Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 91




Edit: phuong_bchii

________________

Trời dần dần sáng, Quý Liên Tinh cùng Giang Thự hàn huyên vài câu, Mạnh Tiêu cũng tự nhiên mà "Tỉnh lại".

"Đều đã tỉnh rồi, bữa sáng hai người ăn cái gì? Em đi xuống mua."

"Không cần......"

"Không đói bụng......"

Giang Thự và Mạnh Tiêu gần như đồng thời nói, các cô không muốn cảnh tượng xấu hổ buổi sáng lại đến một lần nữa, thật sự là quá tra tấn người.

Mà Quý Liên Tinh cũng không nhận ra cảm xúc vi diệu giữa hai người kia, nghĩ đến các cô gần đây dinh dưỡng cần theo kịp, "Bữa sáng không ăn sao được? Nhất định phải ăn, còn phải ăn ngon."

Nàng đã đứng dậy, trong đầu đang tự hỏi xung quanh đây có món gì ngon, đột nhiên có đáp án.

"Em nhớ ra rồi, gần đây có một nhà hàng canh sườn, sẽ là món hai người thích, em sẽ trở về nhanh thôi, có việc thì ấn nút đầu giường, bác sĩ sẽ tới."

Trong ánh mắt vô cùng lo lắng của hai người, Quý Liên Tinh cầm di động rời đi.

Cứu với!!!

Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, Giang Thự len lén nhìn Mạnh Tiêu, phát hiện Mạnh Tiêu cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người đụng vào nhau, đều lộ ra nụ cười xấu hổ.

"......"

"......"

Không khí càng thêm trầm mặc, hai người như ngồi trên đống lửa.

"Cái đó, lúc trước cô cũng học đại học N sao?" Giang Thự chủ động tìm chủ đề, lại bổ sung một câu: "Bởi vì tôi nghe Tiểu Quý gọi cô là đàn chị."

"Đúng vậy, tôi chỉ lớn hơn cô ấy một khóa." Mạnh Tiêu gật đầu, cẩn thận cân nhắc những lời này, dường như nhớ ra điều gì đó, lại nhìn Giang Thự thêm một cái, "Vẫn cảm thấy cô có chút quen mắt, có phải cô cũng ở đại học N hay không?

"Ừ, phải, nhưng tôi lớn hơn cô rất nhiều khoá, chắc cô không biết tôi đâu."

Mạnh Tiêu thật sự không biết cô, nhưng thật sự cảm thấy cô quen mắt, lúc đầu cho rằng đây là "hiệu ứng mỹ nữ", mỗi lần cô ấy nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp đều cảm thấy quen mắt, nhưng bây giờ lại cảm thấy là thật, vậy rốt cuộc đã gặp ở đâu?

Mạnh Tiêu điên cuồng tìm kiếm trong đầu......


"Ồ! Tôi nghĩ ra rồi! Sinh viên ưu tú phải không!" Mạnh Tiêu lại nhìn kỹ Giang Thự một lần, lúc này mới xác định:" Chính là sinh viên ưu tú."

"Được rồi." Giang Thự nằm mơ cũng không ngờ Mạnh Tiêu lại quen biết cô qua thứ đó.

"Vậy cô và Tiểu Quý quen nhau như thế nào?" Mạnh Tiêu không nhịn được cũng tò mò.

"Lúc trước cô ấy làm việc ở công ty tôi." Giang Thự nhẹ nhàng bâng quơ, lướt qua nội dung không muốn Mạnh Tiêu biết, vì không muốn Mạnh Tiêu suy nghĩ nhiều, thêm một câu:" Là tôi chủ động theo đuổi Quý Liên Tinh."

"À ~" Mạnh Tiêu gật đầu, như có điều suy nghĩ, cô ấy lại nhịn không được liếc nhìn Giang Thự một cái, người cao ngạo lạnh lùng như thế thế mà cũng sẽ chủ động theo đuổi người khác, vẫn là có chút bất ngờ.

Nhưng lại cảm thấy Quý Liên Tinh ưu tú như vậy hình như cũng xứng đáng.

