Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 93




Edit: phuong_bchii

________________

Buổi tối, xe cuối cùng dừng ở dưới lầu khu chung cư nhà Giang Thự, lái xe năm giờ, Lý Hướng Ngạn đã mệt lả rồi.

"Hai người đi lên đi, anh không đi theo nữa, về nhà ngủ đánh một giấc đây."

Quý Liên Tinh gật đầu, xách laptop của Giang Thự lên, hai người xuống xe, đóng cửa đồng thời nói tạm biệt Lý Hướng Ngạn: "Lái xe vất vả rồi."

"Chuyện nhỏ thôi." Ánh mắt Lý Hướng Ngạn rơi vào trên tay Giang Thự, buồn cười một tiếng: "Chăm sóc gối công chúa tốt nha ~"

Giang Thự trong nháy mắt vẻ mặt xanh lè, trong ánh mắt thêm vài phần cảnh cáo, giống như đang nói lo tốt chính anh, nhanh đi đi.

Lý Hướng Ngạn vung tay lên, đạp chân ga một cái, để lại một tiếng bye bye, xe rất nhanh đã đi mất.

Hai người đứng ở bên đường nhìn anh rời đi, cho đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt.

Quý Liên Tinh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời phủ một vệt màu xanh đen, tầng mây ẩn trong bóng tối, vài phần thưa thớt.

Giữa hè đang lặng lẽ rời đi, ban đêm gió ít đi vài phần khô nóng, thêm vài tia hơi lạnh, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt, mùi thơm quấn quanh giữa hai người, mùi trong tình yêu va chạm lẫn nhau.

"Tối nay ăn gì?" Quý Liên Tinh kéo tay Giang Thự, ngón tay xoa nhẹ đốt ngón tay của cô, trơn bóng mịn màng, nhiệt độ trên tay truyền qua, có loại cảm giác an ổn tích lũy thời gian.

"Em nấu cho chị ăn hả?" Giang Thự tươi cười ngọt ngào, nhìn ra được cô rất vui vẻ.

"Vậy nếu không thì sao?" Quý Liên Tinh ở trên ngón tay của cô lại bóp mạnh một cái, lặp lại nhấn mạnh: "Gối công chúa của em, bây giờ chị muốn nấu cơm cũng có chút khó khăn."

Nụ cười của Giang Thự đọng lại, vẻ mặt có chút tủi thân, "Em và Lý Hướng Ngạn đều bắt nạt chị đúng không?"

Cô càng là một bộ biểu tình tủi thân, Quý Liên Tinh lại càng vui vẻ, ngoài miệng lại còn muốn nói nào dám bắt nạt chị.

Giang Thự một đường thì thầm, Quý Liên Tinh cười cô dỗ cô, chậm rãi thong thả về nhà.


Sau khi về đến nhà, Quý Liên Tinh ở trên mạng mua một chút đồ ăn tươi mới, chờ người ta giao tới, đêm nay nàng vào bếp.

Mười phút sau, nguyên liệu nấu ăn rất nhanh được giao đến tận cửa, Quý Liên Tinh đeo tạp dề chuẩn bị bắt đầu nấu nướng, trong lúc đó nhìn phía Giang Thự, "Chị tự chơi trước một lát, cẩn thận tay, có gì thì gọi em, đừng giở trò có nghe thấy không?"

"Biết rồi." Giang Thự ngoan ngoãn nằm trên sô pha, một tay đặt lên, tay kia cầm điều khiển từ xa, tùy ý điều chỉnh xem TV, tâm tư cũng không ở trên màn hình.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng bồn xả nước, Giang Thự liếc mắt nhìn, bóng lưng mảnh mai của Quý Liên Tinh đứng trước bồn, nàng đang lấy thức ăn trong hộp ra, từng món một lấy ra rửa sạch, động tác thuần thục, ánh sáng dịu dàng rơi vào tóc, vai và lưng của nàng, làm cho người ta có cảm giác đặc biệt xinh đẹp nhỏ bé.

Nhà đột nhiên có cảm giác gia đình, một người vắng vẻ, hai người ấm áp.

"Nhím Nhỏ."

