Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 30




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Vị trí của Tiêu Chiến ngồi là hàng ghế ở phía trên, 0520 ngồi bên cạnh cậu, đầu to xoay lại: " Chủ nhân ăn hoa quả nhé, 0520 có chuẩn bị."

" Cám ơn cậu 0520, hội đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta chuyên tâm đấu giá đi."

" Chủ nhân cậu rất khẩn trương sao, sư tử lớn nói để cho tôi chăm sóc cậu thật tốt."

Nghe được câu này, Tiêu Chiến trong lòng ấm áp, nhếch khóe môi, sờ sờ đầu 0520: " Tôi không khẩn trương, hiện tại tôi rất tốt, đừng lo lắng."

" Vâng, chủ nhân!" Trên màn hình 0520 lóe lên "^ – ^" vui vẻ tiếp nhận sự trấn an của chủ nhân.

Buổi đấu giá cũng không để cho Tiêu Chiến chờ quá lâu, giá trị vật phẩm từ thấp đến cao, mấy thứ trước đều là phụ kiện thú nhân omega yêu thích, giá cả không cao không thấp, mua về đeo một cái cũng rất tốt.

Thế nhưng Tiêu Chiến đối với loại vật này không có hứng thú, cũng không có giơ biển hiệu tham gia.

Hơn nữa cậu hôm nay tới nơi này mục đích chủ yếu là vì gốc cây linh thực cao cấp kia.

Nếu chỉ đấu giá một mình nó thì mục đích quá mức rõ ràng, bèn tham gia đấu lấy một ít đồ vật bình thường, lại không có tác dụng gì cho lắm.

Khi kiện thứ sáu, thủy tinh U Linh đỏ xuất hiện, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng hô của hội trường đấu giá.

Mặc dù loại tinh thể này chỉ thích hợp với những Omega, nhưng chỉ riêng vẻ ngoài xinh đẹp của chúng cũng hấp dẫn thú nhân bình thường.

Đó là chưa kể còn có rất nhiều thú nhân đực sẽ bỏ ra số tiền lớn để mua cho bạn đời của mình.

Tiêu Chiến cũng bị thủy tinh U Linh đỏ đột nhiên xuất hiện hấp dẫn ánh mắt.

Trong hình chiếu ba chiều, rõ ràng đem mỗi góc độ của thủy tinh U Linh đỏ hiện ra trước mắt mọi người, đây là một khối thủy tinh U Linh đỏ hoàn chỉnh chưa được mài giũa chỉnh sửa.

Nhìn từ bên cạnh, các khoáng chất màu đỏ trong tinh thể màu trắng trong suốt có hình dạng giống như những bông hoa hồng nở rộ, nhìn từ trên cao lại tựa như tiến vào một bụi san hô thần bí.

Trong yêu diễm lộ ra cảm giác thần bí.

" Ta muốn nó!" Tiêu Tán nhìn chằm chằm thủy tinh U Linh đỏ xuất hiện trong hình chiếu ba chiều, trong mắt hiện ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Thủy tinh U Linh đỏ quý hiếm như vậy, chỉ có Omega cao quý như cậu ta mới xứng.

" 300 vạn!" Sau khi đấu giá sư giới thiệu xong Tiêu Chiến dẫn đầu giơ tấm biển trong tay lên, trực tiếp nâng lên thêm 100 vạn.

Khi cậu buông bảng hiệu xuống, trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, nội tâm hoàn toàn không trấn định như biểu hiện trên mặt.

Lúc này trên đầu Tiêu Chiến đã không còn mũ, rất nhiều người nhìn về phía cậu, trong lòng đều lộ ra kinh ngạc.

Tứ hoàng tử của hoàng thất, người ít có cảm giác tồn tại nhất trong quá khứ.

Hiện giờ bởi vì gả cho Nguyên soái Vương Nhất Bác, bắt đầu tham dự hội đấu giá sao?

Trong nháy mắt Tiêu Chiến mở miệng, trong phòng khách quý Tiêu Tán liền chú ý tới cậu.

Một khắc kia Tiêu Chiến rõ ràng cảm giác được sau lưng có một đạo ánh mắt bắn thẳng về phía mình.

" Đại hoàng huynh, sao anh ta lại ở chỗ này, ngươi là bởi vì anh ta nên mới cố ý tới đây ư?" Rốt cục Tiêu Tán cũng phát hiện vấn đề, quay đầu nhìn về phía Tiêu Chinh, muốn từ chỗ gã tìm kiếm một đáp án chuẩn xác.

" Hắn là tứ ca của ngươi."

" Đại hoàng huynh từ khi nào lại trở nên dối trá như vậy thế?." Tiêu Tán không để ý kéo khóe môi ra, lộ ra nụ cười trào phúng, xoay người ấn máy đấu giá trên bàn: " 500 vạn."

Ngươi không phải ra 300 vạn sao, vậy ta sẽ trả 500 vạn.

Là Omega duy nhất trong hoàng gia, cậu ta sẽ không cần phải đi so sánh với một Omega bị tổn thương tuyến thể trở thành đứa con bị vứt bỏ của hoàng gia.

Nghe được thanh âm này, Tiêu Chiến lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ngân sách của cậu cũng không nhiều, chỉ có thể phô trương thanh thế, cũng không dám thật sự chụp lấy món đồ này.