"Vậy còn cô?" Giang Thự liếc cô ấy một cái, "Sao cô lại thích Quý Liên Tinh?"

Lời nói quá trắng ra, Mạnh Tiêu thiếu chút nữa chống đỡ không được, cô ấy cho rằng Giang Thự sẽ tránh không nói đến chủ đề này, kết quả không ngờ trực tiếp nói ra.

Nếu đã nói như vậy, Mạnh Tiêu cũng cảm thấy không cần phải che giấu nữa.

"Lúc học đại học tôi đã có chút cảm giác với cô ấy rồi, kết quả là tôi ra nước ngoài. Sau đó tôi thấy cô ấy trên một đoạn video, tài khoản video đó chính là của Vệ Nhiên, không ngờ công việc lần này lại gặp cô ấy, chỉ cảm thấy rất có duyên, hơn nữa càng tiếp xúc lại càng thích."

Lúc nói đến "thích", Mạnh Tiêu ý thức được điều gì đó, lại vội vàng nói: "Xin lỗi."

Ngược lại Giang Thự thản nhiên tiếp nhận: "Tôi hiểu cảm giác của cô."

"Tôi sẽ không can thiệp vào tình cảm của hai người, yên tâm." Lúc trước Mạnh Tiêu ôm một chút hy vọng, nhưng sau khi nhìn thấy tình cảm của Giang Thự và Quý Liên Tinh tốt như vậy, hy vọng của cô ấy hoàn toàn tan vỡ.

Trái ngược với tưởng tượng của cô ấy, tình cảm của Giang Thự và Quý Liên Tinh rất ổn định.

"Hai người ——"

Lúc này Quý Liên Tinh mang đồ ăn đi vào, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

"Canh sườn, vừa hầm xong, nhân lúc còn nóng ăn......" Nàng đặt bữa sáng lên bàn, lấy ra hai hộp canh, một hộp đặt trước mặt Giang Thự, một hộp đặt trước mặt Mạnh Tiêu.

Sau khi mở hộp ra, Quý Liên Tinh ngồi xuống.

"Nào, em đút cho từng người, hai người ai ăn trước?"

Đút canh?


Mạnh Tiêu và Giang Thự liếc nhau, Mạnh Tiêu đột nhiên nở nụ cười.

Buổi sáng Giang Thự rõ ràng biết cô ấy tỉnh, lại còn muốn cùng Quý Liên Tinh thân mật, để cho cô ấy ăn quá nhiều cơm chó.

Đã đến lúc "trả thù".

Mạnh Tiêu đứng thẳng dậy, nhìn hộp canh ngửi ngửi, "Được á, canh sườn này thơm quá."

Trong lòng Giang Thự chua lè, Quý Liên Tinh đút cho cô thì được, đút cho Mạnh Tiêu thì không được, mặc dù biết hai người không thể nào, nhưng cô chính là sẽ ghen.

"Thơm không?" Quý Liên Tinh lấy ra một cái muỗng, đưa cho Mạnh Tiêu, "Đàn chị, hay là chị tự uống?"

Mạnh Tiêu sửng sốt một chút, nếu là bình thường cô ấy nhất định là nhận cái muỗng này, nhưng hiện tại cô ấy sẽ không, có lẽ là xuất phát từ một loại ác độc thú vị, cô ấy muốn nhìn thử phản ứng của Giang Thự.

"Tiểu Quý, thật ra hai tay chị đều còn rất đau." Mạnh Tiêu vì chứng minh tính chân thật, cố ý giơ tay lên, nhưng lại không giơ lên, trên mặt chứa một biểu cảm đặc biệt đau khổ.

Quý Liên Tinh đương nhiên nhìn không được, Mạnh Tiêu vì nàng mới bị thương, hiện tại đút canh cũng hết sức bình thường nhỉ?

Vẫn có chút hoảng hốt, Quý Liên Tinh quay đầu nhìn Giang Thự một cái.

Biểu cảm của Giang Thự vô cùng ý vị sâu xa, cô không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, cứ như vậy nhìn Quý Liên Tinh, hình như là muốn cho chính nàng tự hiểu.

