Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Nghĩ đến Tiêu Tán, Tiêu Chiến theo bản năng nhìn về phía Vương Nhất Bác đang nằm trên giường. Cậu biết ở tinh cầu Thủ đô bao trùm toàn hệ thống quan sát này, việc Đại nguyên soái đột nhiên xuất hiện làm sao hoàng thất bên kia có thể không có phản ứng gì chứ, chỉ là vì sao lại phái Tiêu Tán tới đây?
Hít sâu một hơi, Tiêu Chiến quay đầu nói với 0520: "Giúp anh ta mặc quần áo vào nhé, tôi đi xem thử."
"...... 0520 muốn đi với chủ nhân." 0520 cầm quần áo, bước chân ngắn đi về phía Tiêu Chiến hai bước.
Biết 0520 đang lo lắng cho mình, Tiêu Chiến đưa tay sờ sờ đầu của 0520: "Đừng lo lắng, tôi có thể đối phó được mà."
Đây không phải là hoàng cung, cậu cũng không phải là Tứ điện hạ của hoàng thất cần nhìn sắc mặt người khác. Hiện tại cậu là bạn đồng hành hợp pháp của Nguyên soái Đế quốc Vương Nhất Bác, cậu không còn là một kẻ cô độc không người chống lưng nữa.
Tiêu Chiến của hiện tại chính là Nguyên soái phu nhân, ừm, có thể danh chính ngôn thuận mượn uy danh của sư tử lớn mà dùng ^ – ^.
Dặn dò 0520 xong, Tiêu Chiến cẩn thận đóng cửa phòng phía sau lại.
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, thần thức sư tử lớn vốn ngoan ngoãn ngồi xổm ở một bên bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh cửa, cái đuôi phía sau buông xuống đất không kiên nhẫn đong đưa.
0520 cầm quần áo trong ngực bò lên giường Vương Nhất Bác, trên màn hình hiển thị phản chiếu một đống loạn mã...
Ở bên này, Tiêu Chiến ấn mở hệ thống an toàn của cửa lớn ra, để cho Tiêu Tán mang theo tuỳ thị* tiến vào.
*Tùy thị: người hầu bên cạnh
Trên mặt Tiêu Tán lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn khi phải chờ ở cửa, quần áo trên người cậu ta là được làm từ lông vũ, dưới ánh hoàng hôn tỏa ra màu sắc như ánh ban mai càng thêm nổi bật. Áo lông vũ là dùng lông tơ khi còn nhỏ của chim phi điểu để làm ra, có thể tùy hoàn cảnh xung quanh mà thay đổi màu sắc, đông ấm hạ mát.
Đây là một phụ kiện xa xỉ chỉ có Omega hoàng gia và quý tộc mới có thể mặc được.
Sáu tùy thị đi theo phía sau, bốn người là tùy thị thường xuyên đi theo bên cạnh cậu ta, còn lại hai người Tiêu Chiến cũng không xa lạ, là tùy thị bên cạnh Đại hoàng tử, đội hình như thế ngược lại làm cho cậu yên lòng.
Tiêu Chiến như cũ đứng trên thềm gỗ, cũng không nghênh đón, điều này làm cho Tiêu Tán đi tới trước mặt cậu càng thêm khó chịu: "Tứ ca sau khi kết hôn quả nhiên không giống trước kia, nhìn thấy đệ đệ cũng sẽ không tiếp đón."
"Chỉ là dựa theo quy củ mà làm việc thôi." Quần áo trên người Tiêu Chiến vẫn là áo bông màu xanh đã mặc trong cung. Loại quần áo phổ biến của những Omega bình thường hay dùng, mặc trên người cậu lại có vẻ sạch sẽ, khí chất xuất trần, giống như thanh trúc sau mưa, lộ ra vẻ thanh nhã.
Trước kia Tiêu Tán luôn cảm thấy người này rẻ tiền nên không để vào mắt, lúc này đứng ở nơi đó không kiêu ngạo không nịnh hót, thậm chí ngay cả vẻ yếu đuối ngày xưa cũng không thấy đâu, làm cho đáy lòng cậu ta sinh ra một chút khó chịu không rõ nguyên nhân.
