Đường Dịch nằm trên đất, may mắn thay cô vẫn chưa chết. Tên sát nhân kia sau khi phát hiện cô gọi điện cầu cứu đã hành hạ cô một trận, hắn ta nắm lấy tóc cô không ngừng đập đầu cô xuống đất. Đường Dịch nhăn mặt, cô muốn chống tay ngồi lên nhưng không còn sức, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa. Trán truyền đến cảm giác đau, cô dùng hết sức đưa tay lên chạm vào thì thấy máu.
Đường Dịch nằm đó, trong lòng cầu mong có ai đó đến cứu mình. Vào lúc này Nam Gia Ngộ cũng được, Hứa Duật Sâm cũng được…
Cô…không muốn chết.
…
Đường Dịch đã mất tích hơn một ngày sau cuộc gọi đó, Nam Gia Ngộ sắp phát điên vì việc tìm cô. Tên bắt cóc chính là kẻ sát nhân hàng loạt, khi không lại nhắm vào Đường Dịch thế này chẳng ai đỡ cho nổi.
Nam Gia Ngộ ngồi dưới nhà, tay đưa lên trán vẻ mặt thất tha thất thần. Ôn Noãn đi đến, đặt li trà xuống bảo:” Rõ ràng ông chủ lo lắng cho phu nhân như vậy, vì cớ gì anh luôn lạnh nhạt với cô ấy?”.
Nam Gia Ngộ nhìn Ôn Noãn, cô gái này càng ngày càng to gan nhỉ? Cứ xen vào chuyện của anh và Đường Dịch kia làm gì?
Ôn Noãn thấy anh không đáp thì quay lưng, trước khi rời đi thì bảo:” Tôi hi vọng anh sẽ không hối hận vào một ngày nào đó chỉ vì bỏ thiếu phu nhân lại phía sau lưng “.
Nói xong Ôn Noãn đi vào bếp, cô ngồi bệch xuống đất ôm mặt. Nam Gia Ngộ đã ra lệnh cho người đi tìm tung tích của thiếu phu nhân, Hứa Duật Sâm sau khi biết chuyện cũng vào cuộc, cảnh sát cũng bắt tay điều tra. Nhưng tên sát nhân này gây án quá kĩ càng, mọi thứ chẳng tìm được một chút manh mối gì. Cứ như hắn ta và Đường Dịch đã bốc hơi rời khỏi thế giới này vậy.
Ôn Noãn lo lắng đến bật khóc, cô sợ…cô sợ đến giờ vẫn chưa tìm thấy được thiếu phu nhân , cứ như thế này thì…
Thì Đường Dịch không may mất!
Nam Gia Ngộ ngồi ở ngoài phòng khách, anh nhìn trần nhà, đôi mắt vô hồn, trong đầu thì chứa một mớ hỗn độn không biết làm sao. Tay chân run rẩy, Đường Dịch đã bị bắt đi gần hai ngày rồi, đến giờ người của anh và cảnh sát vẫn chưa tìm ra được manh mối gì.
Cuối cùng tên khốn nạn kia đã đưa cô đi đâu chứ? Ở cái thành phố này hắn ta nấp ở đâu mà quỷ thần không hay biết?
Nam Gia Ngộ bắt đầu lo sợ, nếu còn kéo dài thêm vài ngày nữa anh sợ rằng sẽ không nhìn thấy Đường Dịch trên đời này nữa mất. Anh đứng lên, muốn chạy đi tìm cô thì người của anh lúc này xông vào.
“ Ông chủ, camera ở thủy cung đã vô tình quay lại được mặt của hung thủ rồi…”.
…
Nam Gia Ngộ tức tốc chạy đến phòng giám sát của thủy cung,nhìn thấy anh xuất hiện mọi người đều im bặt.
“ Đoạn ghi hình đâu?”.
Nam Gia Ngộ chạy đến. Nhân viên kĩ thuật ở đó liền mở cho anh xem, Nam Gia Ngộ chăm chú quan sát. Trong đoạn ghi hình có một người đàn ông lạ đang đẩy Đường Dịch trên xe lăn đi ra, hắn ta vô tình đưa tay kéo khẩu trang xuống khiến camera đã quay lại được mặt của hắn.
“ Mau…mau đi tìm kẻ khốn này là ai, mau lên “ Nam Gia Ngộ quát lên. Cái vóc dáng đó giống hệt người đã xuất hiện trong đêm đó.
Nam Gia Ngộ nhìn Đường Dịch trong đoạn ghi hình, tay anh siết chặt:” Tại sao lúc đó không la lên cầu cứu cơ chứ?”.
…
Tại căn phòng vừa bừa bộn vừa hôi thối đấy, Đường Dịch nằm trên sàn. Cô khát nước, cô đói bụng, cơ thể cô giờ đây dường như không thể nhấc lên một ngón tay nữa rồi.
Đường Dịch cứ chìm vào giấc ngủ rồi tỉnh lại, cô sợ lần này mình thiếp đi sẽ không thấy mặt trời ngày mai nữa mất. Vì ý chí sinh tồn cô cố gắng tỉnh táo, nhưng dường như…
Không cho phép cô làm điều đó rồi.
Cánh cửa được mở ra, tên sát nhân kia về nhà với đồ ăn và thức uống trên tay. Hắn ta đi đến chỗ Đường Dịch, ném cho cô một cái bánh bao và chai nước suối. Đường Dịch vì đói vì sự sống nên cố gắng bò đến chỗ đó, cầm cái bánh lên ăn nhanh không ngừng.
Tên sát nhân ngồi đối diện cô, nhìn bộ dạng của cô lúc này thì hắn ta cười lớn.
“ Không ngờ vợ của Nam Gia Ngộ lại có ngày thảm như thế này “ Hắn ta nói.
Đây là lần đầu tiên hắn ta giữ bình tĩnh trước mặt cô, không lao đến đánh Đường Dịch.
“ Anh…anh…muốn làm gì “ Đường Dịch sợ hãi, nửa cái bánh bao trên tay cũng rơi xuống, cô bắt đầu đề phòng anh ta, hai tay đưa lên phòng vệ theo phản xạ tự nhiên.
“ Đừng lo, tao sẽ không đánh mày đâu “.
“ Bởi vì tao chưa có nhã hứng “ Hắn ta đứng lên, xoay lưng đưa tay cầm điều khiển bật ti vi lên.
“ Mày cũng đừng nghĩ đến việc Nam Gia Ngộ cứu được mày, hắn ta giờ đây hoàn toàn vô dụng rồi “.
Đường Dịch nghe xong lắc đầu, cô không tin…cô không tin Nam Gia Ngộ sẽ không đến cứu cô…ít nhiều gì cô vẫn còn giá trị lợi dụng với anh trước mặt bà nội…
Khoan đã…giá trị lợi dụng?
Có phải trước giờ trong mắt Nam Gia Ngộ cô chỉ là công cụ thôi không?
…
Nam Gia Ngộ trở về nhà đợi tin tức về tên sát nhân kia. Vừa ngồi xuống ghế thì người của sở cảnh sát đến tìm anh.
“ Chào anh Nam, chúng tôi là cảnh sát phụ trách điều tra về vụ án bắt cóc Đường Dịch vợ anh “.
“ Chúng tôi vừa tìm được một thi thể nữ ở gần bãi rác, vì cơ thể đã biến dạng nên tôi mong anh Nam cùng tôi đi một chuyến…”.
“ Chúng tôi nghĩ…”.