Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 47




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

***********

Về phần Công hội hương liệu sư bên kia, An Hùng híp mắt: " Bên Công hội tạm thời không cần để ý tới, chuyên tâm ứng phó với Viện kiểm duyệt Hoàng gia trước. "

" Nếu kéo dài đến cuối cùng, kết quả cũng không như ý muốn thì phải làm sao đây?" Tâm phúc biết ý tứ lời này của An Hùng, chỉ là đáp án cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Ở trước mặt lợi ích gia tộc, vứt bỏ một Omega cũng không tính là gì, cho dù Omega này là con ruột của ông, là Omega duy nhất có giá trị lợi dụng của An gia, cũng sẽ không làm cho ông sinh ra một chút do dự.

Chỉ là phần tâm tư này, cũng không cần tiết lộ cho càng nhiều người biết, cho dù là tâm phúc cũng không được, vậy nên An Hùng nói:" Cái này ngươi tạm thời không cần quản, đi xuống đi."

Tâm phúc rời đi không lâu, thư phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Một mực ở trong phòng chờ An Hùng tìm đến, An Liệt Ninh chờ hồi lâu không đợi được, rốt cục ngồi không nổi tự mình lại đây.

Cánh cửa đẩy ra, liếc mắt nhìn An Hùng ngồi sau bàn làm việc: " Phụ thân, con có thể vào được không?"

Nhìn An Liệt Ninh ngoan ngoãn hiểu chuyện đi qua, An Hùng chỉ cảm thấy phiền lòng.

Bởi vì ông từ trong trí nhớ nhớ rõ lúc trước An Liệt Ninh lần đầu tiên bộc lộ thiên phú trên hương liệu, ông hơn cả mười phần vui sướng.

Hưng phấn đưa An Liệt Ninh đi tham gia đánh giá hương liệu sư cao cấp, cho rằng An gia bọn họ rốt cục có thể giống như Lâm gia, có được một vị hương liệu sư cao cấp thực sự.

Chỉ cần An gia bọn họ có được hương liệu sư cao cấp nhất định có thể kết giao càng nhiều người, sự thật chứng minh ý nghĩ của ông cũng không sai.

Khi An Hùng tràn đầy kỳ vọng, ông đã bị đánh thức bởi một chậu nước lạnh từ An Liệt Ninh.

Mặc dù An Liệt Ninh có thiên phú, nhưng vẫn chưa đủ, nếu như điểm khởi đầu của Công hội hương liệu sư cao cấp bắt đầu từ năm mươi, như vậy điểm thiên phú của An Liệt Ninh khi đó đạt tới 49 liền trì trệ không tiến.

Đối với An Liệt Ninh mà nói, đây không thể nghi ngờ là chuyện thập phần tàn nhẫn, vừa cho y một chút hy vọng lại khiến y tuyệt vọng không thôi.

Bởi vì chỉ thiếu một chút, làm cho y vĩnh viễn không có khả năng trở thành hương liệu sư cao cấp.

Càng không có khả năng chế tạo ra hương liệu cao cấp.

An Hùng không cam lòng, An Liệt Ninh cũng không cam lòng.

Con đường bình thường và công bằng không thể đi, ngay cả đi, cuối cùng sẽ chỉ trở thành một trò đùa.

Dĩ nhiên An Hùng không có khả năng để An gia ở trong tay ông trở thành trò cười của mọi người, ông muốn phục hưng An gia, dẫn dắt gia tộc đi tới huy hoàng.

Sau đó, An Hùng lén lút lấy danh nghĩa đào tạo hương liệu sư cho cửa hàng trong nhà để sàng lọc Omega tài năng từ các tinh cầu xa xôi.

Trải qua một phen công phu, ông mới tìm được người thích hợp, người này chính là Tô Thiển, một Omega không cha không mẹ sống trong khu bình dân, có thiên phú cực cao, nhưng không có chỗ phát triển.

Thậm chí trước khi bọn họ kiểm tra, y cũng không biết mình có thiên phú như vậy.

