Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
****************
" Bang! —— Đã mở chế độ hộ chủ cấp hai, chờ liên kết với sư tử lớn..." Thân ảnh nho nhỏ 0520 trên không trung còn duy trì động tác đá nghiêng, nhưng lúc này lại là âm thanh loli đáng yêu, càng làm cho người ta cảm giác được đáy lòng ớn lạnh.
Tiêu Tán sững sờ nhìn Tiêu Chinh bị 0520 một cước đá bay ra ngoài, nửa ngày không kịp phản ứng.
Không chỉ có cậu ta, bao gồm cả tùy thị đi theo bên người Tiêu Chinh đều hoàn toàn không nghĩ tới chủ tử giơ tay lên dạy người sẽ bị phản sát. Hơn nữa nhìn đường vân nứt ra trên tường đối diện cùng với người rơi trên mặt đất nửa ngày không có đứng lên, phản sát này còn phi thường triệt để.
Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt việc bị đánh, Tiêu Chiến lúc này nhìn 0520 trước mắt, nội tâm cũng thật lâu không thể bình tĩnh, đến khi phục hồi tinh thần lại, một phen ôm 0520 giữa không trung vào trong ngực, cảnh giác nhìn bốn phía.
Theo hành động của cậu, phảng phất như mở công tắc mọi người ra, làm cho người đang đứng yên động đậy.
Tùy thị và Tiêu Tán nhanh chóng chạy tới xem xét tình huống của Tiêu Chinh.
Vừa rồi Tiêu Chinh không có một thanh âm, lúc này rốt cục nghe được gã hừ một tiếng, đưa tay về phía Tiêu Chiến, chỉ là không đợi gã mở miệng, liền nghe thấy một đạo thanh âm lạnh lẽo thông qua 0520 truyền ra: " Đại điện hạ, nếu ngài vượt qua giới hạn, ta sẽ tìm Bệ hạ xin một lời giải thích hợp lý. Tiêu Chiến, về nhà thôi."
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia giống như dòng điện lướt qua tâm Tiêu Chiến, cậu vội vàng liếc mắt nhìn Tiêu Chinh vẫn còn nằm trên mặt đất một câu cũng không nói nên lời, sắc mặt lại so với đáy nồi còn khó coi hơn. Trả lời Vương Nhất Bác: " Được. "
" Phốc!" Một khắc Tiêu Chiến xoay người, Tiêu Chinh phun ra một ngụm máu, sau đó chính là một trận binh hoang mã loạn không khống chế được.
Tiêu Chiến ôm 0520 từ hội trường đấu giá đi ra, ngực đập thình thịch, vừa rồi lên mặt với Tiêu Chinh cậu cũng không có khẩn trương như vậy.
Không, không nên nói là căng thẳng, còn có hưng phấn không kiềm chế được.
Sau khi lên xe, Tiêu Chiến sờ sờ đầu 0520: " 0520 sao cậu lợi hại như vậy? "
" Bởi vì tôi được sư tử lớn cải tạo, sư tử lớn nói muốn tôi phát triển theo hướng robot hộ chủ, đặc biệt vì tôi tùy chỉnh hệ thống độc quyền, sư tử lớn thật sự siêu giỏi!"
Nghe 0520 dùng âm thanh loli đáng yêu nói ra những lời này, Tiêu Chiến cảm thấy 0520 nghiễm nhiên trở thành robot chuyên dụng của Vương Nhất Bác mất rồi.
Nhưng 0520 nói rất đúng, sư tử lớn tiên sinh rất lợi hại.
Khi cố ý khiêu khích Tiêu Chiến, cậu chính là muốn chọc giận gã, đã chuẩn bị tốt tiếp nhận lửa giận, trên thực tế chỉ khi Tiêu Chinh tức giận, mục đích của cậu mới có thể đạt được.
Dựa theo luật pháp của Đế quốc, bất luận vì bất luận lý do gì, Alpha cũng không thể đánh Omega, hơn nữa cậu còn tồn tại với tư cách là omega đã kết hôn, tất cả quyền lợi đều đã ràng buộc với Vương Nhất Bác, cho dù cậu thật sự phạm sai lầm, cũng nên do hắn quản thúc.
Mà không thể để người khác tùy ý xử trí như trước kia.
