Sáng sớm hôm sau.
Xe của nhà họ Mộ đã đứng trước cửa chờ sẵn. Tôi dẫn theo Tiểu Ngọc đi cùng, vì em ấy vốn là hầu gái của Mộ Tinh cài vào nhà họ Tiêu để giúp đỡ tôi.
Bước lên xe, tôi đột nhiên thấy hơi chóng mặt, nên tranh thủ chợp mắt một chút, không để ý nhiều đến đồ đạc bên trong xe. Một lúc sau, xe đang đi bỗng nhiên phanh gấp, khiến tôi giật mình mở bừng mắt ra.
Quay sang nhìn Tiểu Ngọc, tôi bất ngờ thấy em ấy đang ôm khư khư trong lòng một vật gì đó có phủ khăn đen bên ngoài!
“Tiểu Ngọc, em cầm cái gì vậy? Lúc đi em có cầm theo cái gì đâu?”
Tiểu Ngọc mím môi, ánh mắt bối rối, miệng ấp a ấp úng.
“Cô Tiêu, chỉ là chút đồ của tôi nhờ Tiểu Ngọc cầm hộ thôi, đừng để ý!”
Tài xế ngồi đằng trước vội vã lên tiếng cắt ngang, với một thái độ rất đáng ngờ. Vừa vặn đến nơi, thấy cha mẹ Mộ Tinh đứng chờ sẵn nên tôi vội xuống xe, chưa kịp hỏi thêm gì về vật bên trong lớp khăn đen kia.
Họ dẫn tôi đi vào trong nhà, không khí trong nhà hiu quạnh trống vắng khiến tôi thấy hơi sởn gai ốc. Mà dù gì nhà họ Mộ cũng gọi là có mối làm ăn rộng, sao ngoài tôi ra không có khách khứa nào vậy nhỉ?
Tiểu Ngọc đi bên cạnh tôi cứ rấm rứt khóc, đến lúc em ấy nói “Cô chủ, xin lỗi cô!” thì tôi đã biết chuyến đi này không ổn rồi!
“Tiểu Ngọc, mày khóc lóc cái gì? Hôm nay là ngày vui của cậu chủ, mày khóc thế kia mà coi được à?”
Cha mẹ Mộ Tinh mắng Tiểu Ngọc, tôi nghe mà như sét đánh ngang tai.
“Ngày vui? Không phải hôm nay là ngày giỗ của Mộ Tinh sao?”
Tôi hoảng sợ hỏi, vội vã giật tấm khăn đen ra. Quả nhiên, bên trong là bức di ảnh của Mộ Tinh!
“Chuyện này là sao? Rõ ràng mọi người nói với tôi là…”
“Chúng ta xin lỗi vì đã nói dối con! Nhưng chúng ta thật sự lực bất tòng tâm, nên không còn cách nào khác…”
Cha mẹ Mộ Tinh lúc này mới sụt sịt khóc, giải thích với tôi mục đích thật sự của họ. Tôi hối hận vô cùng, họ thế mà lại lợi dụng sự áy náy của tôi với Mộ Tinh để lừa tôi đến đây, mục đích thật sự là để tổ chức một đám cưới!
“Coi như bác xin con! Xin con hãy thương cho hai cái thân già sống cảnh cô quạnh này! Chúng ta chỉ có mỗi một đứa con trai duy nhất, con không biết nó ra đi rồi chúng ta đau đớn đến mức nào đâu!”
“Hơn nữa là con có lỗi với nó mà! Là nó không quản khó khăn mệt nhọc, tìm mọi cách giúp con nhận lại cha ruột mà! Vậy mà nó nhận lại cái gì? Chẳng được cái gì, hơn nữa còn mất cả mạng sống!”
“Con đừng nghĩ chúng ta không biết, chính lão già Tiêu Thần cha của con mới là hung thủ gây tai nạn cho Mộ Tinh! Chúng ta không trách con, hung thủ thật sự cũng đã chết rồi! Chúng ta chỉ cầu xin con, hãy hoàn thành tâm nguyện của Mộ Tinh! Nó rất yêu con, ngày đó gặp tai nạn nó còn chuẩn bị cầu hôn con nữa kìa!”
Cha mẹ Mộ Tinh nói hết lời nhưng tôi không thể nào đồng ý được. Tôi phải rời khỏi đây, tôi muốn về nhà, về nhà với Quân Nhật!
“Người đâu, giữ cô chủ lại!”
Tôi bị giữ lại, nhốt trong một căn phòng. Những ký ức về đám cưới với một người đã khuất ùa về trong đầu tôi, nhưng cảm giác hai lần hoàn toàn khác nhau! Một người tôi đã nảy sinh tình cảm, còn một người tôi không hề yêu!
“Thả tôi ra!! Tiểu Ngọc, em theo tôi lâu như vậy, tại sao lại giúp họ làm ra chuyện này?”
“Cô chủ, xin cô hãy nghĩ cho cậu Mộ Tinh! Cậu ấy rất đáng thương, một năm qua cô an ổn sống ở nhà họ Tiêu, được linh hồn quỷ bảo vệ, nhưng còn cậu ấy thì sao?”
“Cậu ấy vẫn chưa hề quên cô, luôn muốn đến gần cô, nhưng vì bị linh hồn quỷ ngăn cản, cậu ấy mới không thể đến gần cô được! Cậu ấy chỉ có một tâm nguyện, là cưới cô làm vợ, cô nhẫn tâm để cậu ấy hi sinh mạng sống vì cô mà chẳng nhận lại được cái gì sao?”
Tôi ngồi xụi lơ tuyệt vọng, nếu là trước đây, khi chưa yêu ai, khi chỉ một lòng muốn báo thù, có lẽ tôi sẽ cưới Mộ Tinh. Vì khi đó anh ấy là người đàn ông đối xử tốt nhất với tôi mà tôi đã từng gặp.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Tôi đã có Quân Nhật. Gặp hắn rồi tôi mới biết thì ra mình cũng có thể rung động với một người. Tôi hối hận vì tối qua tại sao không đồng ý cùng Quân Nhật ra ngoài đi chơi như những cặp đôi khác, để đến bây giờ muốn quay về nhà với hắn thôi cũng còn khó hơn lên trời!
Phải rồi! Mộ Tinh là người hiểu lý lẽ, chắc hẳn anh ấy sẽ không ép buộc tôi nhỉ?
Tôi ôm hi vọng đó, ngồi chờ Mộ Tinh xuất hiện mà trong lòng nóng như lửa đốt. Trên bàn có rất nhiều đồ ăn thức uống nhưng tôi chẳng có tâm trạng mà ăn bất cứ thứ gì. Tôi lo sợ ngộ nhỡ đêm nay tôi không thể trở về, Quân Nhật sẽ ra sao? Mới mấy hôm trước tôi còn hứa với hắn sẽ không bao giờ bỏ hắn để cưới người khác, bây giờ chính tôi lại đang làm gì thế này?