Nam Gia Ngộ nhìn Đường Dịch ngồi đó, Khương Thần sau khi kiểm tra xong thì đứng lên thở dài. Ôn Noãn ở phía sau tiến đến, cô đỡ lấy Đường Dịch đi về giường nằm xuống nghỉ ngơi.
Khương Thần nhìn Đường Dịch, anh mệt mỏi ra khỏi phòng, Nam Gia Ngộ gấp gáp đuổi theo.
“Cô ấy…làm sao vậy?” Nam Gia Ngộ lo lắng hỏi.
“Tâm bệnh…”.
“Hiện tại cô ấy không còn cảm xúc gì nữa rồi, lúc trước bệnh tình cô ấy đã rất nặng, sau khi rời xa cậu được một thời gian tâm tình đã trở nên tốt hơn. Nhưng sau cú đả kích này từ Hứa Duật Sâm, cô ấy hoàn toàn rơi xuống vực sâu rồi”.
“Cảm xúc, tình cảm của cô ấy lúc này…có mà nói được”.
“Nói trắng ra…cô ấy sẽ sống với bộ dạng vô hồn vô cảm như vậy một thời gian dài” Khương Thần nói.
“Ý…Ý cậu là sao chứ? Cậu nói như vậy là sao? Tôi nghe…”.
“Nam Gia Ngộ, bệnh tình của cô ấy lúc trước sống chung với cậu đã rất nặng, việc cười nói với cô ấy đã rất khó. Mất một thời gian cô ấy mới có thể vui vẻ bình thường trở lại”.
“Còn hiện tại, sau khi biết mình bị lừa dối như thế…Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy Đường Dịch đi qua đi lại, một cái xác không hồn, không biết cười cũng chẳng biết khóc là gì nữa” Khương Thần nói.
“Nam Gia Ngộ, đưa cô ấy đến chỗ tôi có được không?”.
“Nếu còn tiếp tục ở bên cạnh cậu hay nhìn thấy Hứa Duật Sâm, Đường Dịch mãi mãi không thể…”.
“Không được, cô ấy là vợ tôi, việc gì tôi phải đưa đến chỗ cậu chứ?” Nam Gia Ngộ nói.
“Anh Nam ơi là anh Nam, hai người đã li hôn rồi, hiện tại chỉ là người dưng nước lã, cậu làm gì có quyền mà chiếm tiện nghi của cô ấy chứ?”.
“Ai bảo tôi và cô ấy là người dưng?”.
Nam Gia Ngộ nghiêm túc nói.
Khương Thần nghe đến đây bắt đầu thấy sai sai rồi, cậu ta nói thế….không lẽ…
“Cô ấy…vẫn là bà Nam”.
“Thời gian này, tôi sẽ bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn này”.
“Tôi biết cũng do mình mà ra, Nam Gia Ngộ tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy”.
“Hãy tin tôi”.
“Khương Thần, mong cậu hãy giúp tôi”.
…
Nam Gia Ngộ đẩy cửa đi vào, anh nhìn thấy Đường Dịch ngồi bên cửa sổ, anh đi tới.
“Đường Dịch, đừng ngồi ở đó, không tốt đâu em”.
Đường Dịch quay đầu nhìn anh, cô im lặng không đáp. Đôi mắt đó…
“Đường Dịch, xuống đây đi”.
“Tôi đưa em ra ngoài có được không?” Nam Gia Ngộ nhẹ nhàng nói.
Cô vẫn im lặng, không đáp, chỉ nhìn anh.
Nam Gia Ngộ không biết làm sao, anh đi đến bế cô xuống, Đường Dịch lại không bài xích với anh.
Anh để cô ngồi xuống giường rồi nói: “Quần áo của em ở trong tủ, em thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài có được không?”.
Nói rồi Nam Gia Ngộ xoay người: “Tôi ở ngoài đợi em”.
Mười phút sau.
“Đường Dịch, em xong chưa? Tôi vào có được không?”.
Nam Gia Ngộ đứng bên ngoài hỏi. Nhưng đáp lại anh là sự im lặng.
“Đường Dịch, anh vào nhé?”.
Nam Gia Ngộ đi vào, thấy cô vẫn ngồi đó, giống như mười phút trôi qua nãy giờ cô vẫn ngồi đấy, một tư thế đấy, không hề động đậy hay nhúc nhích gì.
“Đường Dịch…”.
Anh nhìn cô, nếu là trước kia, anh nhìn thấy cô như vậy sẽ rất vui mừng. Sẽ không còn ai làm cái đuôi nhỏ theo phía sau anh, cũng không còn ai liên tục gọi điện kêu anh về nhà.
Cũng không còn ai làm phiền anh nữa. Nhưng hiện tại, Đường Dịch như thế này anh không muốn nhìn thấy một chút nào.
Nam Gia Ngộ đi đến tủ, anh lấy một bộ váy dài đến đầu gối ra, anh cầm đến nhìn Đường Dịch.
“Em không muốn động tay sao? Vậy để tôi thay giúp em nhé?”.
Đường Dịch chỉ nhìn anh.
Nam Gia Ngộ thở dài, anh bỏ chiếc váy trên tay xuống, tiến đến chỗ Đường Dịch, hít thật sâu rồi đưa tay đến cởi cúc áo của cô.
Cứ nghĩ Đường Dịch sẽ la lên hoặc đánh mình, nhưng hai tay cô vẫn để đó, mắt cứ nhìn anh.
Dường như không có ý chống cự lại, phản đối việc anh đang làm, cũng không có tâm trạng để ý đến bản thân mình đang bị một ai đó cởi quần áo ra.
“Đường Dịch…” Anh dừng tay lại nhìn cô, anh muốn xem phản ứng của cô,nhưng vài phút trôi qua cô vẫn thế, hai tay không hề có ý định đưa lên đẩy anh ra, chỉ ngồi im ở đó.
Bây giờ…giống như lời anh và Hứa Duật Sâm nói, cô…hoàn toàn giống một con rối thật sự rồi.
“Đường Dịch, tôi xin lỗi”.
Anh nói rồi tiếp tục công việc của mình, anh cởi bỏ bộ quần áo trên người cô ra. Lúc này Nam Gia Ngộ nhìn rõ cơ thể của Đường Dịch như thế nào, kết hôn đã lâu, anh không hề nghĩ cô lại như thế này…
“Đây không phải là lúc…”.
Nam Gia Ngộ vỗ mặt mình, anh cố nén lại rồi mặc quần giúp cô. Đường Dịch vẫn ngồi như vậy, để anh thay quần áo.
Giống như một con búp bê vậy, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác, mặc họ làm gì thì làm mà thôi.
Nam Gia Ngộ giúp cô kéo dây khóa lên, nhìn tấm lưng nhỏ bé của cô, Nam Gia Ngộ không nhịn được, anh tiến đến nhẹ nhàng hôn lên lưng cô…
“Thật quyến rũ…”.