"Dạ?" Quý Liên Tinh xoay người, nàng vén mái tóc bên tai một chút, mái tóc tùy ý vén lên làm nổi bật khuôn mặt đặc biệt nhỏ, ánh mắt trong trẻo, "Sao vậy?"

Tạp dề kẻ caro bao lấy thân hình thước tha của nàng, Giang Thự không khỏi nhìn thêm vài lần.

Giang Thự cảm thấy nàng thật sự quá xinh đẹp, có loại xúc động muốn hôn nàng.

"Em lại đây một chút." Giang Thự chỉ chỉ tay mình.

Quý Liên Tinh buông đồ trong tay xuống, vội vàng đi về phía cô, ngồi xổm bên cạnh Giang Thự, "Sao vậy?"

"Đau tay."

"Sao lại vậy chứ? Vừa rồi không phải vẫn ổn sao?" Quý Liên Tinh mặt đầy lo lắng, nhìn chằm chằm cánh tay Giang Thự cũng không nhìn ra manh mối.

"Em mau hôn chị một cái, giảm bớt đau đớn một chút."

"?" Quý Liên Tinh nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn Giang Thự trong mắt chứa ý cười, lúc này mới ý thức được cô đang nói đùa.

Quý Liên Tinh đánh vào đùi Giang Thự một cái, "Lần sau không được giả bộ như vậy nữa!"

Lực trên tay Quý Liên Tinh không nặng, vỗ vào đùi Giang Thự có loại cảm giác ngứa ngáy, chất liệu quần rất mỏng, vỗ như vậy, nhiệt độ lòng bàn tay truyền tới, quả thực ngứa đến trong lòng Giang Thự.


"Vậy em hôn chị một cái được không?" Trong mắt Giang Thự lóe lên ánh sáng nóng bỏng, ngữ khí và biểu cảm khi đòi hôn đều có mấy phần làm nũng.

Ánh mắt Quý Liên Tinh tự nhiên dừng ở trên môi cô, trong no đủ hiện ra thủy quang, là nếm qua vô số lần hay là mê muội dịu dàng.

Quý Liên Tinh cúi người tới gần, nhẹ nhàng dán lên môi cô một cái, ấm áp chạm nhau rất nhanh đã tách ra, chỉ nếm một chút ngọt ngào liền lướt qua rồi dừng lại.

Giang Thự híp mắt thưởng thức nụ hôn ngắn ngủi này, ngọt ngào, mềm mại, như là cắn một miếng gạo nếp, nhưng chỉ ngậm ở trong miệng, không có nuốt xuống.

"Được rồi! Nấu cơm!" Quý Liên Tinh rất nhanh kéo ra khoảng cách, mùi thơm nhạt đi một chút, Giang Thự mở mắt, rõ ràng vẫn chưa đã thèm.

Nhưng Quý Liên Tinh đã đi xa, một mình vào trong bếp, tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

Giang Thự nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng ngẩn người, bị một loại cảm giác hạnh phúc mãnh liệt vây quanh, đây là cuộc sống cô muốn.

Phòng bếp truyền đến tiếng nước trộn lẫn dầu mỡ, tiếng lách cách vang lên, trong không khí mang theo mùi thơm nồng nàng, một lần lại một lần câu dẫn dạ dày Giang Thự, cô buông điều khiển từ xa, đi tới trong phòng bếp, còn chưa bắt đầu ăn cũng đã khen không dứt miệng:

"Thơm quá thơm quá, đói quá đói quá!"

Khóe môi Quý Liên Tinh khẽ nhếch lên, cảm thấy cô tựa như một con sóc nhỏ đang chờ cho ăn, dễ thương.

"Chờ thêm mười phút nữa."

Giang Thự một tay ôm eo Quý Liên Tinh, chủ động dán lên vai nàng, dịu dàng nói: "Không có em chị cũng chỉ có thể ăn đồ ăn bên ngoài thôi."

"Sao có thể." Quý Liên Tinh nhẹ nhàng tới gần trong lòng Giang Thự, "Em sẽ không để chị ăn đồ ăn bên ngoài, chị sẽ không thật sự cảm thấy em sẽ chăm sóc Mạnh Tiêu, sau đó bỏ mặc chị chứ?"