Hiện tại rốt cuộc cậu cũng hiểu được vì sao khi ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác một mực nhất định phải bảo cậu mang theo 0520, thì ra hệ thống 0520 đã sớm được hắn nâng cấp.
Làm thế nào sư tử lớn có thể làm được vậy ^ – ^.
Tuy rằng Vương Nhất Bác khiển trách Tiêu Chinh xong liền cắt đứt liên kết với 0520, chỉ nói với Tiêu Chiến một câu về nhà.
Nhưng dọc theo đường đi, trong lòng cậu đều rung động không thôi.
Cảm giác mình thật sự đang được một người dịu dàng bảo vệ.
Loại cảm giác này, làm cho cậu từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.
" Chủ nhân, cậu có vui không?" 0520 ngồi ở một bên ngẩng đầu dùng màn hình hiển thị đối diện với cậu, trong âm thanh loli đáng yêu mang theo tò mò.
Tiêu Chiến rũ mắt nhìn nó: " Ừm, vui vẻ. "
" 0520 cũng cảm thấy vui vẻ, sau này sẽ tiếp tục bảo vệ chủ nhân thật tốt!"
" Ừm, tôi tin rằng 0520 là tốt nhất, những người khác không biết điểm tốt của cậu!"
Nghĩ đến những lời Tiêu Tán nói hôm nay tổn thương 0520, Tiêu Chiến rất lo lắng 0520 sẽ để ý, mặc dù 0520 cũng không biểu hiện ra ngoài.
Từ trên xe đi xuống, bước chân của Tiêu Chiến về nhà đều trở nên đặc biệt nhẹ nhàng.
0520 mang theo túi nhỏ nhắm mắt theo sát cậu, bước chân nhỏ cũng vững vàng.
Đi tới trước cửa, hệ thống an ninh của cửa chính tự động giải trừ, Tiêu Chiến đẩy cửa ra, tầm mắt xuyên qua đình viện trống rỗng thấy được Vương Nhất Bác đứng trên thềm gỗ, bốn mắt nhìn nhau, theo bản năng cậu liền cong mắt lên.
" Tôi đã trở về." Tiêu Chiến đi qua cười với Vương Nhất Bác, vẻ mặt cậu lúc này vừa đẹp vừa ấm áp.
" Ừm, hoan nghênh trở về nhà." Không có nhắc tới chuyện của Tiêu Chinh, cũng không nói mình như thế nào, phảng phất hết thảy đều chưa từng phát sinh, ôn nhu săn sóc làm cho Tiêu Chiến cảm thấy rất thoải mái.
" Tôi mua được rồi, tuy rằng là hạt giống linh thực cao cấp, nhưng tôi sẽ cố gắng bồi dưỡng, có mười lăm quả, tôi nghĩ chung quy có thể có một gốc cây thành công." Trong lời nói của Tiêu Chiến mang theo vui vẻ.
Tâm tình vốn u ám của Vương Nhất Bác cũng dần dần sáng sủa:" Biết mà, em rất lợi hại."
Nhận được lời khen ngợi Tiêu Chiến rất cao hứng, nhưng ngược lại nghĩ đến chuyện động cơ Tinh Huân, cậu cảm thấy cần phải nói với hắn một chút.
" Động cơ của Tinh Huân, tại hội đấu giá bị Tiêu Chinh lấy đi."
Đột nhiên nghe thấy những lời này, trong đôi mắt màu vàng nâu của Vương Nhất Bác hiện lên vẻ kinh ngạc, tuy rằng rất nhanh khôi phục tự nhiên, nhưng vẫn để cho Tiêu Chiến bắt được.
" Không phải là thật." Bốn chữ này Vương Nhất Bác nói phi thường chắc chắn, mặc dù lúc ấy hắn không có ở hiện trường, cũng không tận mắt nhìn thấy động cơ Tinh Huân.
Nhưng hắn biết đó không phải là thật.
" Quả nhiên là vậy." Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cười rộ lên, " Tôi cũng cảm thấy không giống là thật, nó quá mới, Tinh Huân trải qua trận chiến Tinh Hải, vì sao ngay cả vết xước cũng không lưu lại, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng. "
Nhưng lúc ấy cũng không có người phản bác, có thể là bị danh tiếng của Vương Nhất Bác trấn trụ.
