Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 25




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Hương vị quen thuộc bên người làm cho Tiêu Chiến an tâm, kìm lòng không được dựa vào ngủ càng an ổn.

Tiểu omega nằm gần bên cạnh làm Vương Nhất Bác trong bóng đêm dùng sức chớp chớp mắt.

Cánh tay như có như không đặt lên eo của Tiêu Chiến, mặc dù khắc chế không để cho mình ôm quá chặt, nhưng hắn vẫn có thể từ trên người tiểu omega mảnh khảnh cảm giác được nhiệt độ cùng mềm mại giống như hắn đã nghĩ, trong lòng liền mềm nhũn run rẩy.

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng tim đập của mình rất rõ ràng.

Thình thịch, thình thịch.

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu vào.

Tiêu Chiến mở mắt ra có chút hoảng hốt, thẳng đến khi nhìn rõ người đang ngủ bên cạnh cậu là ai, đồng tử màu đen co rút lại, đại não vốn đang mê man lúc này hoàn toàn tỉnh táo.

Làm sao cậu lại ngủ bên cạnh Vương Nhất Bác?

Đầu gối vào khuỷu tay người ta, tay đặt lên ngực người ta, cảm giác giam cầm trên thắt lưng cũng rất rõ ràng.

Tư thế mập mờ như thế làm cho cậu hoảng hốt.

Hai má hồng hồng, trong đôi mắt đen lộ ra luống cuống.

Tối qua cậu không phải ngủ trên mặt đất sao, rốt cuộc là làm sao chạy đến trên giường???

Khi Tiêu Chiến nhìn chằm chằm nhan sắc tuấn tú của Vương Nhất Bác gần trong gang tấc và hoài nghi nhân sinh thì Vương Nhất Bác vốn đang ngủ cũng chậm rãi mở mắt thức giấc, trong đôi mắt màu màu vàng nâu sâu không thấy đáy mang theo vài phần mê man khi mới tỉnh lại, giống như là ngọc thạch.

Chống lại ánh mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng chớp chớp, lông mi đen dài như bướm vỗ cánh, làm cho trái tim cậu run rẩy theo.

Mặt Vương Nhất Bác bỗng nhiên dựa vào cậu, một giây sau, vị Alpha liền vùi đầu vào vai cậu cọ cọ, khàn giọng nói: "Chào buổi sáng."

Tiêu Chiến ngây người, chớp chớp mắt, theo bản năng đáp một tiếng: "Chào buổi sáng."

Sau đó nhào bật ngồi dậy, đỏ mặt đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, một chân thò xuống giường nói: "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng, anh nghỉ ngơi tiếp đi."

Dứt lời, Tiêu Chiến giống như lửa đốt tới mông liền bỏ chạy.

Nhìn theo bóng lưng tiểu omega chạy đi không quay đầu lại, trong mắt Vương Nhất Bác nổi lên một chút cô đơn, sau đó lại bị ý cười ôn nhu thay thế.

Tiểu omega nhà hắn xấu hổ đáng yêu quá.

Sau khi đỏ mặt chạy ra khỏi phòng ngủ của Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến bối rối trở lại phòng mình, trực tiếp đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua gương quét mắt nhìn liền nhanh chóng dời ánh mắt.

Mặt đỏ giống như muốn chảy máu rồi, trên thực tế hiện tại cậu cũng có một loại cảm giác như bị thiêu đốt. Cũng không chỉ ngượng ngùng mà còn có không khắc chế được rung động cùng hưng phấn.

Tiêu Chiến phải tắm nước lạnh một chút, nhiệt độ mới hạ xuống. Khi cậu đi ra khỏi phòng tắm, thấy 0520 thò đầu nhìn vào bên trong, khi nhìn thấy cậu màn hình nhấp nháy: "Chào buổi sáng, chủ nhân!"

Tiêu Chiến thấy 0520 trong lòng khẽ động, vẫy tay với nó: "0520 đêm qua tại sao tôi lại ngủ trên giường, cậu có thấy không?"

Màn hình hiển thị 0520 chậm rãi xuất hiện một "^ – ^", đầu màu bạc hơi nghiêng sang một bên, âm thanh loli đáng yêu truyền ra: "Sư tử lớn ôm cậug lên, chủ nhân không phải tỉnh lại còn nói buồn ngủ sao?"

Tiêu Chiến: "......."

