn hai tay mình không còn áp lực đau đớn run rẩy nữa, An Hùng trong lòng mừng rỡ đồng thời cũng thập phần khiếp sợ, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía lư hương.

Hương liệu nơi đó đã cháy hết, mùi hạt dẻ dễ ngửi trong phòng đã rất nhạt.

Chân trần từ trên giường đi xuống, bước nhanh qua, mở lư hương... trong con ngươi đen tràn đầy khiếp sợ.

Đây là hương liệu có thể chữa khỏi giai đoạn xao động của Alpha gien cao cấp.

Có một hương vị làm cho ông ta rất quen thuộc trong đó.

Giống như hương liệu cấp thấp ông dùng lúc trước, đều xuất phát từ tay vị kia, quả nhiên lúc trước bọn họ bị lừa.

Nhưng tại sao bây giờ...?

An Hùng hoảng hốt nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trắng bệch, ông nghĩ đến lời nói khi An Liệt Ninh mở phiên tòa.

Lão quản gia nhìn ông từ trong phòng đi ra, trong mắt tràn ngập vui sướng cùng khiếp sợ, cho dù lúc trước ông đã biết kết quả, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn làm cho trong lòng rung động.

Thời kỳ xao động đối với Alpha mà nói vẫn là ác mộng không thể trị tận gốc, hiện giờ rốt cục có người có thể cứu trị, còn bị ông tận mắt nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút kích động.

" Gia chủ ngài thân thể vừa khôi phục sao không nghỉ ngơi cho tốt?"

" Hương liệu kia là ai đưa tới? "

Lão quản gia đối với vấn đề này của ông cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa An Hùng cho dù không hỏi, ông cũng muốn nói: " Là đặt ở cửa, à, nơi này có phong thư, cụ thể là ai ta cũng không biết. "

An Hùng nhận lấy lá thư trong tay quản gia mở ra, nhìn phía trên: có thể chữa khỏi thời kỳ xao động.

Đối phương hiển nhiên biết tình huống của ông.

Không thể thoát khỏi liên quan đến bằng chứng trong tay An Liệt Ninh, chỉ là An Liệt Ninh đã thực hiện thỏa thuận này với ai.

Đối phương có thể xuất ra hương liệu cao cấp trị liệu thời kỳ xao động, chỉ sợ thân phận không thể khinh thường.

Nhìn vẻ mặt An Hùng thay đổi vài lần, lão quản gia thức thời bảo trì im lặng, chỉ khi An Hùng cất thư xong, mới mở miệng: " Thân thể ngài vừa khôi phục còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn, ta chuẩn bị bữa tối, ngài ở trong phòng ăn đi. "

" Khoảng thời gian này vất vả cho ngươi. "

" Đây là điều ta nên làm."

Ông là quản gia của An gia, phục vụ mỗi một vị trưởng tộc An gia, An Hùng còn là trưởng tộc An gia một ngày, ông sẽ không phản bội ông.

••••52Hz••••

Tiêu Khải đứng trước gương, điều chỉnh trang phục trên người, tùy thị rũ mắt an tĩnh đứng ở một bên.

" Chuyện bên Huy Diệu điều tra thế nào rồi, ông chủ Huy Diệu vẫn cái gì cũng không nói sao?"

" Đúng vậy, cắn chết cũng không nói bất cứ thứ gì."

" Vậy An gia bên kia thì sao, tình huống An Hùng như thế nào?"

" Phân gia đến cửa đều bị khuyên trở về, hẳn là còn chưa từng thấy An gia tộc trưởng, nhưng chỉ sợ tình huống không tốt lắm."

" Hừ, những phân gia này cũng là phế vật, An Hùng hiện giờ nỏ mạnh hết đà, cư nhiên còn ở đây, bọn họ là chờ ông ta chết trực tiếp thay thế sao, thật sự là một chút máu mủ cũng không có."

Tiêu Khải dứt lời, nghiêng người nói với tùy thị trưởng, " Cái cúc áo này, cài nút tốt hơn một chút hay là không cài tốt một chút. "

Tùy thị trưởng ngước mắt đảo qua: " Bữa tiệc tối lần này không biết Bệ hạ có mục đích gì, Điện hạ vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. "

" Vậy thì cài đi." Tiêu Khải cài xong cái cúc áo trên cùng, hơi nhíu mày, hiển nhiên cũng không phải rất thoải mái, " Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi. "

Tùy thị trưởng nhẹ nhàng gật đầu theo bên cạnh gã, đi về phía phòng yến hội.