Đối với bọn họ mà nói không có gì có thể thích hợp hơn, sau đó tất cả mọi chuyện đều thuận lợi phát triển như bọn họ dự đoán.

Cho đến khi....

Tên trộm khốn kiếp lấy số quang võng Của An Liệt Ninh xuất hiện.

Ông nhất định sẽ tìm được kẻ kia, đem kẻ kia bầm thây vạn đoạn!

Sau khi gõ cửa thăm dò, An Liệt Ninh liền kiên nhẫn chờ ở cửa, lại hồi lâu không đợi được phản hồi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của An Hùng, trong lòng An Liệt Ninh đánh lộp bộp một chút.

" Phụ thân."

Một tiếng này phát ra thanh âm run rẩy, làm cho An Hùng tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ xa xôi, ông rời mắt nhìn về phía đứa con Omega duy nhất của mình: " Không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, lại đây làm gì?" "

" Phụ thân, Công hội hương liệu sư và Viện kiểm duyệt hoàng gia đều gửi cho con thư hầu tòa, con sợ hãi."

" Hừ." Nhìn Omega ở cửa giả bộ đáng thương, An Hùng trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, " Ít ở trước mặt ta đừng giả bộ nhu nhược, An Liệt Ninh có lẽ là bình thường ta quá nuông chiều ngươi, để cho ngươi chuyện gì cũng không thương lượng với ta liền dám làm, ngươi cũng không còn nhỏ, ta nghĩ ngươi cũng đã đến lúc vì gia tộc làm chút chuyện. "

Sắc mặt An Liệt Ninh trắng bệch, ánh mắt vốn bối rối trong nháy mắt biến thành hoảng sợ: " Phụ thân, con biết con đã làm sai, cho con một cơ hội khác có được không, con cam đoan sau này sẽ ngoan, sẽ không tùy hứng làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không chọc ngài tức giận, hiện tại con còn chưa lập gia đình, con..."

" Không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi." Một câu nói, biểu thị không có chỗ thương lượng.

••••52Hz••••

Từ khi thần thức xuất hiện, Tiêu Chiến đã cảm thấy tò mò về chồi non xanh mướt trên đầu thỏ con.

Ôm thần thức của mình trở lại phòng, đặt thỏ nhỏ trên bàn, thỏ con ngồi xuống và nhìn cậu với đôi mắt màu đỏ: " Chiu chiu?"

Có lẽ nó đang hỏi cậu làm cái gì.

Sau đó Tiêu Chiến cười chọc chọc hai má mềm mại của nó, nhịn không được chạm vào chồi non trên đỉnh đầu, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, liền làm cho thân thể cậu trong nháy mắt nổi lên tê dại.

Ý thức được cái gì Tiêu Chiến không dám đụng vào nữa, đỏ mặt nhìn thỏ con bởi vì cậu vừa mới đụng chạm, nhéo lấy lỗ tai thật dài của mình, bộ dáng muốn té xỉu.

" Khụ khụ" Tiêu Chiến vẻ tự nhiên đè nén kiều diễm trong lòng, hỏi, " Cho nên đêm qua ta không phải nằm mơ, ngươi thật sự chạy đến phòng bên cạnh đúng không? "

Thỏ con ngẩng đầu lên, không trả lời câu hỏi của cậu, lại mở móng vuốt ngắn ngủi về phía cậu, làm một động tác muốn ôm.

Tiêu Chiến bị làm nũng không chịu được, chỉ sợ trong thiên hạ này người có thể bị thần thức của mình bán manh dễ thương đến xỉu up xỉu down cũng chỉ có cậu.

Ôm con thỏ con vào trong ngực, Tiêu Chiến không nhịn được ngửi ngửi.

Trong mắt nổi lên một chút kinh ngạc.

Hương vị trên người thỏ con pha trộn giữa mùi hương mùa đông và hương mật đào quen thuộc.

Không hề nhạt nhẽo.

Đột nhiên cậu phát hiện ra,l tin tức tố của vị Alpha kia đã được phóng đại hoàn toàn.