Đã tỉnh dậy tại sao cậu không có bất cứ ấn tượng nào?

Ngay khi cậu nghi ngờ cuộc sống, màn hình 0520 xuất hiện hình ảnh đêm qua.

Khi hình ảnh kết thúc, khuôn mặt Tiêu Chiến lại đỏ lên, cậu hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ dựa bên cổ vị Alpha kia kêu buồn ngủ.

Sự khác biệt giữa hành động này và dụ dỗ là gì?

Chẳng khác chỗ nào cả.

Nâng tay vuốt vuốt khuôn mặt nóng bỏng, Tiêu Chiến ho một tiếng: "0520 bây giờ bộ nhớ của cậu có hạn, đừng để thứ này chiếm bộ nhớ của cậu, xóa đi."

Màn hình 0520 trở lại bình thường: "0520 có đủ bộ nhớ, chủ nhân không phải lo lắng."

Tiêu Chiến lại một lần nữa không nói nên lời: "......"

Buổi sáng lúc ăn cơm, bầu không khí ngoài ý muốn có chút yên tĩnh, cho đến khi ăn xong, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên liền đụng ánh mắt màu của Vương Nhất Bác, hai má nóng lên, ra vẻ tự nhiên nói: "Thân thể anh đỡ hơn một chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn em."

Không có đặc biệt nhắc tới chuyện đêm qua, Vương Nhất Bác đoán biết tiểu omega của hắn còn đang ngượng ngùng.

Trên thực tế trong lòng Vương Nhất Bác cũng không có bình tĩnh như biểu hiện trên mặt. Đêm qua nếu không phải tư tâm của hắn, hoàn toàn có thể đưa tiểu omega về phòng nghỉ ngơi, là hắn tham lam muốn chiếm hữu, không có hỏi ý nguyện của tiểu omega mà cưỡng ép người lưu lại, rất không tốt.

Thần thức sư tử lớn xuất hiện trong phòng ăn, không kiên nhẫn thong thả vòng quanh, không tới gần Tiêu Chiến như thường lệ, mà là ngồi xổm không xa không gần, trong đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng lại lộ ra vẻ sợ hãi bất an.

Vương Nhất Bác không chủ động nhắc tới chuyện tối hôm qua khiến Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm. Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu mơ hồ ngửi được hương vị tuyết mùa đông, làm cho thân thể có chút nóng lên.

Sau bữa ăn, Tiêu Chiến trở về phòng, chuẩn bị bổ sung cho cửa hàng.

Hơn nữa hôm nay cậu chuẩn bị bồi dưỡng thêm chút trà mao tiêm, sau khi sao trà thì pha trà uống.

Không biết sư tử lớn tiên sinh thích uống nước cam vàng thì có thích uống trà hay không nhỉ?

Rõ ràng trong phòng mở hệ thống làm lạnh, Tiêu Chiến lại cảm thấy có chút nóng, sau khi uống một ly nước, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

0520 biết rằng cậu muốn nuôi dưỡng những cây linh thực cấp thấp, rất ngoan ngoãn lấy giỏ đến giúp đỡ.

Đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với những linh thực cấp thấp này, tin tức tố của cậu vừa mới phóng thích ra, linh thực cấp thấp trước mắt liền vui mừng phản hồi, hoa lan nở rộ cùng tường vi sắc đỏ, màu đỏ trắng đan xen đặc biệt đẹp mắt.

0520 thu thập hoa lan và tường vi rơi xuống, bên này Tiêu Chiến cầm kéo cắt lá mao tiêm.

Theo tin tức tố phóng thích ra, nhiệt độ thân thể truyền tới càng ngày càng rõ ràng, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cảm giác khác lạ mà thân thể tuôn ra không còn là một câu ảo giác thì có thể giải thích.

Cậu muốn thu hồi tin tức tố, lại phát hiện căn bản làm không được, tin tức tố tản ra trong phòng trở nên dày đặc.

Khi ý thức được gì đó, trong lòng dâng lên hoảng loạn.

Vương Nhất Bác ngồi bên ngoài khẽ nhíu mày, trong mắt nổi lên hoài nghi, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt phía sau.

Hắn ngửi thấy mùi đào.

Khác với hương vị nhàn nhạt trước kia, lần này ngoài ý muốn có chút nồng đậm.

Trong lòng chấn động, Vương Nhất Bác đứng lên, nhanh chóng đi đến bên cửa: "Tiêu Chiến, em có khỏe không?"

