Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 81




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

********************

Ôn tuyền dưới sự làm việc không ngủ không nghỉ của A Nhất A Nhị, rốt cục cũng được xây dựng xong, ôn tuyền lớn như vậy, còn chưa đổ nước. Tiêu Chiến đứng trên cầu gỗ nối giữa nhà kính và biệt thự, làm bước kiểm tra cuối cùng.

0520 đi theo cậu: " A Nhất A Nhị đi sạc, chủ nhân còn có chỗ nào cần cải thiện không?"

" Thoạt nhìn đều tốt, chúng ta đổ nước thử xem."

" Chủ nhân chờ tôi, 0520 đi lấy ống nước."

Không có ngăn cản, nhìn 0520 chạy đi, Tiêu Chiến ngồi xổm xuống nhìn ôn tuyền lớn như vậy, trong lòng có chút chờ mong.

Ôn tuyền này được xây dựng liên thông với nhà kính, không chỉ không phá hủy thảm thực vật xanh tươi trước đó, mà còn rất tốt để trang trí phong cảnh.

Chờ mùa đông đến, khí nóng trên mặt ôn tuyền bay bay, phối hợp với hoa mai nở rộ, đình viện rộng lớn không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào nữa.

Chỉ cần suy nghĩ về nó là cậu tràn ngập mong đợi.

0520 đem ống nước đã nối xong đưa cho Tiêu Chiến, chờ cậu tiếp nhận, đứng lên đem nước đổ vào trong ôn tuyền.

Với sự tràn vào của dòng nước, ôn tuyền dần dần phát huy hiệu quả mà nó nên có.

Mặc dù bốn phía đã làm lớp lọc, nhưng Tiêu Chiến vẫn đem ôn tuyền từ trong ra ngoài quét một lần, mới dám đổ đầy nước.

Mực nước không ngừng dâng cao, đứng ở trên cầu gỗ, Tiêu Chiến liền có thể cảm giác được nhiệt độ từ ôn tuyền bay lên, không đến mức quá nóng, ấm áp lại mang theo cảm giác ẩm ướt.

Đá ôn tuyền không chỉ có thể rải nhiệt, mà còn điều chỉnh nhiệt độ.

Nếu không một viên đá ôn tuyền cũng sẽ không đến trăm vạn như vậy.

Mà ôn tuyền này của cậu toàn bộ đều dùng đá ôn tuyền chế tạo, giá trị bao nhiêu Tiêu Chiến cũng không dám tính toán kỹ.

Sau này nếu có người dám nói sư tử lớn nhà bọn họ nghèo, liền dẫn người đó đến ngâm hồ ôn tuyền, hừ!

Mực nước đạt đến mức tiêu chuẩn, Tiêu Chiến ngồi xổm xuống đưa tay thử nhiệt độ nước, lúc mới chạm vào nước sẽ cảm thấy có chút nóng, nhưng thích ứng sẽ cảm thấy vừa vặn.

Quả nhiên là thứ tốt, mắc cũng có giá trị của mắc.

Đem ống nước cất đi, Tiêu Chiến trở lại phòng, tìm ra hai bộ quần áo tắm ôn tuyền một đen một trắng, chờ Vương Nhất Bác trở về có thể trải nghiệm hiệu quả một chút.

Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến chuẩn bị bữa tối, đặc biệt chuẩn bị thêm một chút rượu.

Dưới ánh trăng, cùng người bạn thích dựa vào nhau để uống rượu và ngâm mình trong ôn tuyền, thật vui vẻ ^ – ^.

" Chủ nhân, sao cậu lại vui vẻ như vậy?"

" Ôn Tuyền đã được xây dựng xong, có chút vui vẻ."

" Chủ nhân đang muốn buổi tối cùng sư tử lớn ngâm mình chứ gì?"

" 0520 cậu biết quá nhiều, phạt cậu sau này biết cũng không được nói ra."

" Chủ nhân cậu đỏ mặt nha^ – ^." 0520 thanh âm loli lộ ra nụ cười xấu xa, nhưng nhanh chóng liền trở về 0520 săn sóc, " Chủ nhân thẹn thùng, sau này 0520 giả vờ không biết là được rồi. "

" Vậy thật sự là cám ơn cậu! "

••••52Hz••••

Thích Vụ nâng vali đến khách sạn trên một con phố của Thiên Mã Tinh, ông chủ đứng ở phía sau quầy nhìn thấy khách tiến vào, nhất thời nở nụ cười: " Hoan nghênh đã đến, xin hỏi là muốn ở khách sạn sao?"