Lão thẳng nữ vũ trụ sét đánh vô địch Quý Liên Tinh vậy mà hiểu lầm, nàng cho rằng Giang Thự không nói lời nào chính là ngầm đồng ý.

Vì thế cầm lấy muỗng, "Vậy em đút cho chị ăn?"

Mạnh Tiêu tươi cười rạng rỡ, cố ý liếc Giang Thự một cái, thấy mặt cô tái mét, vì thế cười đến càng vui vẻ.

"Được được, cảm ơn đàn em, nhưng Giang Thự cô ấy sẽ không để ý chứ?"

Mạnh Tiêu không ngờ lần đầu tiên mình dùng ngôn ngữ trà xanh thế mà lại là lúc này.

Nhưng xuất phát từ tâm tính trêu đùa Giang Thự, lại có loại cảm giác sảng khoái ngoài ý muốn.

"Chị ấy sẽ không để ý, lại không có gì."

Giang Thự nặn ra một nụ cười, nụ cười có chút nhân hậu, "Đúng vậy, tôi sẽ không để ý."

Quý Liên Tinh ngây thơ bắt đầu đút canh, muỗng vừa đưa tới bên miệng Mạnh Tiêu, Giang Thự phía sau đột nhiên mở miệng: "Em cũng không đút cho chị trước?"


Tay Quý Liên Tinh đột nhiên run lên, sợ hãi quay đầu lại, phát hiện nụ cười của Giang Thự không phải là thật.

Không xong, sơ suất rồi.

"Đút chị đút chị, vậy chị uống trước?" Cái muỗng lại một lần nữa đưa tới bên miệng Giang Thự.

Mạnh Tiêu phía sau thở dài một tiếng, tiếng thở dài này rõ ràng là cố ý, Quý Liên Tinh nghe xong trong lòng nhảy dựng.

Điên rồi!!! Hai người này!! Rốt cuộc muốn nàng thế nào!!!

"Hai người rốt cuộc ai uống trước?!"

"Cô ấy." Giang Thự chỉ chỉ Mạnh Tiêu.

Mạnh Tiêu cũng không phải ăn chay, kỹ thuật kéo đẩy cô ấy là nhất lưu thủy tổ.

"Thôi, chị khát thì chị uống trước đi."

Quý Liên Tinh không chịu nổi hai người này âm dương quái khí đẩy qua đẩy lại, trực tiếp đưa thìa tới bên miệng Giang Thự, ra lệnh cho cô: "Chị uống trước, nhanh lên."

Ngữ khí so với lúc trước lạnh hơn không biết bao nhiêu độ, Giang Thự nhìn ánh mắt của nàng, có chút chột dạ.

Cô há miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh, đẩy qua đẩy lại ngay cả canh cũng nguội. Sợ Quý Liên Tinh tức giận, còn nói một câu: "Ngon ngon."

Quý Liên Tinh không để ý đến cô, xoay người, múc một muỗng canh đưa tới bên miệng Mạnh Tiêu, "Bây giờ tới lượt chị."

Mạnh Tiêu đồng tử chấn động: "Đây không phải là muỗng cô ấy vừa mới uống sao?!!"

"Thế nào? Hai người đều muốn uống, chẳng lẽ bây giờ em còn phải đút một người một ngụm một người đổi một cái thìa?" Giọng nói của nàng có tính áp bách rất mạnh, cùng với vừa dịu dàng hỏi luôn miệng gọi đàn chị hoàn toàn là hai người.

Ngay cả Mạnh Tiêu có chút nhút nhát, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng uống ngụm canh kia.

Vốn là muốn cùng Giang Thự âm thầm phân cao thấp, để cho cô cũng trải nghiệm một chút cảm giác ghen, kết quả không nghĩ tới thường xuyên qua lại, hai người này thế mà lại gián tiếp hôn môi.

Mạnh Tiêu cực kỳ không được tự nhiên, không nghĩ tới có một ngày lại dùng cùng một cái muỗng với tình địch, đừng nói, canh này thật đúng là uống rất ngon.

