Khương Thần xuất hiện như một vị thần, anh nhận được tin Nam Gia Ngộ uống rượu ở đây nên liền chạy đến, từ ngày Đường Dịch xảy ra chuyện không biết người đàn ông này uống say rồi chìm vào đau khổ, nhớ nhung cô bao nhiêu lần rồi.
Đường Cách Cách dừng tay lại, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi quay đầu nhìn Khương Thần, thấy cô anh đứng im như tượng, gương mặt này…sao lại…
“Đường Dịch…” Khương Thần ngỡ ngàng.
“Anh nhận lầm người rồi.” Đường Cách Cách mỉm cười nói.
Nam Gia Ngộ sớm không còn biết trời trăng gì nữa rồi, ngồi ở dưới sàn ngơ ngơ như một thằng ngốc, Đường Cách Cách nói: “Đưa bạn anh về đi, anh ấy uống say rồi.”
Nói xong cô quay lưng rời đi, bỏ con dao của mình vào túi, lần này…coi như anh may mắn đấy. Khương Thần vẫn chưa hoàn hồn được, sao…sao lại giống cô ấy đến vậy? Chả trách Nam Gia Ngộ lại…
Khương Thần đi đến đỡ anh đứng dậy, có không giữ mất đừng tìm, tự đẩy bản thân vào cuộc sống đau khổ như vậy cũng chính do cậu mà ra. Nhưng mà người con gái lúc nãy…là người giống người sao?
Cũng đúng thôi, tai nạn máy bay năm đó làm sao cô ấy còn sống được chứ, nếu Đường Dịch còn sống trừ phi cô ấy không bước lên chuyên bay năm đấy. Nhưng cũng chính anh và Phó Hạc Hiên đưa Đường Dịch đi, cũng do chính họ đẩy Đường Dịch vào chỗ chết. Thời gian qua ai cũng sống trong dằn vặt đau khổ.
Một người ra đi, nhiều người đau khổ.
Khương Thần đưa Nam Gia Ngộ về nhà, nhanh quá, mới đó một năm rồi, nhìn thấy cô gái lúc nãy anh lại nhớ đến Đường Dịch. Một cô gái yêu hết mình, cố gắng tìm hi vọng sống, cuối cùng lại bị hủy hoại bởi người đàn ông này. Nam Gia Ngộ, nhiều lúc tôi chỉ mong người chết là cậu.
Anh biết nghĩ như vậy là mình tàn nhẫn ác độc, nhưng mà cô gái nhỏ đó…không đáng nhận lấy kết cục như vậy.
Khương Thần rời khỏi Nam gia, không biết khi nào họ mới quên được người con gái ấy, nhưng có lẽ mãi mãi không ai quên được, Đường Dịch luôn khắc sâu trong tim họ.
…
Hứa Duật Phong nhìn Đường Dịch ngủ say, anh ngồi bên cạnh giường không ngừng lo sợ, anh sợ lắm, sợ Nam Gia Ngộ tìm ra cô, sợ Phó Hạc Hiên chạy đến tận đây bắt người. Khó khăn lắm cô mới có cuộc sống yên ổn, Đường Dịch chưa hạnh phúc được bao lâu anh trai anh lại chạy đến đây, cứ nghĩ lần này xong rồi, cũng may Hứa Duật Sâm vẫn còn tình người.
Đường Dịch biết Hứa Duật Phong chưa ngủ, cô vẫn chưa ngủ được, cô bất ngờ lên tiếng: “Phong…”
Anh bị cô gọi thì giật mình, cô…chưa ngủ à?
“Anh làm phiền em sao?” Hứa Duật Phong hỏi.
“Không, em không ngủ được giống anh thôi.” Đường Dịch cười đáp.
“Anh đang lo lắng cho em sao?”
“Ừm, anh sợ.” Hứa Duật Phong nằm xuống ôm lấy cô vào lòng rồi bảo.
“Em không sợ, anh sợ cái gì chứ. Chuyện gì đến nó cũng sẽ đến, chúng ta có cố gắng tránh né cũng vô ích mà thôi. Điều quan trọng, chúng ta có sẵn sàng cùng nhau vượt qua mọi thứ hay không.” Đường Dịch bình tĩnh đáp.