Lời nói của hắn vừa dứt, liền nghe thấy bên trong lạch cạch một tiếng, thứ gì đó rơi trên mặt đất, kinh hãi hắn liền trở tay đẩy cửa ra.

Nhất thời một mùi mật đào nồng nặc đập vào mặt, Vương Nhất Bác hoảng hốt, dùng sức cắn đầu lưỡi mới không đến mức bị dụ dỗ mà mất đi lý trí.

Tiểu omega của hắn ngồi trên mặt đất cách đó không xa, sắc mặt đối phương dựa vào bàn hồng nhuận, đôi mắt đen ướt đẫm, chọc Vương Nhất Bác bất giác nuốt xuống một cái.

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy tự chủ mà mình luôn tự hào có chút sụp đổ.

"A, tôi khó chịu quá!" Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác xuất hiện tựa như nhìn thấy được hy vọng, giãy giụa muốn đi về phía hắn.

Nhưng cậu không biết mình đang ở trong thời kỳ phát tình, thân thể mềm nhũn, không dùng được nửa điểm khí lực, giãy giụa vài lần đều ngã xuống tại chỗ. Cuối cùng chỉ có thể ấm ức nhìn vị Alpha vừa xuất hiện kia, không ngừng hướng tới người đang đứng ở cửa tản ra hương vị mê người.

Vương Nhất Bác cố gắng duy trì lý trí, ánh mắt chạm đến thuốc ức chế vỡ vụn trên mặt đất, lông mày lại nhíu lại. Hắn biết giờ khắc này, để bảo đảm an toàn cho tiểu omega thì mình nên rời đi, nhưng hai chân lại nặng như đeo chì không sao nhấc nổi.

Khi phục hồi tinh thần, bất tri bất giác Vương Nhất Bác đã đi đến bên cạnh Tiêu Chiến từ lúc nào.

Vạt áo trước ngực bị Tiêu Chiến nắm trong tay, tiểu omega ướt nóng ngọt mềm lúc này liền chôn ở trong ngực hắn, khó nhịn hừ một tiếng: "Tôi khó chịu, Vương Nhất Bác anh giúp tôi đi."

Hương vị tuyết đầu mùa lạnh buốt trên người đối phương giờ phút này trở thành khát vọng tham lam của Tiêu Chiến, gắt gao ôm lấy vị Alpha trước mắt, tựa như làm vậy thân thể nôn nóng của cậu mới có thể được an ủi.

Bản năng mê luyến Alpha của Omega đã được in sâu trong xương tủy, ngay cả việc phải gìn giữ bản thân khi đến thời điểm phát tình cũng trở nên mong manh.

Giờ khắc này, bọn họ so với bất cứ lúc nào càng hy vọng được đánh dấu, như vậy thân thể cùng tâm lý mới có thể được an ủi thật lớn.

"Đừng sợ, tôi ở đây, rất nhanh sẽ không có việc gì." Vương Nhất Bác nhìn về phía 0520 đang lục lọi tìm thuốc ức chế, giọng nói khàn khàn an ủi tiểu omega đang khó chịu.

Omega ở trong ngực tản ra hương vị mê người, đối với Vương Nhất Bác mà nói là một loại khiêu chiến. Hơn nữa đây còn là Omega khiến hắn sinh hảo cảm, đối với hắn mà nói, càng cần dùng ý chí gấp mười lần để vượt qua xúc động nguyên thủy của thân thể, khắc chế bản thân không đánh dấu cậu.

Ánh mắt luôn kìm lòng không đậu đảo qua cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn của Tiêu Chiến.

Luôn luôn có một giọng nói trong tâm trí của hắn không ngừng kêu gào, cắn xuống, đánh dấu cậu để cho cậu chỉ thuộc về một mình mình.

"A, khó chịu quá, tôi muốn...!" Không đợi được vị Alpha của cậu đáp lại, Tiêu Chiến cực kỳ uất ức, vành mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, phảng phất như không được thỏa mãn một giây sau liền sẽ khóc cho hắn xem.

Vương Nhất Bác vẫn đang cố gắng khắc chế thần kinh sắp nứt của mình, đảo qua 0520 lật tung tìm thuốc ức chế, lúc đang phân tâm, trên môi bỗng nhiên mềm mại.

Là Tiêu Chiến không đợi được đáp lại, bèn tự mình đến lấy thứ cậu muốn.

Hết chap 25.