" Tôi muốn một gian phòng ánh sáng tốt, ở lâu."

" Được, chờ lát nữa để tôi kiểm tra một chút, ánh sáng tốt. À, ngài vận khí không tệ, tầng ba có ánh sáng tốt, gian cuối cùng, tôi dẫn ngài lên xem."

Ông chủ nói xong từ phía sau quầy đi ra, nhìn thấy vali trên tay Thích Vụ, nhịn không được nói: " Ngài là quân nhân sao?"

Bởi vì vali của Thích Vụ ngoại trừ màu xanh quân đội, mặt trên còn in chữ Đế khu ( Quân khu Đế quốc).

Thích Vụ cười: " Ông cảm thấy tôi giống sao, hàng secondhand loại này cũng không ít, hơn nữa còn rất rẻ."

" Ngài nói rất đúng, loại vật tư quân công mô phỏng này, chính là vì thỏa mãn sở thích thu thập của dân chúng, để tôi đến giúp ngài cầm!"

" Không cần, ông dẫn đường là được rồi."

Đang nói lời này, chuông gió treo trên cửa liền truyền đến tiếng thanh thúy.

Hai người cùng nhau nhìn qua, chỉ thấy thú nhân trẻ tuổi tóc ngắn sạch sẽ đeo bản vẽ đi vào, trên người đối phương mang theo một cỗ hương vị thuốc nhuộm, ánh mắt Thích Vụ rơi vào ngũ quan chói mắt của đối phương, trong mắt nổi lên một chút kinh ngạc.

Nhìn thấy Thích Vụ, đối phương cười phất phất tay: " Ông chủ có khách mới rồi."

" Tiểu Tiền cậu lại đến bến tàu sao?"

" Đúng vậy, hôm nay phong cảnh tốt như vậy, thích hợp vẽ tranh, Lâm Tiểu Tiền, Beta, khách ở đây."

" A Thích, sắp trở thành khách lưu trú lâu dài ở đây, cũng là Beta như cậu."

" Thật là trùng hợp."

Lâm Tiểu Tiền cười rộ lên, lộ ra một đôi răng hổ xinh xắn đáng yêu: " Tôi giúp cậu đi, cái vali này thoạt nhìn rất nặng. "

" Không cần, tôi tự mình có thể cầm."

" Vậy được rồi, chúng ta lên đi, ông chủ ăn cơm tối có món gì?"

" Hôm nay nhà bếp làm gà hầm nấm, ăn kèm với bắp cải cay!"

" Bắp cải cay?" Trong thanh âm trong trẻo của Lâm Tiểu Tiền lộ ra nghi hoặc, tựa như rất khó hiểu vì sao ông chủ lại làm bắp cải cay.

" Hắc, ngữ khí của cậu có chút kỳ quái, bắp cải cay tôi vừa mới học được trong buổi phát sóng trực tiếp trên mạng, hương vị khẳng định tốt hơn so với người máy làm ra, biết bây giờ đồ ăn của đầu bếp đắt bao nhiêu không, tôi không thu tiền của các cậu, miễn phí cho các cậu ăn, cậu cũng không cần ỏng ẹo được không?"

" Ông lại ngồi xổm trong phòng livestream của người dẫn chương trình Đào kia sao?" Lâm Tiểu Tiền nghe vậy lập tức nói, " Đào Tử kỳ này làm bắp cải cay sao? "

" Đương nhiên, bắp cải cay ăn kèm cơm, tôi nói cho cậu biết hương vị tuyệt vời!"

" Tôi tin rằng Đào Tử làm ra có hương vị tuyệt vời, nhưng ông chủ, ông...quên nó đi... không đả kích ông, nhưng A Thích..." Lâm Tiểu Tiền vừa muốn nói vừa thôi vỗ vỗ bả vai cậu, hết thảy đều không nói nên lời.

Chọc ông chủ đi ở phía trước đặc biệt muốn quay đầu đánh người, thế nhưng còn có Thích Vụ ở chính giữa ngăn cản.

Làm thế nào ông cũng phải duy trì phong độ trước mặt khách mới.

Ông chủ thở phì phì quay đầu, Thích Vụ liền nhìn thấy Lâm Tiểu Tiền làm mặt quỷ với ông.

Đi lên tầng ba, Lâm Tiểu Tiền dừng lại trước cửa phòng gần cầu thang: " A Thích lát nữa tôi đi tìm cậu, cùng đi ăn cơm?"