"Thiếu chút nữa đã quên, Tứ ca hiểu quy củ nhất. Đại hoàng huynh tuần tra phát hiện phủ Nguyên soái có dao động, bảo ta dẫn người đến xem, có phải Nguyên soái đã trở lại hay không?" Tiêu Tán nhìn chằm chằm Tiêu Chiến không chớp mắt, tựa như sợ trong nháy mắt liền bỏ qua bất kỳ vẻ khả nghi nào trên mặt đối phương.
"Nguyên soái hiện tại quả thật ở trong phủ, chỉ là bị thương nhẹ, tạm thời cần tĩnh dưỡng, không tiện gặp khách." Thần thức sư tử lớn dừng lại ở cửa, nghe Tiêu Chiến nói những lời này lại ngồi xổm xuống, nâng đuôi giữa không trung lắc lắc.
Biểu tình của Tiêu Tán trong nháy mắt tựa như nứt ra khi nghe thấy Tiêu Chiến mở miệng, cậu ta vốn tưởng rằng đại hoàng huynh phái cậu ta tới đây chẳng qua là trêu đùa Tiêu Chiến một phen, cảnh tỉnh anh ta đừng quên thân phận của mình. Lại hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe thấy câu trả lời như vậy, sắc mặt sáu người phía sau cậu ta vào lúc này cũng trở nên có chút phức tạp, uy danh của Vương Nhất Bác bọn họ thật sự không thể thừa nhận nổi.
Cố nén bối rối trong lòng, Tiêu Tán nhếch khóe môi cười cố ý hỏi: "Không biết Nguyên soái hiện tại thân thể như thế nào, bây giờ ta có thể vào thăm hay không?"
"Nguyên soái vừa mới nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy, ngày khác đi. Chỉ là trong phủ dược phẩm không nhiều lắm, nếu có thể, hy vọng Ngũ đệ trở về có thể cùng phụ hoàng thương lượng, đưa tới một ít."
"Đương nhiên, thân thể Nguyên soái quan trọng hơn, phụ hoàng tất nhiên sẽ đáp ứng."
"Ta ở đây thay mặt Nguyên soái cảm ơn Ngũ đệ, cảm ơn phụ hoàng." Nói đến phụ hoàng, Tiêu Chiến hơi khom người, làm thủ lễ.
Ánh mắt Tiêu Tán lướt qua cậu, dừng ở cửa phòng khóa chặt phía sau, cười mở miệng nói: "Tứ ca, thân thể Nguyên soái thật sự chỉ là thương tích nhẹ không có gì đáng ngại sao, hay là Tứ ca đứng ở chỗ này vì sợ ta đi vào nhìn thấy cái gì không nên thấy?"
"Ngũ đệ nói cái gì vậy, thân thể Nguyên soái ta như thế nào lại có thể nói lung tung được."
"Tứ ca không ngại thì mở cửa cho ta ở cửa nhìn một cái cũng được, ta trở về cũng có cái để bẩm báo lại với phụ hoàng."
Thần thức sư tử lớn trong cửa bỗng nhiên đứng dậy, con ngươi màu hổ phách trong suốt hơi nheo lại, cái đuôi đã buông xuống, lẳng lặng làm ra tư thế đề phòng, chỉ là bỗng nhiên đầu lỗ tai nó đang dựng thẳng nhẹ nhàng run lên, trong mắt nổi lên một tia cứng ngắc.
Trong phòng, 0520 đã mặc xong áo cho Vương Nhất Bác, nhìn đến quần lót có tác dụng che chắn, một đống loạn mã lại nhảy ra, một giây sau, 0520 từ trong bụng nhỏ lấy ra cây kéo, bẩn thỉu.... rác rưởi...