Khắp nơi trên dưới thân thể thỏ con đều là hương vị của Vương Nhất Bác.

( Thần thức sư tử lớn gào rống: Là mùi vị của ta, của ta, của ta >_<)

Sau khi nhận thức được điểm này, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cả người đều đang nóng lên.

Mặc dù cậu không cảm giác được sự bá đạo từ tin tức tố của Vương Nhất Bác, thậm chí có thể nói là ôn nhu, nhưng bởi vì điểm này khiến cậu cảm thấy e lệ không ngừng.

" Sau này không thể lén lút lẻn sang phòng bên cạnh, có biết không?" Ngươi đã là một thần thức trưởng thành, ngươi nên học cách rụt rè >_>

Thỏ con lắc lư chồi non, nghiêng đầu nhỏ không hiểu ý của Tiêu Chiến: " Chiu chiu! "

Thích sư tử lớn nha, muốn đến gần hơn, gần hơn ~~~~

Khuôn mặt Tiêu Chiến đã đỏ bừng như bị lửa thiêu đốt.

Cùng lúc này bên phòng cách vách, Vương Nhất Bác cũng đang dạy dỗ lại thần thức của mình.

Hắn ngồi ở bên giường, sư tử lớn nằm sấp trên mặt đất, móng vuốt lớn đặt trên đầu, nghiễm nhiên là một bộ dáng đang kháng cự.

Mà Vương Nhất Bác cũng không vì vậy mà thỏa hiệp, dựa theo tình cảnh hiện tại của hắn, căn bản không đoán trước được kết quả.

" Không được."

Sư tử lớn nghe thấy hai chữ này, động tác cứng ngắc một chút, sau đó đứng lên quay lưng một cách tức giận, dùng mông hướng về phía hắn, có thể nói thập phần cố gắng biểu đạt khó chịu của mình.

0520 dọn dẹp trong sân cảm thấy hai người trong nhà hôm nay có chút kỳ quái.

Có lẽ là đang trong thời kỳ yêu yêu đương đương rạo rực???

Đã là cuối thu, thời tiết ngày nào cũng lạnh hơn.

Tiêu Chiến đem chăn mùa hè mỏng nhẹ trong nhà đổi thành chăn mùa đông chống rét, tuy rằng trong phòng đều được trang bị hệ thống điều khiển nhiệt độ, cho dù vào mùa đông cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh.

Nhưng cậu vẫn giữ lại thói quen trước kia.

Dọn dẹp đồ đạc đã thay xong, chuẩn bị giặt sạch xong cất đi năm sau dùng.

Việc này làm xong, Tiêu Chiến lại sửa sang lại quần áo mùa đông, lúc mở tủ quần áo Vương Nhất Bác ra mới phát hiện quần áo mùa đông của vị Alpha nhà cậu cũng không nhiều.

Ý thức được điểm này, Tiêu Chiến thầm nghĩ may mắn hiện tại phát hiện sớm, nếu đợi đến trận tuyết đầu tiên rơi xuống, liền không kịp.

Vừa vặn cậu cũng chuẩn bị mua một ít quần áo mới, đến lúc đó liền mặc cùng nhau là tốt rồi.

" Chủ nhân, mời ngài ký nhận chuyển phát nhanh."

Hệ thống an ninh của cửa chính phát ra âm thanh nhắc nhở, Tiêu Chiến hơi sửng sốt, sau đó nghĩ đến vật liệu phòng ấm mà mình đã đặt trước không lâu, hẳn là mấy ngày nay đã đến.

Khi cậu ra khỏi phòng, 0520 đã ký tên và đẩy một đống vật liệu lớn vào.

Từ số lượng mà xem, chính là tấm gỗ mà trước đây cậu trực tiếp đặt từ nhà sản xuất.

Vương Nhất Bác đã đến giúp 0520 cùng nhau lấy tấm gỗ ra khỏi xe đẩy, đặt cùng một chỗ.

Sau đó vẫn nhìn về phía Tiêu Chiến.

Cậu bối rối nói:" Đồ đạc đã đến, phòng ấm của chúng ta cũng có thể bắt đầu xây dựng."