Lời này nói đến trong lòng Giang Thự, trước khi nhận được đáp án, cô thật sự cho rằng Quý Liên Tinh muốn chọn Mạnh Tiêu, dù sao người phải đi công tác chính là cô, Mạnh Tiêu không đi đâu cả, mà Quý Liên Tinh ở huyện Lộ Quả tiếp tục làm việc thuận tiện chăm sóc cô ấy cũng hợp tình hợp lý.

Thấy Giang Thự không nói lời nào, Quý Liên Tinh gheo cho cô một viên thuốc an thần: "Chị phải tin tưởng, kiên định tin tưởng em đều sẽ chọn chị."

Ngôn từ thành khẩn, biểu cảm nghiêm túc, cố ý xoay người nhéo má Giang Thự, còn không quên để lại một dấu môi trên khuôn mặt mịn màng của cô.


Trái tim Giang Thự bị lời ngon tiếng ngọt của nàng lấp đầy, cô thích kiểu cảm giác thẳng thắn thành khẩn lại chân thành tha thiết này.

Có lẽ rất nhiều lúc, tình yêu ngoại trừ kích động điên cuồng nồng nhiệt, còn cần hứa hẹn chân thành.

Yêu phải biểu đạt, Giang Thự cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì Quý Liên Tinh cũng bắt đầu biểu đạt tình yêu.

Hai người ôm nhau, không nói gì nhiều, nước canh trong nồi phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, giống như cũng đang vui vẻ sôi trào, trong không khí tràn ngập mùi pháo hoa tình yêu.

Rất nhanh, bữa tối được dọn lên bàn, hai món mặn một món canh. Hơi nước chậm rãi bay lên, bay tới bóng đèn màu cam trên phòng ăn, lại thêm một chút ấm áp.

Giang Thự cố ý muốn tự mình ăn cơm, bởi vì cô bị thương tay trái, tay phải vẫn có thể cử động, Quý Liên Tinh liền theo ý cô.

"Chị đang nghĩ có nên đổi nhà khác ở hay không." Giang Thự nói.

"Hả? Sao vậy?"

"Phòng trên lầu của chị quá nhỏ." Giang Thự cố ý liếc nhìn Quý Liên Tinh một cái.

Trước khi chưa gặp Quý Liên Tinh, Giang Thự cũng không có ý định sau này sẽ sống với ai, phòng làm sao cho thoải mái, thích phòng nhỏ, nên làm một cái nhỏ, thật ra giường của cô cũng không phải rất lớn, tuy rằng hai người bọn họ đều gầy, nhưng cân nhắc đến cuộc sống sau này, giường lớn một chút thì tốt hơn.

Nhất định là muốn ở chung, phải suy nghĩ nhiều cho Quý Liên Tinh, không thể hết thảy đều dựa theo sở thích của mình mà đến.

Quý Liên Tinh sửng sốt một chút, giống như có bị xúc động, nhưng không xác định, vẫn hỏi cô: "Ý kiến của em sao?"

"Đúng vậy, nhà là nhà của chúng ta, cần ý kiến của hai chúng ta mới được chứ."

Nhà của chúng ta, bốn chữ ngắn ngủi thấm vào trong lòng Quý Liên Tinh, giống như một con chim lưu lạc lâu dài trên bầu trời, hôm nay rốt cuộc đã tìm được một chiếc thuyền an ổn.

Một cảm giác rất kỳ lạ quấn quanh trong lòng, ít nhất đối với Quý Liên Tinh mà nói vô cùng xa lạ, có lẽ là sống một mình quá lâu, nàng cũng không giống như những cô gái khác, một khi ở cùng một chỗ với một người liền bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai.

Mặc dù Giang Thự nhất định sẽ ở trong tương lai của nàng, nhưng nàng cũng chưa có tưởng tượng qua cùng cô có được một gia đình, một gia đình thuộc về hai nàng.

Không phải là không muốn suy nghĩ, mà là sợ thất bại.

Một người mất đi quá nhiều là không muốn đi bắt những thứ hư vô mờ mịt kia, nhưng hiện tại Giang Thự lại biến hư ảo thành hiện thực, còn đặt ở trước mặt nàng, hỏi nàng có bằng lòng hay không.

Nói không cảm động là giả, ánh mắt Quý Liên Tinh có chút chua xót.