Hứa Duật Phong càng nghe càng lo lắng, anh sợ mình không đủ khả năng bảo vệ cô, sợ để cô chịu đau như lần đó nữa. Có lẽ tất cả mọi người không ngờ rằng anh chính là người đưa cô đi, từ đầu cuộc chiến của họ Hứa Duật Phong không nói câu nào, anh cũng không xuất hiện nhiều, anh chỉ muốn âm thầm sau lưng đi theo Đường Dịch, nhìn cô sống trong đau khổ như vậy anh không thể chịu được nữa, nên mới đưa ra quyết định như vậy.
Chính cô cũng không ngờ Hứa Duật Phong mới là ân nhân cứu mạng của mình, cả đời này có lẽ cô nợ người đàn ông này nhiều nhất.
“Phong, anh đừng lo cho em, em biết bản thân nên làm gì mà.” Đường Dịch ôm lấy anh rồi nhẹ nhàng nói.
Hứa Duật Phong gật đầu, anh hôn lên trán cô rồi đáp: “Cho dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn ở bên cạnh em.”
Cho dù lựa chọn của em sau này không phải anh, cho dù em có chấp nhận quay về bên cạnh Nam Gia Ngộ anh vẫn luôn là người âm thầm ở phía sau bảo vệ em.
Hứa Duật Phong luôn sẵn sáng đối diện với việc Nam Gia Ngộ chạy đến đây tìm cô, đưa cô trở về bên cạnh mình, anh cũng biết trái tim cô chịu nhiều tổn thương, tình yêu của Đường Dịch lúc này không thể xác định được.
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cả hai cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau.
Hứa Duật Phong bị gọi đi, có việc gấp anh không thể không rời khỏi nhà sớm, Đường Dịch cũng nghe lời nhắn anh để lại. Cô cũng có thể tự sinh hoạt rồi nên không cần anh phải ở bên cạnh cả ngày chăm sóc cho mình được, hôm nay cô muốn ra ngoài, Đường Dịch dẫn theo Tiểu Long của mình rời khỏi nhà.
Đi chưa được bao xa, Hứa Duật Sâm xuất hiện, Tiểu Long phản ứng mạnh với người đàn ông này, cô cảm nhận được chú chó nhỏ của mình không ổn, cô nói: “Không sao đâu con…”
Cô ngồi xuống trấn an Tiểu Long và lắng nghe tiếng bước chân.
“Anh?” Đường Dịch lên tiếng.
Hứa Duật Sâm dừng chân lại: “Cô nhạy cảm thật đấy.”
“Chúng ta còn có chuyện để nói sao?” Đường Dịch hỏi anh.
“Đúng là có chuyện thật, chúng ta đến chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện nhé?” Hứa Duật Sâm bình tĩnh đáp.
Đường Dịch đầy phòng vệ, cô không thể tin tưởng những người này thêm một lần nào nữa.
“Đừng lo, tôi không làm gì cô hết, tôi đã bảo cô thắng rồi mà.” Hứa Duật Sâm nói thêm.
Đường Dịch nghe giọng anh cũng đoán Hứa Duật Sâm đang nghiêm túc, cô chỉ đành đồng ý, vì cô biết nếu cô tránh né anh ta cũng không buông tha cô.
“Chỉ một lúc thôi.” Cô nói.
Hứa Duật Sâm dẫn cô đến xe của mình, Tiểu Long được ngồi ở phía sau, còn Đường Dịch ngồi ở bên cạnh anh. Hứa Duật Sâm lái xe, cả quãng đường không ai nói gì, đến khi dừng đèn đỏ anh lên tiếng trước: “Thật ra tôi muốn nói lời xin lỗi.”
“Là tôi sai, do tôi ích kỉ.” Hứa Duật Sâm nói.
Đường Dịch im lặng, cô không biết đây là lời xin lỗi thật lòng hay là một vở kịch anh ta dựng lên nữa, cô không tin người đàn ông này.
Hứa Duật Sâm định nói tiếp thì lúc này bất ngờ có chiếc xe tải mất lái đang lao nhanh về phía xe bọn họ, anh tròn xoe mắt nhìn chiếc xe lao đến, Hứa Duật Sâm nhìn người con gái ngồi bên cạnh liền lao sang ôm lấy cô vào lòng.
“Không!!!”
…
Nam gia.
“Đường Dịch…không…không…”
Nam Gia Ngộ hốt hoảng ngồi lên, anh ngơ ngác nhìn xung quanh, gì đây? Anh về nhà từ khi nào vậy?
Vừa nãy là mơ sao?