*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********
Sau khi nói lời tạm biệt với mọi người, Tiêu Chiến liền rời khỏi phòng livestream. 0520 vô cùng săn sóc bưng khay đựng bánh sandwich đặt lên bàn, còn cậu thì rót hai ly sữa hỏi: " Anh ấy tỉnh chưa? "
" Tỉnh rồi, tôi đi gọi sư tử lớn!" 0520 nói xong cất chân ngắn muốn đi ra ngoài, kết quả vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đi tới, " Sư tử lớn tới rồi, chủ nhân. "
Nghe vậy Tiêu Chiến liền nghiêng đầu nhìn qua, cong cong hai mắt ôn nhu nói: " Chào buổi sáng. "
" Chào buổi sáng."
Đối với chuyện đêm qua Vương Nhất Bác đăng tin trên quang võng, Tiêu Chiến cũng không có nhắc tới, chỉ cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Hòa quyện với hương thơm dâu tây, cắn miếng bánh sandwich đầu tiên, hương vị mềm mại làm cho Vương Nhất Bác rất hài lòng: " Ngon lắm. "
Được đối phương khen ngợi, Tiêu Chiến cười gật đầu: " Tôi cũng cảm thấy không tệ. "
Cậu vừa dứt lời, máy thông tin trên cổ tay Vương Nhất Bác bỗng nhiên vang lên.
•Nội các hoàng gia yêu cầu kết nối cuộc gọi, có đồng ý hay không?
Tiêu Chiến ngước nhìn về phía Vương Nhất Bác, trong mắt tràn ngập bất an.
Còn Vương Nhất Bác thì vẫn bình tĩnh như chẳng có gì, hắn buông bánh sandwich trong tay xuống, cả người thoạt nhìn đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn: " Kết nối. "
Trong nháy mắt kết nối, liền nghe bên kia truyền đến giọng nói ôn hoà của Quốc Vương Đế Quốc: " Nguyên soái. "
" Chào buổi sáng Bệ hạ."
" Thân thể Nguyên soái có chuyển biến tốt không?"
" Còn cần tu dưỡng, Bệ hạ có việc có thể phân phó?."
" Không phải chuyện gì lớn, Nguyên soái bảo trọng thân thể là tốt rồi."
" Xin nghe theo Bệ hạ dặn dò."
" Được, nghỉ ngơi đi."
Liên lạc chấm dứt, Tiêu Chiến chớp chớp mắt có chút không tin. Vương Nhất Bác nhìn qua, chống lại đôi mắt đen nhánh mang theo nghi hoặc của cậu, đôi mắt màu vàng nâu tràn ra ý cười: " Không cần lo lắng, không có việc gì."
" Thật sao?" Tiêu Chiến luôn cảm thấy cuộc điện thoại này của phụ hoàng có một loại ý tứ thăm dò gì đó.
" Ừm, ăn cơm đi."
Cảm nhận được Vương Nhất Bác không muốn nói nhiều về chuyện này, Tiêu Chiến cũng thức thời không hỏi nhiều, rời rạc nói: " Vườn nhỏ bên ngoài anh có đề nghị gì không? Tôi muốn cải tạo một chút, cũng không thể trần trụi cái gì cũng không có...."
Nghe đối phương nói vậy, Vương Nhất Bác cũng hỏi: " Em thích phong cách gì, có thể cho người..."
" Không cần phiền toái như vậy, nếu anh cho phép tôi có thể tự mình thiết kế, tôi thích làm những việc này."
" Tôi không ngại, em thích thì có thể làm."
" Vậy tôi liền dựa theo ý nghĩ của mình mà thiết kế, qua một thời gian nữa sẽ vào đông, tôi chuẩn bị trước tiên ở trong vườn xây một cái nhà kính, đợi đến lúc vào đông, chúng ta ngồi ở bên trong vừa ngắm cảnh tuyết rơi vừa uống trà nóng, có phải rất tốt hay không?."
Theo thanh âm mềm mại của tiểu omega, trong đầu Vương Nhất Bác đã tưởng tượng ra hình ảnh ấm áp đó. Quan trong hơn là trong suy nghĩ tương lai của Tiêu Chiến có vị trí của hắn, điều này làm cho Vương Nhất Bác hết sức vui vẻ.
" Tôi có thể làm gì?"
" Đến lúc đó anh giúp tôi xem thiết kế có chỗ nào cần cải thiện, được không?"
" Được." Bất kể yêu cầu gì của cậu, hắn sẵn sàng đáp ứng.
Ăn điểm tâm xong, Tiêu Chiến trở lại phòng xem linh thực cao cấp được nuôi dưỡng.
Trải qua mấy ngày chăm chỉ bồi dưỡng, mười lăm gốc Sử quân tử nảy mầm được năm gốc cây, tuy rằng chỉ là vừa mới lộ ra một chút mũi nhọn nhỏ phá đất chui ra, nhưng cũng đủ làm cho Tiêu Chiến thấy được hy vọng.