"Ừ, phòng cứ phòng nhỏ đi, em không chọn đâu." Nàng gắp một miếng thịt trong đĩa đặt trong bát Giang Thự, động tác rất tự nhiên, rất nhiều lần đều là như vậy, cùng Giang Thự ăn cơm, nàng gắp cho Giang Thự nhiều hơn gắp cho mình.

"Chị có hai phương án." Giang Thự gác đũa xuống, "Nếu em ngại nơi này quá ồn ào, chúng ta có thể ra ngoài mua một căn nhà, nơi đó yên tĩnh một chút. Nếu em cảm thấy nơi này không tệ, chúng ta sẽ sửa sang lại lầu trên, phòng lớn một chút, còn có phòng thay đồ, phòng làm việc của em, đương nhiên, chúng ta còn cần một cái giường vừa êm vừa lớn."

May mắn lúc trước mua nhà không mua quá nhỏ, nếu quá nhỏ bây giờ thật đúng là phải chuyển nhà mới được.

"Ở đây rất tốt." Quý Liên Tinh nói, hơn nữa gần công ty Giang Thự, công việc của cô cũng thuận tiện hơn.

Quan trọng nhất là, nơi này có hồi ức trước kia của các nàng, có lẽ có không chịu nổi, nhưng càng nhiều vẫn là phần tình cảm câu nệ lại nhiệt liệt kia, nếu nơi này là nơi tình yêu của các nàng nảy mầm, vậy cũng nên ở chỗ này mọc rễ nở hoa, nở rộ trái cây.

"Vậy chúng ta tìm thời gian sửa sang lại lầu trên, rảnh lại đi chọn một cái giường, lầu trên gian phòng có lẽ phải sửa lớn hơn, đoán chừng phải mất đến hai ba tháng. Nhưng không sao, chúng ta có thể ở lầu dưới, hoặc là đến nhà ba mẹ chị cũng được, em cảm thấy thế nào?" Ý tưởng Giang Thự rõ ràng, rõ ràng không phải nhất thời nảy ra, có lẽ đã lên kế hoạch từ lâu.

Quý Liên Tinh rốt cục bật cười, trong nụ cười này có vui vẻ và hạnh phúc, cũng có cảm động, "Được, nghe chị hết."

Đột nhiên liền trở nên chờ mong đối với cuộc sống ở chung sau này.

Qua bữa tối, tuy rằng chỉ có một tay có thể cử động nhưng Giang Thự vẫn giúp đỡ dọn chén.

Quý Liên Tinh đi rửa chén, thì cô dọn dẹp rác trên bàn cơm, tuy rằng tay không tiện, nhưng cũng không nhàn rỗi, thu dọn rác xong, cô lại đứng bên cạnh Quý Liên Tinh, nhìn bàn tay trắng nõn của Quý Liên Tinh ngâm trong nước tẩy rửa, còn nói:

"Chị nghĩ chúng ta vẫn phải mua một cái máy rửa chén."

Quý Liên Tinh thật ra cũng không phải rất thích rửa chén, nàng tình nguyện chuẩn bị đồ ăn xào rau cũng không muốn rửa chén, chủ yếu là quá dầu quá ngấy, rất rõ ràng, Giang Thự cũng không phải kiểu thích rửa chén.

"Đồng ý."

Giang Thự lấy điện thoại di động ra, đặt điện thoại đặt ở trên bàn, đã mở Moubao bắt đầu dạo, vừa dạo vừa nói: "Chị phải nhanh chóng mua, nếu không mấy tháng này em đều phải rửa chén, bàn tay non nớt rửa đến thô ráp thì làm sao?"

Quý Liên Tinh mím môi cười mà không nói, mở nước ấm ra bắt đầu rửa sạch bọt trên bát, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, trong xoang mũi hừ ra tiếng cười cực thấp.

"Em cười cái gì?"

"Không có gì".

Giang Thự nóng nảy: "Nói mau! Không được úp úp mở mở."

"Em đột nhiên nhớ tới, mấy tháng nay em không chỉ phải rửa chén, còn phải cho chị ——" Nụ cười của nàng càng thêm rạng rỡ, "Còn phải tắm cho chị."