Lúc Tiêu Khải đi tới phòng yến hội, vừa vặn đụng phải Tiêu Đỉnh tới dự tiệc.

Nhìn thấy gã, Tiêu Đỉnh cười nghênh đón kêu lên: " Nhị hoàng huynh. "

Tiêu Khải gật gật đầu: " Gần đây bận cái gì vậy? "

" Nhị hoàng huynh còn không biết ta sao, ngoại trừ ở chỗ mẫu hậu ra, ta cũng không có chỗ nào khác để đi. "

" Không có việc gì cũng nên đi ra ngoài một chút, ở lại trong cung không có ý nghĩa gì."

" Nhị hoàng huynh nói phải."

Hai người nói xong đi vào trong phòng yến hội, còn chưa đến thời gian mở tiệc, hôm nay các nhân vật chính đều chưa lên sân khấu.

Ngồi xuống vị trí hai người, Tiêu Đỉnh dường như có chút lo lắng mở miệng: " Nhị hoàng huynh, chuyện của Đại hoàng huynh mẫu hậu có chút lo lắng. "

" Kết quả chuyện này còn chưa có, mẫu hậu bên kia còn phải dựa vào ngươi trấn an nhiều."

" Ta sẽ làm, Nhị hoàng huynh yên tâm."

" Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh, các ngươi thật sớm."

Tiêu Tán mặc áo lông màu trắng tiến vào, áo lông màu trắng dưới ánh đèn chiếu rọi, phản chiếu ra ánh sáng, lấp lánh lại xinh đẹp.

" Ngũ đệ hôm nay sao lại dễ nhìn như vậy."

" Tam hoàng huynh không cần cười ta."

Tuy rằng nói như vậy, trên mặt Tiêu Tán lại lộ ra nụ cười hài lòng, đi tới ngồi ở bên cạnh Tiêu Đỉnh, giống như lơ đãng nhìn về phía cửa.

Tiêu Đỉnh đem hành động của cậu ta thu vào trong mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.

" Nguyên soái đại nhân chỉ sợ còn phải đợi một chút mới có thể đến. "

" Tam hoàng huynh, ta là xem phụ hoàng khi nào sẽ đến, hôm nay mẫu hậu vẫn không thể tham gia sao?"

" Thân thể mẫu hậu bác sĩ đưa ra đề nghị vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn. "

Bọn họ đang nói thì ngoài cửa truyền đến thanh âm. Tiêu Khải đứng lên dẫn đầu nghênh đón Quốc Vương và Vương Nhất Bác cùng tiến vào.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Khải đi tới, nhẹ giọng nói: " Nhị điện hạ. "

" Nguyên soái đại nhân, khách khí."

" Được rồi, hôm nay chính là gia yến mà thôi, Nguyên soái ngươi cứ thả lỏng một chút, ngồi xuống đi."

" Được."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, sau khi ngồi xuống bên cạnh Quốc Vương, ngước mắt lãnh đạm lại xa cách đảo qua Tiêu Tán đang đưa mắt rơi vào trên người hắn, sau đó rất nhanh liền dời ánh mắt đi.

Chẳng qua liếc mắt một cái này, lập tức liền đem Tiêu Tán nhìn đến tâm hoảng ý loạn.

Tiêu Đỉnh nhẹ nhàng chạm vào Tiêu Tán dưới gầm bàn, ý bảo cậu ta mau thu lại biểu tình trên mặt.

Quá lộ liễu rồi.

" Chúng ta mở tiệc đi, vừa ăn vừa tán gẫu."

" Được, nghe phụ hoàng."

" Bệ hạ mời trước."

" Nguyên soái không cần khách khí, đều là người một nhà, thân thể gần đây như thế nào?"

" Đều đã bình thường, tạ Bệ hạ nhớ nhung."

" Vậy là tốt rồi, thân thể Nguyên soái chính là Đế quốc, ngươi phải bảo trọng cho tốt mới đúng, dù sao biên vực bên kia còn cần Nguyên soái hao tâm tổn trí. "

" Có Đại điện hạ ở đó, Bệ hạ an tâm."

" Hắn có được hay không, ta so với ngươi trong lòng biết rõ, ăn đi, đây là đầu bếp trong cung làm, hương vị như thế nào?"

" Rất tốt."

Mặt không đổi sắc, Vương Nhất Bác ăn thức ăn trước mặt.