Cong khóe môi, cậu phóng thích ra tin tức tố, trấn an năm gốc cây tiểu khả ái này.
Sứ quân tử đụng phải tin tức tố vị mật đào thơm ngọt, mũi nhọn nhỏ lộ ra ánh sáng màu xanh biếc pha chút trắng non mềm, đặc biệt vui vẻ.
Cảm nhận được năm gốc cây Sử quân tử này yêu thích và khát vọng tin tức tố của mình, trong lòng Tiêu Chiến vui vẻ đồng thời cũng có chút lo lắng, linh thực cao cấp đối với tin tức tố Omega yêu cầu phi thường lớn. Từ một chút tiếp xúc vừa rồi cậu đã cảm giác được cái loại nhu cầu đáng sợ khó có thể lấp đầy này.
Ngay cả như vậy, Tiêu Chiến cũng sẽ không bỏ cuộc.
Dùng tin tức tố làm chất dẫn tưới chút nước cho những cây Sử quân tử này xong, Tiêu Chiến từ trong năm gốc cây đã nảy mầm chọn ra một gốc, chuẩn bị bồi dưỡng trọng điểm.
0520 thấy vậy đi tới, chu đáo đứng sau lưng cậu, che chở cậu như một tiểu chiến sĩ nhỏ bé.
Tiêu Chiến sờ sờ đầu của nó, nhắm mắt lại, khi mở ra, trong con ngươi đen của cậu có một chút kiên định.
Hương mật đào ngọt ngào tản ra trong không khí không ngừng bổ sung vào trong chồi non vừa nảy mầm kia, chồi non màu xanh biếc chậm rãi lại cứng cỏi trưởng thành, hướng tới hy vọng.
Bên ngoài sân, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh cửa cản trở tầm mắt của hắn. Thần thức sư tử lớn xuất hiện trên bãi đất trống, nôn nóng lại bất an đi dạo, cái đuôi thật dài buông xuống mặt đất, trong con ngươi màu hổ phách trong suốt mang theo lo lắng, bỗng nhiên quay đầu bất mãn gầm nhẹ với hắn, tựa như đang truy hỏi hắn vì sao không làm ra hành động gì!
Theo việc giải phóng tin tức tố, cơ thể Tiêu Chiến xuất hiện trạng thái nóng rực nôn nao, trong mắt lấp đầy sương mù mờ mịt.
Hương mật đào rải rác trong không khí trở nên dày đặc, đem ướp không gian bằng vị thơm ngọt khó cưỡng.
Trên trán Tiêu Chiến xuất hiện một tầng mồ hôi, sắc mặt ửng hồng lộ ra một chút diễm lệ.
" 0520." Thân thể rung động khiến cậu bất an.
Điềm báo của thời kỳ phát tình, đây không phải là lần đầu tiên cậu trải nghiệm.
" Chủ nhân trông không tốt lắm, cần 0520 làm gì không ạ?"
" Thuốc ức chế." Khi nói ra ba chữ này, thanh âm vốn trong sáng đã trở nên khàn khàn.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trong thân thể có một ngọn lửa đang cháy, cảm giác hướng về vị Alpha đang ngồi ngoài thềm gỗ càng phóng đại, thân thể một lần nữa khát vọng được cái lạnh giá của tuyết mùa đông trong vắt kia chạm vào.
Thời khắc này Tiêu Chiến lại nghe thấy tiếng bước chân, có phải hay không là Vương Nhất Bác đang đi tới đây?
0520 đã lấy được thuốc ức chế, Tiêu Chiến không ngần ngại nhận lấy, cậu không thể gây rắc rối cho sư tử lớn tiên sinh được nữa. Nhanh chóng mở nắp, đem kim đâm thẳng vào mạch máu, nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể chậm rải bị đè xuống.
Tiêu Chiến có một chút thả lỏng, sau đó lông mày khẽ nhíu lại.
" Chủ nhân?" 0520 lo lắng nhìn cậu, ánh sáng màu đỏ quét chủ nhân từ đầu đến đuôi qua màn hình, " Chủ nhân, 0520 phát hiện, cơ thể của cậu không dung nạp được chất ức chế loại O, lần sau chất ức chế O sẽ không có tác dụng đối với cậu."
" Tôi biết rồi 0520, đừng lo lắng tôi sẽ nghĩ biện pháp." Không dung nạp với chất ức chế loại O, có nghĩa là trong giai đoạn phát tình trong tương lai, thuốc ức chế sẽ không có bất kỳ tác dụng nào đối với cậu, trên thực tế ngay sau khi tiêm, cậu nhận ra rằng điều này có thể liên quan đến sự bất thường của tuyến thể.
Cảm giác nôn nóng trên thân thể sôi trào nhiều lần mới có thể khôi phục tĩnh lặng lại một chút. Mặc dù vậy, lúc này vẫn còn chút dư vị, Tiêu Chiến đưa tay sờ vào tuyến thể phía sau gáy, cậu biết đối với tình huống này nên để Alpha đánh dấu.