0520 đem thứ đã cắt nhỏ vào bên trong túi, rác bẩn sẽ được tái chế và phân hủy thật tốt. ^ – ^
Ở bên ngoài, Tiêu Tán đột nhiên tiến lên làm Tiêu Chiến trong lòng nhảy dựng, theo bản năng đưa tay ra ngăn cản ở cửa.
"Tứ ca ngươi rốt cuộc đang khẩn trương cái gì?" Tiêu Tán phảng phất cảm tưởng mình đã thật sự bắt được nhược điểm gì đó, trong con ngươi đen láy lộ ra hưng phấn nóng lòng muốn biết rõ hơn nữa.
Thế nhưng Tiêu Chiến không hề dao động, biểu tình thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là khi nhìn về phía Tiêu Tán, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén: "Ngũ đệ, chú ý thân phận."
Dứt lời, Tiêu Chiến nhìn về phía tùy thị phía sau cậu ta: "Thân là tùy thị các ngươi dẫn dắt Ngũ điện hạ như vậy sao, một Omega chưa kết hôn muốn xông vào phòng một Alpha nam đã kết hôn, việc này truyền ra ngoài Ngũ điện hạ sau này muốn kết hôn như thế nào đây? Các ngươi đem danh dự hoàng thất vứt ở đâu rồi?"
Bị Tứ hoàng tử bình thường trầm lặng ít nói lên tiếng dạy dỗ, làm cho sáu vị tùy thị đứng ở phía dưới trong lòng đều run lên. Trước kia bọn họ theo Ngũ hoàng tử ở ngoài cung tác oai tác oái quen thói, sáu người bọn họ nói cho cùng đều là tuỳ thị nhất đẳng trong cung, làm sao có người dám dạy dỗ bọn họ như vậy? Huống chi vị Tứ hoàng tử này trước kia bị khi dễ như thế nào cũng không phản kháng, đừng nói là Ngũ hoàng tử không để cậu vào mắt, bọn họ đối với cậu cũng chẳng xem ra gì.
Chỉ là hôm nay Tứ hoàng tử đột nhiên trở nên như thế, làm cho trong lòng bọn họ chấn động, lúc định phản ứng lại thì đã muộn, lời nói của Tiêu Chiến đã quay trở về trên người Tiêu Tán rồi.
"Ngũ đệ không nên chọc phụ hoàng không vui, chuyện hôm nay ta nghĩ ngươi tuổi còn nhỏ, không so đo với ngươi. Đừng quên thân phận, Nguyên soái hiện giờ đã cùng ta kết hôn rồi, mời!"
Bỗng nhiên bị người mà mình hay khi dễ ở trước mặt mọi người răn dạy, Tiêu Tán chưa bao giờ bị đối xử như thế, sắc mặt hết trắng lại đen, giống như mở phường nhuộm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến không thể giả vờ dịu dàng tự nhiên được nữa mà lộ ra vẻ hận thù dày đặc: " Tiêu Chiến! Ta thấy ngươi mới là không biết thân phận, nếu không phải..."
"Keng!" Bên trong cửa đột nhiên truyền ra tiếng vang, trực tiếp cắt đứt lời nói của Tiêu Tán, sau đó từ trong phòng truyền ra một tiếng quát lớn trầm khàn: "Cút!"
Đồng tử Tiêu Tán vội vàng co rút, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hai tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm chặt, vào giờ phút này lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên, vội vàng liếc qua cửa phòng đóng chặt, xoay người nhanh chóng nói với tùy thị một câu: "Chúng ta đi!"
Nhìn theo đoàn người rời đi, Tiêu Chiến mới lặng lẽ thả lỏng hai tay, chỉ là Tiêu Tán vừa đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lần nữa nhìn về phía cậu mà nói: "Tứ ca, phụ hoàng rất là nhớ thương Nguyên soái, hẳn là ít ngày nữa sẽ triệu Nguyên soái tiến cung."
Dứt lời, Tiêu Tán nhếch khóe môi, lộ ra một tia cười lạnh.
"Cảm ơn Ngũ đệ nhắc nhở, đi thong thả!"
Hết chap 04.