Thích Vụ cười gật gật đầu: " Được. "

Ông chủ mở cửa ra thuận thế nói: " Nếu ở lâu, khách sạn trọn gói ba bữa, à, đây chính là phòng có ánh sáng tốt nhất hiện nay của khách sạn. "

Một phòng ngủ một sảnh, bên ngoài ban công rộng lớn chính là bến tàu lớn nhất Thiên Mã Tinh.

Thích Vụ đi qua, gió lạnh thổi mái tóc nửa dài, loại thả lỏng trước nay chưa từng có, khiến cậu nhịn không được nở nụ cười: " Ông chủ tôi ở đây đi."

" Được nha, tôi họ Bạch, sau này gọi tôi một tiếng lão Bạch là được."

" Được rồi, điếm trưởng* Bạch."

*Từ này có thể hiểu là quản lý được ủy quyền của một chuỗi cửa hàng. Mình tra từ điển để là store manager. Mình cũng không chắc nên sẽ để luôn từ Hán Việt.

" Hắc, một tiếng điếm trưởng này của cậu so với ông chủ còn dễ nghe hơn, nhất thời làm cho tôi cảm thấy cao lớn hơn rất nhiều."

Lão Bạch nói xong từ tài khoản của y rút tiền phí, cùng y nói những điều cần lưu ý, thời gian ba bữa cơm rồi mới xuống lầu rời đi, chỉ là ông chủ Bạch vừa đi, cửa đóng lại đã bị gõ.

Thích Vụ nhớ tới chuyện Lâm Tiểu Tiền lúc vào cửa nói muốn tới tìm y ăn cơm, đi qua mở cửa ra, chỉ thấy Lâm Tiểu Tiền trong tay cầm một cái bình hoa, bên trong cắm một bó hoa khô: " Tặng cho cậu!"

" Cám ơn, muốn vào ngồi một lát không?"

" Được rồi." Lâm Tiểu Tiền tiến vào, nhìn Thích Vụ đem bình hoa của hắn đặt lên bàn, cười nói, " Cậu vận khí thật tốt, vừa tới liền đụng phải gian phòng tốt như vậy, tôi đã ở thật lâu mới được đổi đến gian phòng hiện tại. "

" Vậy xem ra tôi vận khí không tệ."

" Cậu cũng là bị phong cảnh mê người của Thiên Mã Tinh hấp dẫn sao?"

" Đúng vậy, Thiên Mã Tinh bốn mùa như xuân, còn có biển sao xinh đẹp, không tận mắt nhìn thấy, thú sinh sẽ tiếc nuối."

" Vậy cậu chuẩn bị ở bên này bao lâu?"

" Không biết." Thích Vụ đem quần áo của mình từ trong vali lấy ra treo vào trong tủ, " Còn cậu thì sao, ở bên này bao lâu rồi? "

" Được mấy tháng rồi, trước mắt còn chưa có ý nghĩ rời đi, bên này phong cảnh rất tốt, mỗi ngày đều là bộ dáng bất đồng, đời này để cho tôi ở lại chỗ này, tôi đều cam nguyện."

Thích Vụ nhìn ánh sáng trong mắt đối phương, biết Lâm Tiểu Tiền không nói dối.

Cất quần áo xong, Thích Vụ mở miệng nói: " Đi thôi, đi ăn cơm. "

" Đúng, đi ăn cơm, tôi nói với cậu ông chủ là fan của Đào Tử, nhưng hoàn toàn không có tay nghề của Đào Tử, cậu một hồi lượng sức một chút."

" Đào Tử livestream là ai?"

Từ khi y tới nơi này, đã nghe được tên này từ miệng Lâm Tiểu Tiền và ông chủ Bạch vài lần.

" À, cậu không biết sao, hiện tại anh ấy xem như là người dẫn chương trình khu sinh hoạt rất hot trên nền tảng Gia, trên có thể may búp bê, dưới có thể vào bếp nấu cơm, lợi hại nhất vẫn là hương liệu sư, làm ra hương liệu, đối với thời kỳ xao động của Alpha gien cấp thấp có hiệu quả rõ rệt."

" Thời kỳ xao động sao?" Thích Vụ trong lòng căng thẳng, nhớ tới ngày đó Đồ Lẫm nhắc với y Đế quốc có một vị hương liệu sư có thể trị liệu thời kỳ xao động.

Có phải là đây không?