Thế nhưng vị Alpha nhà cậu...
Liếc mắt nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, Tiêu Chiến không biết sư tử lớn tiên sinh có muốn giúp một chút khi cậu cần hay không nữa.
Vị Alpha nào đó hiện tại vẫn đứng bên ngoài cửa, sở dĩ Vương Nhất Bác không giống lần trước phá cửa tiến vào là bởi vì mùi mật đào ngọt ngào tản ra trong không khí cũng không nồng đậm như đã từng. Chỉ là dấu hiệu phát tình ban đầu, 0520 luôn mang theo thuốc ức chế, chỉ cần một mũi là có thể giải quyết vấn đề.
Nếu lúc này có một Alpha đột nhiên xuất hiện ngược lại sẽ làm cho Tiêu Chiến triệt để tiến vào kỳ phát tình, lâm vào tình huống khó xử như lần trước thì Vương Nhất Bác không dám chắc mình sẽ đủ tỉnh táo đưa ra quyết định đúng đắn thêm lần nào nữa...
Mùi mật đào dễ ngửi theo gió dần dần phai nhạt, Vương Nhất Bác biết rằng tiểu omega của hắn đã được tiêm thuốc ức chế để lấy lại bình tĩnh.
Yết hầu không thể khống chế mà lăn lên lăn xuống tiếc nuối, não bộ chỉ định rời khỏi nơi này, nhưng hai chân hắn lại phảng phất như mọc rễ.
Cửa phòng đóng chặt trước mắt bỗng nhiên mở ra, bốn mắt chạm nhau, hai người đều có chút kinh ngạc.
Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại đứng ở chỗ này.
Còn Vương Nhất Bác thì không ngờ Tiêu Chiến lại đột nhiên xuất hiện.
Đôi mắt màu vàng nâu không khống chế được đánh giá người trước mặt từ đầu đến chân, thanh âm trong trẻo mang theo lo lắng khắc chế: " Em... ổn không? "
Nhanh chóng phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc, Tiêu Chiến bỗng nhiên cong hai mắt, cười nói: " Anh vẫn luôn đứng ở chỗ này sao? "
Vành tai của Vương Nhất Bác dưới ánh mặt trời trở nên hồng nhạt: " Ừm...."
Nhận được câu trả lời khẳng định này của đối phương, nụ cười trên mặt Tiêu Chiến trở nên rõ ràng hơn: " Đã không có việc gì rồi, anh không cần lo lắng. "
" Vậy là tốt rồi." Thân thể cứng ngắc rốt cục cũng lấy lại tri giác, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng mơ hồ có chút mất mát.
Tiêu Chiến nghiêng người nhường đường: " Anh có muốn vào ngồi một chút không? "
Trái tim của Vương Nhất Bác run rẩy như điện giật, bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm lại, rốt cuộc hắn vẫn kiềm chế: " Không cần đâu, em không có việc gì thì tôi an tâm rồi."
Dứt lời, vị Alpha nào đó liền xoay người muốn rời đi, kết quả tay áo bị vị Omega nào đó nhẹ nhàng níu lại.
Chỉ là một động tác nho nhỏ tựa như lơ đãng, lại làm cho da đầu Vương Nhất Bác cảm thấy tê dại, hắn rũ mi mắt, đôi mắt từ khi nào đã biến sắc thành màu hổ phách trong suốt không thấy đáy giống như vực sâu thăm thảm bên dưới đỉnh núi, lộ ra nguy hiểm cùng vạn vạn áp lực.
" Linh thực cao cấp tôi đã bồi dưỡng được, chỉ cần chờ một chút thời gian nữa thôi vết thương của anh là có thể khỏi hẳn rồi." Lúc Tiêu Chiến nói lời này, đôi mắt đen lấp lánh như đem tất thảy sao trời hàm chứa ở trong mắt, đẹp đến mức khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng nhịn không được cảm giác muốn chạm vào.
" Em vừa rồi chính là bởi vì chuyện này, cho nên..."
" Không phải, đây chỉ là ngoài ý muốn." Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác nói là chuyện phát tình của mình, không ngờ đối phương bởi vì chuyện này có gánh nặng trong lòng, không để cho hắn nói xong cậu liền nhanh chóng chuyển hướng:" So với dự tính của tôi đã nhanh hơn rất nhiều, tôi có phải rất lợi hại hay không? "
" Ừm, em rất lợi hại." Cả người Vương Nhất Bác từ trong ra ngoài tản ra một cỗ ôn nhu nói, " Cám ơn. "
" Khách khí cái gì, đây không phải là nên làm sao, anh cũng giúp tôi rất nhiều."
" Ừm." Vương Nhất Bác bỗng nhiên nhếch khóe môi, nở nụ cười, giống như mặt trời mùa đông chiếu ra ánh sáng ấm áp.