Tiêu Khải nghe thấy hai chữ này, trong lòng nhịn không được chửi bới hai chữ: Dối trá.

Sau khi ăn thức ăn ở phủ Nguyên soái, gã cảm thấy thức ăn mà những đầu bếp trong cung nấu cũng chỉ là như vậy.

" Nguyên soái đối với chuyện của Tiêu Chinh nhìn thế nào?"

Sau khi im lặng một lát, Quốc Vương cầm lấy khăn ăn bên cạnh bàn nhẹ nhàng lau miệng.

Nghe thấy vấn đề này, Vương Nhất Bác cũng buông đũa trong tay xuống.

" Ta không có ý kiến, Bệ hạ. "

" Cái này có cái gì không dám nói, Tiêu Chinh đứa nhỏ này năng lực có thể bình thường, nhưng tâm không xấu, hắn đối với ngươi càng nhiều là hâm mộ, cũng không phải thật sự nhằm vào ngươi."

" Ta biết Bệ hạ, ta đối với Đại điện hạ cũng thập phần kính trọng, cho nên tư tâm của ta là nguyện ý tin tưởng hắn."

" Không nghĩ tới hai người lại có vài phần thương tiếc lẫn nhau, ăn cơm đi."

Sau khi ăn xong, bọn họ chuyển đến phòng khách, Quốc Vương trong tay cầm chén trà, nói với Vương Nhất Bác.

" Trận chiến Tinh Hải tuy rằng đã qua, nhưng trong lòng ta thủy chung bất an, Nguyên soái cảm thấy có nên phái thêm một ít người đóng quân hay không? "

" Hiện giờ biên vực có Đại điện hạ tuần tra, Bệ hạ không cần lo lắng."

" Đúng vậy, phụ hoàng nên cho Đại ca thêm một chút tín nhiệm."

Tiêu Khải đột nhiên mở miệng, chọc Quốc Vương cười rộ lên, chỉ là không đợi gã nói tiếp, Tiêu Tán đột nhiên mở miệng nói.

" Nhìn không ra, Nguyên soái cùng Nhị hoàng huynh lại ăn ý như vậy. "

" Nguyên soái cùng Nhị hoàng huynh hẳn là đều tín nhiệm Đại hoàng huynh, nếu không cũng sẽ không như thế."

Tiêu Đỉnh đúng lúc mở miệng, đem những lời này của Tiêu Tán nhấn mạnh hơn.

Quốc Vương nhìn Tiêu Đỉnh một cái, không có nhiều lời, Tiêu Đỉnh cũng giống như không rõ mình đã làm cái gì, an tĩnh ngồi ở một bên.

Ngược lại Tiêu Khải cười cười giải thích dựa theo lời của Tiêu Đỉnh, dẫn một lối thoát cho mình.

" Tam đệ nói phải, chúng ta đều bởi vì tín nhiệm Đại hoàng huynh, mới có thể ăn ý. "

" Các ngươi hòa thuận như thế, ta ngược lại yên tâm, tiểu Tứ có khỏe không?"

" Tạ Bệ hạ nhớ nhung, đều tốt. "

" Vậy thì tốt rồi, lão Nhị, ta nghe nói gần đây ngươi thuận đường liền đi phủ Nguyên soái, là vì cái gì?"

" Phụ hoàng thật đúng là cái gì cũng không giấu được ngươi, ta liền đến cửa cọ cơm vài lần, tất cả đều bị ngài phát hiện, Nguyên soái, xin lỗi không có biện pháp giấu diếm nữa, xin ngài tha thứ. "

" Nhị điện hạ không cần như vậy, nói theo thực tế là tốt rồi, miễn cho Bệ hạ hiểu lầm."

" Nguyên soái cùng Tứ đệ trù nghệ rất tốt, cho nên mỗi lần đi ngang qua, đều muốn ghé vào ăn cơm, về điểm này, ta đã rất khắc chế. "

" Không nghĩ tới Nguyên soái có tài năng như thế, ngược lại làm cho người ta ngoài ý muốn." Quốc Vương kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất Bác, nhịn không được hỏi, " Học được từ khi nào? "

" Thời gian rảnh rỗi, trình độ có hạn, bất quá là do Nhị điện hạ khen ngợi, không thể coi là thật."

" Nguyên soái khiêm tốn."

" Không nghĩ tới Tứ ca cũng biết nấu cơm, lúc trước ở trong cung, cũng không nghe nói đâu!" Tiêu Tán giống như vô tình mở miệng.