Bên kia Giang Thự không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ấy, khi nhìn thấy môi Mạnh Tiêu tiếp xúc với cái muỗng, xấu hổ tới cực điểm, thì ra hai người bọn họ đây là trêu cợt lẫn nhau, kết quả trêu cợt đến trên người mình.

"Uống." Chiếc thìa của Quý Liên Tinh lại đưa tới bên miệng Giang Thự.

Giang Thự nhìn thìa Mạnh Tiêu uống rồi lắc đầu, "Chị không uống, chị không uống."

Quý Liên Tinh lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, "Vừa rồi không phải chị nói ngon sao? Sao lại không uống? Uống nhiều canh chút! Tốt cho sức khoẻ, hai tay của hai người đều gãy xương, còn không tẩm bổ sao?"

Nói thì không có vấn đề gì, nhưng giọng nói lại bí mật mang theo âm dương nhàn nhạt.


Giang Thự nghe xong hoảng hốt, lần này là chọc giận người ta rồi.

Cô chỉ có thể mở miệng ăn canh.

Quý Liên Tinh một người cũng không buông tha, đút cô lại đút Mạnh Tiêu, Mạnh Tiêu bên này lại càng không dám chống cự.

Vì thế cô một ngụm, tôi một ngụm, tới tới lui lui, sau gần mười lần gián tiếp hôn môi, cuối cùng Giang Thự chịu không nổi nữa.

"Chị uống no rồi!!!" ẩn ý là: Chị không gây chuyện nữa.

Quý Liên Tinh liếc mắt hỏi Mạnh Tiêu: "Còn chị?"

Khóe miệng Mạnh Tiêu co giật: "Uống không nổi uống không nổi."

Giang Thự len lén nhìn Mạnh Tiêu, Mạnh Tiêu cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nhìn trở lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhanh liền hiểu được ý của đối phương: Chớ chọc phụ nữ.

"Còn lại một hộp, em uống đi." Giang Thự cẩn thận từng li từng tí.

Quý Liên Tinh bưng hộp canh lên, mở nắp tự mình nếm thử một ngụm.

Giang Thự và Mạnh Tiêu đều khúm núm không dám lên tiếng.

Quý Liên Tinh nhấp hai ngụm canh mới nói: "Hai người phải biết rằng, trước khi tay hai người khỏi, trên cơ bản đều là em chăm sóc hai người, nếu hai người ăn cơm vẫn muốn cô một ngụm tôi một ngụm, vậy mỗi lần em đều đút hai người như vậy."

Ngụ ý là, nếu như hai người còn muốn làm, tôi tuyệt đối có biện pháp đối phó hai người.

"Được được được."

"Dạ dạ dạ."

Song song nhận lời, song song miệng đồng ý.

"Sau này Giang Thự ăn trước đi!" Mạnh Tiêu giơ tay lên, chỉ chỉ vị trí của Giang Thự, tỏ vẻ mình có thể ăn thứ hai.

Quý Liên Tinh chú ý tới chi tiết này, hỏi cô ấy: "Không phải chị nói bàn tay này của chị cũng đau sao?" Mạnh Tiêu lúng túng.

"Phụt." Giang Thự phía sau quả thật không nhịn được, có chút hả hê khi người gặp họa.

"Chị cười chị ấy làm gì?" Quý Liên Tinh nghiêng đầu.

"Không có không có, chị chỉ là nghĩ đến một chuyện đặc biệt mắc cười!" Giang Thự thu lại ý cười, kịp thời câm miệng.

"Bác sĩ nói tay của hai người ít nhất phải ba tháng mới có thể khôi phục, trong lúc này Mạnh Tiêu khẳng định là không thể quay phim, Giang Thự công việc của chị phải làm sao đây? Hai người có nghĩ kỹ hay không?"

Quý Liên Tinh đặt hộp canh xuống, lại nói: "Chuyện tối hôm qua, hai người vì em mà bị thương, trong lòng em đặc biệt khó chịu, những chuyện khác không dám cam đoan với hai người, nhưng có hai điều có thể làm được, thứ nhất là để Lưu Diệc Dương ngồi tù, thứ hai là em sẽ chăm sóc hai người đến khi khoẻ mới thôi."