Khương Thần rời đi ngay sau đó khi nói xong mọi việc, anh không muốn vòng vo với Nam Gia Ngộ. Đưa ra quyết định bảo vệ Đường Dịch và đề phòng Hứa Duật Sâm hay không là phụ thuộc vào Nam Gia Ngộ mà thôi, anh suy nghĩ sao thì tùy cơ ứng biến như vậy.
Nam Gia Ngộ ngồi trong phòng làm việc, đã rất khuya nhưng anh vẫn chưa chịu về nhà. Ngồi ngã lưng ra sau ghế, anh nhớ lại những lời của Khương Thần nói cho mình biết sáng nay, nó cứ ong ong trong đầu anh mãi, cộng thêm trong lòng cứ có một cảm giác lo lắng đến lạ không biết nói làm sao.
Anh ôm mặt mình, tự lẩm bẩm:” Cô ta có liên quan gì mình đâu chứ “.
“ Việc gì lại chạy đến tìm mình?”.
Nam Gia Ngộ ngồi đó tự đấu tranh tư tưởng với bản thân, anh không ngừng nghĩ về Đường Dịch cũng như quãng thời gian chung sống với cô, thêm mấy ngày nay ở bên cạnh Đường Dịch anh lại có cảm xúc kì lạ.
Không biết làm sao cho đúng, Nam Gia Ngộ lúc này thật sự muốn nổi điên lên. Anh đứng dậy cầm chìa khóa xe lẫn áo vest rời khỏi phòng làm việc của mình.
…
Nam Gia Ngộ lái xe chạy trên đường, anh cũng không biết nên đi về đâu. Trong đầu cứ nghĩ đến Đường Dịch khi ở cùng Hứa Duật Sâm kia, anh dừng xe bên đường, gục đầu xuống vô lăn.
“ Mày bị điên thật rồi “.
“ Cô ta cũng làm mày điên lên rồi “ Anh lẩm bẩm, tay không ngừng đập vào vô lăn làm xe phát ra tiếng còi chói tai.
Nam Gia Ngộ hôm nay không được bình thường chút nào…
…
Nhà của Hứa Duật Sâm.
Đường Dịch đặt dĩa trái cây xuống, cô nhìn Hứa Duật Sâm đang chăm chú vào máy tính, cô cúi người xuống nhìn vào xem.
“ Chỗ này…”.
Hứa Duật Sâm quay sang nhìn cô, anh nhìn qua đồng hồ:” Cô chưa đi ngủ sao?”.
“ Còn sớm mà, dù gì thức thêm một chút giải quyết được nhiều chuyện hơn “ Cô mỉm cười nói.
“ Chỗ này để tôi sửa giúp anh, sau đó sẽ viết báo cáo cho anh sau “ Đường Dịch chỉ tay vào màn hình rồi bảo.
“ À ừm, cô vất vả rồi “ Hứa Duật Sâm nhìn cô, anh đang tránh né cô gái này, bây giờ không đủ can đảm nhìn thẳng vào Đường Dịch.
“ Anh cũng vậy, anh vất vả nhiều rồi “ Đường Dịch nói.
Hứa Duật Sâm gật đầu rồi cúi mặt xuống, người đàn ông này một chút cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Vì anh ta biết rõ…mình sắp làm tổn thương đến cô gái này.
Đường Dịch ra khỏi phòng Hứa Duật Sâm, cho đến khi cô rời đi anh mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng từ phía sau của Đường Dịch.
Cô ra ngoài, ngồi xuống sofa xem ti vi cho thư giãn đầu óc một chút. Ngồi chưa lâu thì nhớ ra trong nhà đã hết cà phê, cô về phòng lấy áo khoác và ví tiền của mình rồi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Đường Dịch tiến lại thang máy xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà để mua.
Vừa xuống dưới điện thoại cô đã đổ chuông, Đường Dịch dừng lại lấy điện thoại xem là ai gọi. Màn hình hiện ba chữ Nam Gia Ngộ cô liền chán ghét, không muốn bắt máy chút nào nên liền cúp máy rồi bỏ điện thoại vào túi.
Nhưng đầu dây bên kia có vẻ không muốn dừng lại, Nam Gia Ngộ liên tục gọi cô. Đứng mua cà phê cũng không yên, cô thanh toán một cách nhanh chóng rồi ra khỏi cửa hàng, bắt máy định mắng cho Nam Gia Ngộ một trận thì…
[ Cô đang ở đâu?]
“ Anh bị điên à?”.
[ Tôi đang hỏi cô, cô đang ở đâu? ]
“ Anh…Nam Gia Ngộ, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Lúc còn sống chung anh đi sớm về khuya tôi không nói, hiện tại đã li hôn rồi anh còn làm phiền đến tôi không buông tha tôi là sao?” Đường Dịch khó hiểu hỏi. Người đàn ông này có thể không chọc giận cô không? Đã sống riêng rồi mà cứ vài hôm lại tìm đến cô làm phiền không ngừng, cuối cùng anh ta muốn gì chứ?
Đường Dịch này còn cái gì mắc nợ anh ta sao? Việc gì cứ làm khổ nhau liên tục mãi thế này?
[ Tôi hỏi em…em đang ở đâu ]
Giọng nói bên kia bắt đầu thay đổi, Đường Dịch ngớ ra, cô bình tĩnh lại, khoan đã…Nam Gia Ngộ hình như có gì đó không ổn? Anh đang dịu dàng hơn, còn hạ mình hỏi cô đang ở đâu?
Đây có phải Nam Gia Ngộ không? Bình thường anh làm gì có như vậy chứ?
Cô cũng chưa từng được Nam Gia Ngộ hỏi chuyện với giọng điệu như thế này từ trước đến giờ?
“ Tôi…”
[ Làm ơn…trả lời cho tôi biết có được không? ]
“ Tôi đang ở…”.
Đường Dịch xoay lưng lại, cô bắt đầu đọc địa chỉ cho Nam Gia Ngộ.
[ Đứng yên ở đó, tôi đang rất gần em ].
Nói xong Nam Gia Ngộ cúp máy. Đường Dịch đứng đơ ra ở đó, đừng nói anh muốn đến đây sao?
Cô không hiểu Nam Gia Ngộ đang muốn làm gì, cô cũng không dám rời đi, nếu như anh đến thật không thấy cô thì nguy mất. Đường Dịch đành lại ghế ở gần đó ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trời.
Nam Gia Ngộ thật sự xuất hiện sao?
Cô ngồi đó nhìn trời nhìn đất nhìn mây,trôi qua nửa tiếng vẫn chưa thấy anh xuất hiện, sự thất vọng xuất hiện, cô đứng lên định về nhà thì…
Nam Gia Ngộ đâu ra xông đến, anh ôm lấy cô một cái…
“ Đường Dịch…rời xa Hứa Duật Sâm đi! “.