Lời nói của tiểu omega khiến Vương Nhất Bác cảm thấy sung sướng, mặc dù hắn không giải thích nguyên nhân thì Tiêu Chiến cùng hắn cũng là tâm linh tương thông.
Thực sự cảm thấy rất tốt.
" Anh đói bụng chưa, tôi đi nấu cơm." Tiêu Chiến nói xong liền xoay người đi vào phòng bếp, kết quả bị Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay, sửng sốt quay đầu nhìn hắn.
Bị đối phương nhìn Vương Nhất Bác đành buông tay ra, đôi mắt màu vàng nâu lộ ra một chút câu nệ: " Tôi đã làm rồi. "
" Anh làm?" Tiêu Chiến ánh mắt đột nhiên mở to, " Anh nấu cơm thật hả? "
" Ừm." Vành tai của Vương Nhất Bác đột nhiên biến thành màu hồng nhìn qua có chút đáng yêu, " Tôi nướng chút thịt, không biết em có thích hay không, tôi... không biết làm cái gì khác. "
" Thịt nướng sao, tôi đúng là muốn tối nay ăn thịt nướng. Vương Nhất Bác anh thật tuyệt vời!" Tiêu Chiến không nghĩ tới sư tử lớn lại cùng cậu có chung suy nghĩ.
Để chúc mừng thuận lợi mua được linh thực cao cấp, đêm nay cậu chuẩn bị ăn một chút thịt, cách đây không lâu vừa mới mua một khối thịt tươi từ quang võng, chuẩn bị nướng ăn, không nghĩ tới Vương Nhất Bác đã giúp cậu hoàn thành.
Nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của tiểu omega, Vương Nhất Bác kiềm chế mà nuốt xuống một ngụm: " Ừ, em thích là được rồi. "
Đầu hắn hơi nghiêng sang một bên, sợ ánh mắt mình quá mức nóng rực sẽ thiêu đốt đối phương mất.
Thịt nướng của Vương Nhất Bác rất đơn giản, chỉ thêm một chút muối vào, không có gia vị nào khác phụ trợ, hương vị nguyên thủy lại ngon, hơn nữa miếng thịt đều nhau, lửa cũng rất tốt, thịt vừa mềm vừa tươi. Tiêu Chiến vừa cho vào miệng, liền thích.
" Ngon quá." Vừa khẳng định, động tác trên tay cũng không ngừng, liên tục ăn vài miếng mới cảm thấy thỏa mãn, lau miệng, Tiêu Chiến đứng lên, " Tôi đi rót chút trà thảo dược giải ngấy. "
Từ trong tủ lạnh lấy ra một bình trà mao tiêm đã chuẩn bị sẵn trước đó.
Rót hai ly lớn, bưng tới đưa cho Vương Nhất Bác một ly, còn một ly cho chính mình.
Trà thảo dược thoáng vào bụng, cả người đều mát mẻ.
Hạnh phúc quá!
So với tâm tình tốt của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, lúc này hai anh em Tiêu Chinh và Tiêu Tán trở lại hoàng cung mang theo một cỗ khó chịu.
Cái tên Vương Nhất Bác kia thật sự nói được làm được, bọn họ còn trên đường trở về liền nhận được tin tức từ tùy thị hoàng cung, nói hai người bọn họ sau khi trở về trực tiếp đi thư phòng gặp phụ hoàng có việc.
Tiêu Tán cảm thấy mình vô tội bị liên lụy, trên mặt tuy rằng không lộ ra nửa phần oán trách, nhưng nội tâm đã đem Tiêu Chinh nguyền rủa một trăm lần.
Từ xe bay tư nhân đi xuống, hai người trực tiếp bị tuỳ thị nội cung chờ ở cửa mang đến thư phòng của Quốc Vương.
Cửa vừa mở ra, trực tiếp một cái tách bay ra, âm thanh vỡ vụn loảng xoảng ngay dưới chân Tiêu Chinh.
Quốc Vương lúc này đã đen mặt nhìn hai người đang ở cửa: " Còn không mau vào! "
Hai người bây giờ mới có phản ứng, Tiêu Tán bước vào liền tự động xoay người đem cửa phía sau đóng lại, lúc quay đầu liền bày ra bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo kêu lên một tiếng: " Phụ hoàng, con sai rồi. "
" Ngươi còn biết sai, ta hỏi ngươi, ngươi không đi học cho tốt lại chạy ra ngoài làm gì?" Quốc Vương hiển nhiên là muốn tính toán từng người một.
