Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình

Chương 8




"Huuuuuu…."

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, không khó để nhận ra đó là tiếng khóc, hơn nữa còn là giọng của phụ nữ! Tôi rùng mình theo bản năng, nhưng trong lòng chợt dấy lên hi vọng.

Rất có thể… đó là mẹ của tôi!

Suy nghĩ đó khiến tôi quên hết sợ hãi, sống mũi cay cay không kìm được thốt lên:

"Mẹ… có phải mẹ đó không?"

"Là con đây! Con là Tiểu Nguyệt của mẹ đây!"

Hụt một cái, chân tôi trượt trên bậc thang, cả thân thể ngã nhào. Cứ ngỡ rằng hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây, nhưng không, có một lực đỡ tôi trước khi ngã xuống, khiến tôi tròn mắt không tin được!

Trong bóng tối đen đặc, một thân ảnh trắng lờ mờ, lơ lửng giữa khoảng không. Cùng với sự xuất hiện đột ngột này là một giọng hát đã lâu lắm rồi tôi không nghe, nhưng nó quen thuộc đến nỗi tôi không thể nào quên được!

"Đừng bỏ em một mình… trời lạnh quá sao anh đành bỏ em…"

"Mẹ… mẹ…"

Thì ra… thì ra hồn ma trước đây từng khiến tôi ám ảnh trong phòng trà, lại chính là linh hồn oan khuất của mẹ ruột tôi! Bao năm qua mẹ nuôi của tôi luôn dặn tôi không được đi tìm cha ruột, vì ông ta là người rất nguy hiểm, hoá ra mẹ ruột của tôi đã đến tìm tôi từ rất lâu trước đây rồi. Hẳn bà phải oan uổng lắm, phẫn uất lắm, mới đến tìm tôi. Bà muốn tôi trả thù cho bà.

Bóng người trắng nọ khẽ lơ lửng đong đưa quanh tôi, hình như đang vuốt ve tôi thì phải.

"Con ngoan, đừng đi xuống đây nữa. Hắn rất nguy hiểm. Nếu hắn phát hiện sẽ không tha cho con. Con ngoan, nghe lời mẹ. Mẹ yêu con."

Thân ảnh màu trắng khẽ run rẩy như đang khóc rồi vụt biến mất.

"Không… không… đừng đi mà…"

Tôi gào lên trong tuyệt vọng, mở bừng mắt ra, toàn thân nhễ nhại mồ hôi.



"Cô chủ, cô tỉnh rồi! Cô có sao không, em lo quá!"

Tôi thở hổn hển nhìn một lượt xung quanh. Đây là phòng của tôi mà.

Giật mình nhìn đến bức ảnh trên tường, quái lạ, mới khi nãy tôi còn ở trong mật thất, thế nào bây giờ đã tự tìm được đường ra rồi?

"Cô chủ, cô vừa gặp ác mộng…"

Tôi ảm đạm nghe Tiểu Ngọc giải thích, hoá ra khi nãy là tôi mơ. Nhưng có giấc mơ này sao mà quá chân thật.

"Ông ta đã về chưa?"

Tiểu Ngọc hiểu "ông ta" ở đây chính là người cha độc ác mà tôi căm hận tận xương tủy, trả lời:

"Ông chủ đã về rồi."

Tôi giật thót, nếu ông ta đã về, có khi nào đã phát hiện tôi tự ý đi xuống mật thất?

Tôi chỉnh trang lại đầu tóc quần áo, tỏ ra bình thường hết sức có thể, đi gặp Tiêu Thần.

"Con gái, cha mới vắng nhà có mấy ngày, sao lại tiều tụy đến mức này chứ? Có phải… tên quỷ đó… làm gì con không?"

Tôi thừa biết ông ta chỉ đang thăm dò xem Quân Nhật có quậy phá nữa không, chứ làm gì có chuyện quan tâm tôi. Tôi lo lắng ông ta thật sự sẽ đưa thầy pháp về gây hại cho hắn.

"Con có biết cha đi đâu mà mấy ngày mới về không? Chính là đi xử lý chuyện thừa kế tài sản của con đó…"

"Cha chỉ có mỗi một đứa con gái là con thôi, cái gì cha cũng nghĩ cho con hết, cho nên con cũng phải…"

Cho nên tôi cũng phải hiếu thảo lại, không được nghĩ đến chuyện trả thù, phải ngoan ngoãn làm vợ của quỷ, phải khuyên dỗ hắn đừng phá phách nhà họ Tiêu nữa sao?



Cha của tôi à, ông cũng biết tính toán quá đấy.

"Tiểu Nguyệt, con vừa là con gái của cha, vừa là vợ của người ta rồi, trách nhiệm của con là phải giữ hoà khí giữa hai bên. Nếu còn có chuyện hắn đe doạ ta, ngay cả con... ta cũng không nương tay đâu…"

Nói đến đây khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ độc địa và tàn nhẫn, khiến tôi bỗng thấy lo cho Quân Nhật quá! Rốt cuộc mấy ngày này hắn đi đâu mất tăm vậy chứ!

Tôi vội trở về phòng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh treo trên tường.

"Anh đang ở đâu? Tôi thật sự rất lo cho anh đấy…"

Tôi cứ đứng đó lẩm nhẩm trong miệng như vậy rất lâu, mãi đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, tôi mới giật mình thoát khỏi nỗi lo lắng.

"Ai vậy? Tiểu Ngọc sao…"

"Cô chủ, không hay rồi! Ông chủ đã dẫn về một người ăn mặc rất kỳ quái, hình như là thầy pháp…"

"Cái gì?"

Tim tôi đập thình thịch, Tiêu Thần thật sự sẽ ra tay với Quân Nhật sao? Tôi lo sợ cứ như chính bản thân mình đang gặp nguy hiểm vậy, cũng chính vì thế mà tôi nhận ra tình cảm của mình với hắn không đơn thuần chỉ là hai người cô đơn nương tựa vào nhau nữa.

Có lẽ tôi thích hắn rồi…..

Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi:

"Cô chủ, có khi nào… cậu chủ vì sợ bị thầy pháp bắt, nên mới trốn trong bức ảnh?"

Tôi giật mình vì suy đoán này, nó cũng có thể lắm.

"Theo em nghĩ, cô nên ở đây bảo vệ bức ảnh này, còn về thầy pháp kia, để em ra ngoài nghe ngóng xem sao…"

Tâm trí đang hoảng loạn, nên tôi không kịp suy nghĩ nhiều, thấy lời Tiểu Ngọc nói có lý, đồng ý ngay lập tức.