" Tôi phải làm những gì?" Vương Nhất Bác hỏi rất tự nhiên.

Nghe vậy Tiêu Chiến cười rộ lên: " Yên tâm, lúc cần anh tôi sẽ không khách khí. "

" Được." Vị Alpha nào đó bị những lời này của tiểu Omega của hắn làm cho sung sướng, trong mắt mang theo ngập tràn ôn nhu.

Việc bồi dưỡng linh thực cao cấp vẫn đang tiến hành, bởi vì sự xuất hiện của thỏ con, Tiêu Chiến mấy ngày nay phát hiện trong quá trình bồi dưỡng, cậu đối với tin tức tố nắm trong tay càng chính xác và dễ dàng hơn rất nhiều.

Điểm quan trọng nhất là khả năng linh thực cao cấp chấp nhận cậu cao hơn.

Không còn là chỉ khi cậu phóng thích tin tức tố mới biểu hiện ra một chút hứng thú như trước.

Hiện tại khi Tiêu Chiến đưa tay chạm vào lá Sử quân tử, đối phương cũng sẽ cho cậu một chút đáp lại.

Sự thay đổi như vậy khiến Tiêu Chiến rất hưng phấn.

Bởi vì thuận lợi, gốc Sử quân tử được Tiêu Chiến một mình bồi dưỡng đã tới hạn nở hoa.

Chỉ cần làm việc chăm chỉ hơn một chút, cậu có thể gặt hái thành công.

Sau khi đêm đến trở lại phòng, Tiêu Chiến liền chuẩn bị đêm nay đem gốc cây Sử quân tử này triệt để đánh hạ.

Hương mật đào ngọt ngào phóng thích ra, trước mặt Tiêu Chiến gốc Sử quân tử nhẹ nhàng lắc lắc lá cây của mình, dải màu hồng nhạt tản mát ra hương hạt dẻ nhàn nhạt, từng chút từng chút theo tin tức tố của cậu trở nên nồng đậm, nụ hoa xấu hổ rốt cục nở rộ vào khoảnh khắc này...

Thỏ con nhảy vào trong ngực Tiêu Chiến, bộ dáng lười biếng muốn nghỉ ngơi.

Chồi non trên đầu lắc lư đáng yêu một chút, liền nằm xuống nhắm mắt lại.

0520 đứng lặng lẽ sang một bên, cẩn thận ghi lại tất cả điều này.

Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt ra, trên mặt lại có chút mệt mỏi nhưng trong mắt ngược lại mang theo phấn khởi.

Trải qua nỗ lực lâu như vậy, rốt cục bồi dưỡng ra linh thực cao cấp.

Sư tử lớn tiên sinh có thể tốt rồi!

Đem cánh hoa đẹp đẽ lấy ra, Tiêu Chiến chuẩn bị một bình chứa, đem hương liệu cao cấp chế ra.

Như vậy cũng có thể làm cho Vương Nhất Bác sớm hồi phục một chút.

Quá trình sản xuất hương liệu cao cấp là hoàn toàn giống như hương liệu cấp thấp, việc sử dụng tin tức tố để chiết xuất cũng khó khăn hơn.

Tiêu Chiến liên tiếp thất bại mười mấy lần, lãng phí rất nhiều hoa Sử quân tử, ngay khi cậu hoài nghi mình có thể chế tạo ra hương liệu cao cấp hay không, rốt cục để cho cậu ở lần thứ mười sáu, tin tức tố bị hao tổn hơn phân nửa mới chiết xuất được.

Lúc này cậu mặc dù đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn nhẫn nại đem công đoạn cuối cùng hoàn thành.

Nhìn hương liệu cao cấp màu trắng sữa to bằng bàn tay, mặc dù không đủ hoàn mỹ, nhưng vẫn làm cho Tiêu Chiến từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ.

Chỉ là quá mệt mỏi, không chống cự được, liền nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, 0520 quay đầu nhìn qua, màn hình hiển thị liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Không biết Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa đã bao lâu.

Hết chap 47.