Quốc Vương dường như lúc này mới nhớ tới trong lời nói Tiêu Khải còn có Tiêu Chiến: " Thoạt nhìn tiểu Tứ cũng rất lợi hại? "

" Bệ hạ không biết em ấy có thể làm? "

Một câu hỏi ngược lại, làm cho mọi người trong lòng căng thẳng, Quốc Vương cười rộ lên: " Tiểu Tứ tự nhiên phi thường tốt, nếu như không tốt, ta làm sao có thể nỡ gả hắn cho ngươi, Nguyên soái phải quý trọng! "

( Cá: Nghe ổng nói những lời này muốn chửi một câu dduj mas ghê)

" Ta sẽ vậy, Bệ hạ."

Nghe thấy những lời này, Tiêu Tán theo bản năng cắn môi.

Tiêu Đỉnh vỗ nhẹ tay, ý bảo cậu ta thả lỏng.

Tiêu Khải đem hành vi của hai người thu vào trong mắt, trong lòng hiểu rõ.

Kết thúc, Quốc Vương bảo ba người đưa Vương Nhất Bác rời đi.

Sau khi nhìn theo đối phương lái xe rời đi, Tiêu Khải nhìn về phía Tiêu Tán nhàn nhạt cười một cái, không nói nhiều, chỉ dặn dò Tiêu Đỉnh đưa cậu ta trở về.

Chờ sau khi gã đi, Tiêu Tán kéo tay áo Tiêu Đỉnh lại kể lể.

"Tam hoàng huynh, Nhị hoàng huynh vừa mới nhìn ta có ý gì a? "

" Ngũ đệ thật không biết sao?"

" Nhị hoàng huynh cái gì cũng không nói, ta làm sao biết được! "

" Ta cũng không biết."

" Tam hoàng huynh sao ngươi lại như vậy!"

" Ha ha, Ngũ đệ có phải còn thích Nguyên soái hay không?"

" Ta vẫn đối với hắn đều rất ái mộ, chỉ là tựa như Tam hoàng huynh nói vậy, hữu duyên vô phận đi. "

" Ngũ đệ làm Omega nên tự tin hơn một chút, Nguyên soái tuy tốt, nhưng đã kết hôn, chẳng lẽ ngươi cam nguyện gả cho Alpha kết hôn lần hai sao? "

" Nếu là hắn, ta ngược lại không có gì không thể."

" Ngươi đúng là si tình, thật ngốc."

" Tam hoàng huynh ngươi đang cười ta sao?"

" Ta là đau lòng ngươi, Nguyên soái hiện giờ đã cùng Tứ đệ kết hôn, phụ hoàng cho dù cuối cùng theo ngươi, mạnh mẽ đem ngươi gả cho hắn, ngươi chuẩn bị cùng Tứ đệ cùng một chỗ sao?"

" Ta mới không cần chia sẻ Nhất Bác cho tên đó."

" Nhưng ngươi cảm thấy nên làm thế nào để bọn họ tách ra?"

" Bọn họ không thích hợp, Tiêu Chiến bất quá chỉ là một Omega có tuyến thể bị hỏng, dựa vào cái gì so sánh với ta, sớm biết lúc trước ta đã không nghe lời phụ hoàng, còn tới lượt Tiêu Chiến sao? Rõ ràng ta mới là bạn đời của Nhất Bác, vị trí Nguyên soái phu nhân nên là của ta!"

" Ngũ đệ, nhỏ giọng một chút, ngươi muốn cho tất cả mọi người nghe thấy sao? Nếu ngươi thật sự có tâm, nên nghĩ biện pháp. "

" Nghĩ biện pháp gì, Tam hoàng huynh ngươi có chủ ý gì mau nói, nếu giúp ta đạt thành nguyện vọng, ta cả đời cũng sẽ không quên Tam hoàng huynh tốt!"

" Loại chuyện này còn cần chính ngươi suy nghĩ, người bên ngoài đều không có biện pháp giúp ngươi. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, cơ hội đều là dựa vào chính mình tranh thủ."

Tiêu Đỉnh mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Tiêu Tán lại hiểu.

Cười tiến đến trước mặt Tiêu Đỉnh kéo cánh tay hắn lại: " Tam hoàng huynh nói rất đúng, cơ hội đều phải dựa vào chính mình tranh thủ. "

Hết chap 92.

Cá: Ủa alo????? Tự nhiên tính dựt chồng ng ta bà nội >_>