Đường Dịch đứng giữa đường nhìn xe của Nam Gia Ngộ đi một lúc một xa. Cô bất lực nhìn các chiếc xe đi qua mình, chợt cô nhớ ra cái gì đó...
" Túi của mình!!!".
...
Xe dừng trước Nam gia, lúc này tài xế mới chú ý đến túi của cô còn nằm trên ghế. Anh cầm lên quay đầu nhìn Nam Gia Ngộ:" Ông chủ, túi của thiếu phu nhân...".
" Mặc kệ cô ta đi " Nam Gia Ngộ nói rồi mở cửa xuống xe.
Anh tiến vào trong, bà nội đang háo hức đợi anh về cùng với Đường Dịch. Thấy anh một mình, bà liền hỏi:" Cháu dâu của tôi đâu?".
" Cô ta bị bệnh rồi " Nam Gia Ngộ đáp.
Bà nội liền đánh anh một cái.
" Thằng nhóc này, vợ mày bị bệnh mày còn tâm trạng về đây sao? Không biết ở nhà chăm sóc Đường Dịch à?".
Nam Gia Ngộ nhăn mặt, anh lại đáp:" Cô ta bị gì thì liên quan gì đến cháu đâu ".
" Này...đó là vợ mày đấy " Bà nội tức giận.
" Bà nội, là bà ép con lấy cô ta, con không hề xem cô ta là bà Nam ".
...
Đường Dịch lang thang trên đường dài, cô không biết mình đang đi đâu nữa. Trời càng lúc càng nắng, chân đi giày cao gót vì đi mãi nên chân cũng bắt đầu đau, cô tháo giày ra, cầm trên tay cố gắng đi tiếp.
Dưới cái nắng gay gắt, Đường Dịch cuối cùng cũng không chịu được nữa, đầu óc quay cuồng, trước mặt cô là một mảng tối, Đường Dịch kiệt sức rồi ngã xuống đường.
Người đi đường bắt đầu vây lại, nhưng lòng người bây giờ đã nguội lạnh, chỉ lại xem có chuyện gì chứ chẳng ai có ý tốt muốn giúp Đường Dịch.
Một người đàn ông đi ngang qua, thấy đám đông liền dừng chân lại, anh tiến vào trong nhìn thấy Đường Dịch liền đi đến, kiểm tra một chút thì lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
" Ở đây có người bị ngất xỉu, địa chỉ là...'.
...
Buổi chiều.
Đường Dịch ngồi lên, cô xoa xoa cái đầu đau của mình. Đưa tay lên thì thấy tay đang được truyền dịch, cô ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đây là...bệnh viện?
Hứa Duật Sâm đẩy cửa đi vào, thấy cô đã tỉnh thì nói:" Cô bị ngất, đi dưới nắng lâu như vậy nên cơ thể bị mất nước ".
Đường Dịch ngớ ra, phải rồi, lúc đó cô dần dần kiệt sức, cố hết mình rồi nhưng mắt không thể mở lên nổi.
" Cảm...cảm ơn anh..." Đường Dịch ngại ngùng cúi đầu, cô trước giờ là người sống hướng nội, không nhiều bạn bè, khả năng giao tiếp cũng chẳng bằng ai.
Hứa Duật Sâm kéo ghế ngồi xuống, anh đưa cho cô ly nước.
" Truyền xong là có thể về nhà rồi ".
Nói đến về nhà, Đường Dịch mới sực nhớ ra. Cô vội hỏi:" Mấy...mấy giờ rồi?".
" Đã gần năm giờ rồi " Duật Sâm nhìn đồng hồ trên tay mình rồi bảo.
" Chết tôi rồi..." Đường Dịch lẩm bẩm. Nam Gia Ngộ có lẽ đã về nhà từ sớm rồi, không nhìn thấy cô anh có nổi giận như lúc sáng không?
Hứa Duật Sâm thấy mặt cô biến sắc, anh liền hỏi:" Sao đấy? Cô lại không khỏe à?".
Đường Dịch vội níu lấy tay Hứa Duật Sâm, cô gấp gáp nói:" Làm ơn...anh giúp tôi làm ơn giúp tôi tới cùng được không?".
Hứa Duật Sâm cau mày.
" Có thể đưa tôi về nhà không? Nếu không chồng tôi sẽ nổi giận mất ".
...
Xe của Hứa Duật Sâm dừng trước cổng biệt thự Nam gia. Anh nhìn căn nhà trước mắt liền nhíu mày, còn Đường Dịch vội vàng mở cửa xe rồi bảo:" Cảm ơn anh...cảm ơn anh người tốt ".
Nói xong cô chạy vào nhà, Hứa Duật Sâm định gọi cô lại nhưng rồi lại thôi. Có cần gấp như vậy không? Đến cả giày cao gót cũng quên rồi này.
Đường Dịch chạy vào nhà, vừa đi đến cửa thì cô nhăn mặt lại. Giúp việc từ trong đi ra thấy cô đứng đó liền hốt hoảng.
" Thiếu phu nhân...chỗ đó...".
Đường Dịch nhìn xuống chân mình, mảnh vỡ dưới sàn đã đâm vào lòng bàn chân cô. Cô cắn răng chịu đựng, nữ giúp việc kia liền đi đến đỡ cô.
" Đến...đến đó..." Cô chỉ tay về ghế sofa.
Nữ giúp việc kia vội đỡ cô ngồi xuống ghế:" Thiếu phu nhân...em...em...".
" Không sao đâu, đi lấy hộp thuốc đến đây đi " Đường Dịch bình tĩnh bảo.
Nữ giúp việc kia nhanh chân chạy đi. Cô nhìn chân mình, đạp trúng mảnh to mảnh nhỏ thế này đúng là số cô quá đen mà.
Cô cắn môi dưới, đưa tay tự mình rút mảnh vỡ kia ra.
Máu văng tung tóe, lúc này Nam Gia Ngộ đi xuống. Thấy cô ngồi đó, nhìn về máu trải dài trên sàn, anh nhăn mặt lại.
" Cô vừa về lại gây phiền phức sao?".
Nam Gia Ngộ lớn tiếng hỏi.
Giúp việc lúc này chạy đến, thấy anh đang trách cô định lên tiếng giải thích thì Đường Dịch ra hiệu đừng nói.
" Em xin lỗi, làm anh giận rồi " Đường Dịch cố nén đau nói.
Cô vừa đau thể xác, tim cũng rất đau.
Nam Gia Ngộ chậc lưỡi một cái, anh tiến thẳng ra cửa, nhìn những mảnh vỡ dưới sàn rồi quay đầu nhìn cô:" Đừng để sàn nhà của tôi bị bẩn vì máu của cô ".
Nói xong anh rời khỏi nhà, để lại nữ giúp việc ngơ ngác đứng đó, còn Đường Dịch chỉ cười, nụ cười chua xót, vừa đau vừa buồn.
Cầm mảnh thủy tinh trong tay, nước mắt của Đường Dịch rơi xuống...