Cho nên chỉ có thể ở lúc đầu đấu giá mấy món linh tinh.

0520 quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến: " Chủ nhân không tiếp tục sao, thủy tinh đẹp sắp bị người khác cướp đi. "

" Không sao, chúng ta lại nhìn cái khác."

" Được rồi, chủ nhân."

Thấy Tiêu Chiến không đấu giá nữa, nụ cười trên mặt Tiêu Tán càng sáng lạn hơn: " Cho dù gả cho Vương Nhất Bác thì như thế nào, nghèo nàn chính là nghèo nàn."

Nghe những lời này Tiêu Chinh cũng không có lên tiếng phản bác, thậm chí cũng không quay đầu nhìn Tiêu Tán, lúc này lực chú ý của hắn vẫn rơi vào trên người Tiêu Chiến.

Tại sao lại chọn đấu giá thủy tinh U Linh?

Đã không còn là Omega, mua loại vật này sẽ không cảm thấy xúc động thương tình sao?

" Sản phẩm thứ chín là động cơ Tinh Huân, nhà sản xuất Vương Nhất Bác..."

Đột nhiên nghe thấy ba chữ này, trong lòng Tiêu Chiến run lên, Tinh Huân là chiếc chiến hạm mà Vương Nhất Bác đã điều khiển trong trận chiến Tinh Hải, chiến hạm Đế quốc cấp S trở lên cũng chỉ có năm chiếc, trong đó Tinh Huân xuất phát từ tay của hắn.

Sau trận chiến Tinh Hải, Tinh Huân chiến hạm bị hủy diệt, không nghĩ tới nhà đấu giá Huy Diệu sẽ lấy được động cơ của nó.

Trái tim của chiến hạm.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào động cơ khổng lồ giống như mãnh thú màu đen trên hình ảnh ba chiều, trực giác cậu nghĩ Vương Nhất Bác khi chế tác nó, hẳn là đã tốn rất nhiều tâm tư cùng tinh lực.

Động cơ này vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người lần nữa hội tụ trên người Tiêu Chiến.

Mà Tiêu Chinh giờ khắc này giống như là tìm được mục đích cuối cùng Tiêu Chiến xuất hiện ở nơi này.

" Mặc kệ tiêu bao nhiêu tiền, đều phải đem động cơ này bắt đến tay!"

" Đại hoàng huynh ngươi điên rồi sao? Thứ này là thứ định chế, chẳng lẽ anh dự định một lần nữa chế tạo một chiếc chiến hạm sao?"

Trong mắt Tiêu Tán, loại động cơ này cho dù xuất phát từ tay Vương Nhất Bác, cũng không có bất kỳ giá trị gì, động cơ đều là độc nhất vô nhị, trừ phi một lần nữa khôi phục chiến hạm, nếu không căn bản không có tác dụng gì cả. Đừng nói là Tiêu Chinh tính toán mua về làm vật quý cất kỹ, xem như kỷ vật????

Còn Tiêu Chinh hiện tại không để ý tới cậu ta, nói xong với người bên cạnh, liền thấy Tiêu Chiến giơ tấm biển trong tay lên: " 500 vạn! "

Hô ra cái giá này, Tiêu Chiến theo bản năng lăn yết hầu, hình chiếu 3D vừa vặn chiếu tới, đem phần khẩn trương không an toàn của cậu bại lộ trước mắt mọi người. Truyện Cung Đấu

Hình ảnh này làm cho Tiêu Chinh trong phòng khách quý càng thêm chắc chắn, gã bỗng nhiên nhếch khóe môi.

Muốn thay Vương Nhất Bác lấy lại cái này sao? Còn phải xem gã có cho hay không: " 800 vạn! "

Tiêu Chiến nhíu mày, cắn môi bày ra bộ dạng không cam lòng, rất do dự giơ bản: " 1000 vạn!"

Lúc này nụ cười đắc ý của Tiêu Chinh đã dần lạnh lẽo, gã nghĩ Vương Nhất Bác mấy năm nay vội vàng chinh chiến, lại là một người yêu cầu cao, tất cả tiền bạc đều tiêu phí vào bố trí quân sự, hắn có thể có bao nhiêu tiền? Chỉ sợ 1000 vạn đã là cực hạn rồi.

" 1500 vạn!"

Quả nhiên, cái giá này vừa xuất hiện, chỉ thấy Tiêu Chiến bỗng nhiên há miệng, bộ dáng không thể tin được lại khổ sở.

Biểu cảm này của cậu làm Tiêu Chinh cảm thấy nếu như không phải ở chỗ này, Tứ đệ của gã chỉ sợ sẽ uất đến khóc.

" Đại hoàng huynh, ngươi thật sự điên rồi, cho dù thấy Vương Nhất Bác không vừa mắt, ngươi cũng không cần phải rải tiền như vậy chứ?"

" Ngươi biết cái gì, nhìn bọn họ ăn đắng, ta liền vui vẻ." Tiêu Chinh tâm tình rất tốt rót một ly rượu vang đỏ, lay động ly, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Chỉ có Tiêu Tán tỉnh táo đôi chút, mặc dù không nói gì nhưng vẫn trợn trắng mắt mắng thầm.

Ngu ngốc!

Hết chương 30.