" Đúng vậy, có phải bị dọa hay không, lúc ấy phơi bày là nhờ..." Lâm Tiểu Tiền đem dưa ăn từ quang võng nói cho Thích Vụ biết.

Chờ hắn nói xong, Thích Vụ gật đầu: " Vậy người đó quả thật rất lợi hại. "

" Đúng vậy, bất quá bình thường cậu cũng không lên mạng sao, chuyện này lúc trước trên mạng rất hot, gần đây tiểu thiếu gia An gia lập tức phải công khai xét xử."

" Rất ít khi lên." Thích Vụ cùng hắn từ trên lầu đi xuống, theo hắn vào phòng ăn.

Lúc này trong phòng ăn có hai ba vị khách, đã dùng cơm.

Thấy bọn họ đi vào, ông chủ Bạch giơ thìa gắp thức ăn trong tay lên: " Đến rồi à? "

Thích Vụ nhìn gà hầm nấm trong xe ăn cùng bắp cải cay bên cạnh.

" Nếm thử món bắp cải cay này, cam đoan cậu không hối hận!"

Đối mặt với sự thúc giục của ông chủ Bạch, Lâm Tiểu Tiền vụng trộm kéo tay áo của cậu, Thích Vụ cười nói: " Ít thôi tôi không thể ăn cay. "

Ông chủ Bạch nghe vậy nhất thời cười thấy răng không thấy mắt: " Yên tâm, khẳng định ngon. "

Nói xong múc một muỗng vào khay cơm Thích Vụ.

Chờ Lâm Tiểu Tiền bưng phần kia của mình ngồi xuống bên cạnh Thích Vụ nhỏ giọng nói: " Sao cậu lại nghĩ không thông suốt như vậy? "

" Ông chủ Bạch nhiệt tình như thế, không tiện từ chối."

" Ông ấy chính là bắt được cậu vừa tới, cậu tự mình nếm thử đi."

Thích Vụ nhìn bắp cải cay trong đĩa, từ bề ngoài mà xem, cậu cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cùng cái cậu ăn qua cũng không khác biệt lắm, không rõ Lâm Tiểu Tiền vì sao kiêng kị như vậy.

Mang theo tò mò gắp một miếng bỏ vào miệng, trong nháy mắt vào miệng, lông mày nhíu lại, tư vị đắng chát nổ tung trong miệng, lại trộn lẫn cay cay, quả thực có một loại ảo giác đang uống thuốc súng.

Thấy cậu nhíu mày, Lâm Tiểu Tiền đưa cho cậu một ly nước: " Mau súc miệng. "

Ông chủ Bạch lúc này lại đây, trong giọng nói mang theo chờ mong rõ ràng: " Thế nào, thế nào? "

Thích Vụ đem thứ trong miệng phun ra, uống một ngụm nước, cố gắng đem hương vị trong miệng đè xuống: " Ông chủ Bạch, ông có nếm qua chưa? "

" Nếm qua rồi, tôi cảm thấy hoàn toàn ok!"

Thích Vụ gật đầu: " Có lẽ khẩu vị của tôi với ông không giống nhau."

" Phốc!!!!" Lâm Tiểu Tiền không nhịn được mà bật cười, " Lão Bạch tôi liền nói ông buông tha đi, ông yên lặng làm fan nhỏ không được sao? "

Ông chủ Bạch thở dài: " Không được, tôi cũng không tin đời này tôi không nấu được một món ăn bình thường! "

Thích Vụ nghe vậy chớp chớp mắt, thì ra ngài cũng biết không bình thường?

Ăn cơm tối xong, Lâm Tiểu Tiền đứng lên nói: " Đi, dẫn cậu đi dạo quanh bến tàu, hoàng hôn bên kia đặc biệt xinh đẹp. "

" Được nha!"

Hai người từ khách sạn đi ra, gió biển thổi hơi lạnh, Lâm Tiểu Tiền đưa tay chỉ vào chân trời: " A Thích mau nhìn, hoàng hôn."

Hoàng hôn nửa rút nhuộm đỏ bầu trời, ánh sáng ấm áp xinh đẹp, làm cho đáy lòng người ta nổi lên ấm áp.

Thích Vụ dừng lại, lẳng lặng nhìn hoàng hôn trên bầu trời, trong lòng dâng ra một mảnh yên bình.

" A Thích, đẹp quá, đây chính là Thiên Mã Tinh, Thiên Mã Tinh lãng mạn."

" Ừm, rất đẹp!"