“Cái gì?”
“Em không thắc mắc tại sao một kẻ ham hư vinh và lợi ích của gia tộc như Tiêu Thần, mà lại chịu chấp nhận không có con trai nối dõi sao?”
Nhờ có sự gợi ý của Quân Nhật, đầu óc tôi đã được thông suốt.
Tiêu Thần luôn khao khát có một đứa con trai nối dõi, nhưng ông trời có mắt, kẻ độc ác lòng lang dạ sói như ông ta phải chịu báo ứng, bao nhiêu năm qua vẫn không có nổi một mụn con.
Không phải vì ông ta “yếu”, mà là vì không có người phụ nữ nào cưới ông ta mà được sống sót cả. Sau cái chết của mẹ tôi, ông ta đã tìm đến rất nhiều người phụ nữ để mong có con trai nối dõi, nhưng hễ ai có quan hệ bất chính với Tiêu Thần, đều chết không rõ nguyên nhân, hoặc phát điên, hoặc mất tích không ai tìm thấy.
Tôi thấy lo sợ, vì khả năng lớn chuyện này là do mẹ tôi gây ra. Bà hận Tiêu Thần, nên có thể đã ám những người phụ nữ đó.
Nhưng tại sao cô gái này lại không bị sao nhỉ?
“Tôi cũng thấy rất lạ, bao năm qua tôi chứng kiến không có người phụ nữ nào có quan hệ thân mật với Tiêu Thần mà lại sống sót được cả! Có thể người này cao số nên thoát nạn chăng?”
Tôi thấy cũng có lý, nhưng dù sao tôi vẫn không chấp nhận được chuyện người phụ nữ đó thay thế vị trí của mẹ tôi. Tôi đương nhiên phải tìm cách ngăn cô ta bước vào nhà họ Tiêu rồi.
Sáng hôm sau.
Trên bàn ăn sáng hôm nay có thêm một người.
“Tiểu Nguyệt, mau lại đây ăn sáng với dì.”
Người phụ nữ kia vừa mới hôm qua còn bất tỉnh nhân sự, hôm nay đã tươi cười roi rói ngồi ăn sáng cạnh Tiêu Thần. Cô ta còn không biết xấu hổ xưng “dì” với tôi nữa.
“Tôi không có bà dì nào cả.”
“Tiểu Nguyệt! Đây là Lý Tâm, mẹ kế của con! Con tập xưng hô như vậy cho quen đi!”
Tiêu Thần nghiêm giọng nói với tôi.
Tôi không quan tâm, cũng chẳng hề sợ hãi, thản nhiên ngồi vào bàn ăn. Tôi biết chắc Tiêu Thần vẫn phải kiêng dè tôi, đối với ông ta tôi vẫn còn giá trị lợi dụng.
Không chỉ mình tôi không ưa Lý Tâm, tất cả họ hàng và người làm nhà họ Tiêu đều không ưa cô ta. Cô ta rất kênh kiệu, mới chuyển đến nhà họ Tiêu ở được một ngày, mà đã lên giọng sai khiến, chửi mắng tất cả mọi người, trừ tôi.
Chắc hẳn Tiêu Thần cũng căn dặn cô ta không dại gì mà trêu vào tôi?
“Ả Lý Tâm kia đáng ghét quá, ông chủ cũng chỉ coi cô ta là cái máy đẻ thôi, mà cứ nghĩ mình là bà chủ cái nhà này vậy!”
Người làm xì xào bàn tán với nhau, bị tôi nghe được.
“Ối, cô chủ! Không phải chúng tôi ngồi lê đôi mách đâu, nhưng ả Lý Tâm đó thật quá đáng, sai khiến hành hạ chúng tôi không phút nào yên cả!"
“Cô chủ à, cô cũng phải cẩn thận đó, ngộ nhỡ ả ta sinh được con trai, địa vị của cô sẽ phải nhường lại cho mẹ con ả mất thôi!”
Những người này bị Lý Tâm đè đầu cưỡi cổ không thể chịu đựng nổi, thi nhau tố giác với tôi. Tôi chẳng tha thiết gì cái địa vị trong nhà này cả, cái mà tôi muốn chính là Lý Tâm phải rời khỏi đây, trả lại vị trí của mẹ tôi.
Cho dù Tiêu Thần có độc ác đến mấy, nhưng mẹ tôi vẫn yêu ông ta rất sâu đậm. Tôi biết tâm nguyện của bà là được cưới hỏi đàng hoàng với ông ta.
“Muốn thoát khỏi sự hống hách của Lý Tâm, mọi người hãy cùng tôi làm cái này…”
Tôi nói về kế hoạch của mình, tất cả người làm trong nhà đều đồng ý. Tôi dựng lên một câu chuyện rằng tất cả những người phụ nữ của Tiêu Thần đều có kết cục thê thảm, còn người làm trong nhà sẽ giúp tôi dọa ma Lý Tâm, khiến cô ta sợ hãi mà rời khỏi căn nhà này.
Ban đêm.
Hôm nay Tiêu Thần có chuyến đi bàn chuyện làm ăn một tuần liền, đã khởi hành từ sáng sớm. Thời cơ của tôi đến rồi.
Trong phòng khách, Lý Tâm đang nằm trên sô pha xem ti vi, nhàn nhã uống rượu. Khi Tiêu Thần ở nhà cô ta ăn mặc rất hở hang nóng mắt, còn bây giờ ông ta ra khỏi nhà rồi, cô ta ăn mặc còn phóng đãng hơn, khiến tôi thấy thật kỳ lạ. Hiện tại trong nhà này ngoài mấy người làm đáng tuổi cha chú ra, làm gì còn người đàn ông trẻ nào nữa, mà cô ta lại ăn mặc khiêu gợi lố lăng vậy chứ?
“Phựt phựt” mấy tiếng, điện trong nhà tắt ngúm.
Cùng lúc đó có tiếng la hét thất thanh của Lý Tâm vang lên:
“Aaaa! Mất điện rồi, người đâu! Cứu tôi với!!”
Không có ai trả lời cô ta.
Các bóng điện trong nhà nhấp nháy liên tục, rải rác trong nhà có những bóng trắng ẩn ẩn hiện hiện.
“Áaaaaa! Có ma, cứu tôi với, có ai không??”
Mặc cho Lý Tâm điên cuồng gào hét, bóng đèn vẫn liên tục nhấp nháy, cảnh tượng kinh dị vẫn tiếp diễn. Một lúc sau, tiếng la hét ngừng bặt, cô ta sợ quá ngất xỉu tại chỗ luôn.
Ngày hôm sau, Lý Tâm với khuôn mặt nhợt nhạt, hốc mắt thâm sì, nhưng thái độ vẫn kiêu căng hống hách mắng chửi người làm:
“Tối qua lúc mất điện các người đã làm gì, mà không một ai chịu giúp tôi?? Ai chịu trách nhiệm sửa điện trong nhà? Có tin tôi đuổi việc hết mấy người không?”