Vì thế Tiêu Tán xoát cái liền đỏ hốc mắt, bộ dáng muốn khóc không dám khóc đáng thương hề hề, thanh âm nhỏ bé mềm nhũn nói: " Hôm nay có hội đấu giá nên con có chút tò mò, vì vậy mới vụng trộm đi xem một chút. Con sai phụ hoàng phạt con như thế nào cũng được, chính là người không nên tức giận, tức giận hại thân thể."
" Hừ, cấm túc một tuần, trở về đi!"
Tiêu Chinh nhìn thoáng qua Tiêu Tán vụng trộm nhìn cậu ta, trong lòng rất rõ ràng. Phụ hoàng đối với đứa em trai omega này chính là sấm to mưa nhỏ, chỉ cần Tiêu Tán làm ra chút nước mắt phụ hoàng liền mềm lòng. Trong lòng gã ghét bỏ không thôi, đồng thời lại có một loại hâm mộ mà chính gã cũng không muốn thừa nhận.
Thấy mình đã được thả ra khỏi cơn thịnh nộ này, Tiêu Tán đưa tay lau mắt, nhu thuận rời khỏi thư phòng. Khi cửa vừa đóng lại, làm sao nhìn cũng không ra được bộ dáng đáng thương vừa rồi.
Bên trong, Tiêu Tán vừa rời đi, Quốc Vương liền nhìn về phía Tiêu Chinh đang đứng ở một bên rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất hừ lạnh nói: " Không có đầu óc. "
" Phụ hoàng, con sai rồi, hôm nay con quả thật thất thố." Tiêu Chiến nói xong nhìn đối phương một cái, bày ra bộ dáng thành khẩn dò xét nhận sai.
Mà Quốc Vương từ lâu đã ăn không tiêu bộ dạng này của con trai lớn, đồng dạng là thừa nhận sai lầm, Omega yếu đuối có thể làm cho người ta mềm lòng, còn Alpha... Có mặt mũi một chút được không?
" Suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để giải thích với Vương Nhất Bác mới không mất thể diện hoàng thất đi, thời gian này ngươi khiêm tốn một chút, không cần ra ngoài rêu rao."
Tiêu Chinh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng nói: " Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bọn họ còn có thể không chịu buông tha sao? "
" Bớt nói nhảm, sao ngươi không tự mình nghe xem ngươi nói cái gì? Không có đầu óc, ngươi cảm thấy Vương Nhất Bác sẽ để cho ngươi lừa gạt qua loa sao? Phế vật, sao ta lại sinh ra thứ vô dụng như ngươi, Alpha đánh Omega là phạm pháp ngươi còn không biết? Cho dù ngươi lấy lý do là muốn giáo huấn em trai, ngươi cũng phải để ý trường hợp!"
" Con thừa nhận hôm nay làm sai, nhưng nếu không có Tiêu Chiến chống đối, con cũng sẽ không tức giận!"
Nghe thấy cái tên Tiêu Chiến, Quốc Vương sắc mặt thoáng cái liền trầm xuống: " Ta ngược lại xem thường nó, chỉ là một đứa nhu nhược có thể khống chế... Vương Nhất Bác bên kia ngươi tự mình đi giải thích, chỗ Tiêu Chiến không cần để ý tới. "
" Nhất định phải tự mình..."
" Bằng không ngươi là tính để cho ta tự mình giải thích?"
" Con không dám."
" Ngươi phải biết rằng Vương Nhất Bác thân là Nguyên soái Đế quốc, tước vị của hắn ở trên ngươi, ngươi tự mình đi giải thích để thể hiện sự khoan dung của hoàng thất, về phần trong lòng ngươi có chút ủy khuất, sớm thu lại đi. Nếu mấy người các ngươi có chút tiền đồ, cũng không đến mức phải sợ một người ngoài!"
" Con biết, con sẽ dựa theo người nói mà làm."
" Ừm, trở về đi."
" Vâng." Tiêu Chinh thành thành thật thật đáp ứng lời của Quốc Vương, trong lòng lại tràn đầy không cam lòng.
Hết chương 32.